Chương 33: Hai năm sau

Bấy giờ, Trạc Mẫn day qua nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài không còn cảnh tượng giông bão nữa, ngoại trừ bệnh viện ra thì xung quanh đều là một mảng tối đen, không thể thấy bất cứ thứ gì khác. Hóa ra đây là thời điểm thích hợp để phá hủy ải ư? Vì xung quanh không còn chỗ nào khác, chỉ còn cái bệnh viện này mà thôi, nên chỉ cần phá hủy cái bệnh viện thì coi như đã phá hủy được ải rồi.

Trạc Mẫn cũng hơi giật mình, còn nhớ lúc trò chơi mới bắt đầu thì anh vẫn thấy được cảnh mưa bão gió lốc ở bên ngoài; thậm chí, thi thoảng còn có tiếng gió rít rào và tiếng va đập vỡ nát loáng thoáng bên tai; ngay cả anh cũng không hay biết những âm thanh đó biến mất từ khi nào, vậy mà…

"Cậu trai trẻ, cậu cũng khá lắm, biết thời biết thế đấy!" Chú Tùng hất cằm với Trạc Mẫn một cái và nói.

Dì Ngọc nhìn cậu cười hiền từ, rồi hệt như làm ảo thuật, trong tay bà xuất hiện một con hổ bằng gỗ nhỏ chừng hai ngón tay. Bà đưa cho Trạc Mẫn, dặn rằng: "Cho con cái này, cũng không phải thứ quý giá gì, chỉ là đạo cụ cấp Z mà thôi, vì có tác dụng phụ rất lớn. Dì thấy con là một hạt giống khá triển vọng đó, nhưng tính tình thì… còn yếu đuối, nhu nhược lắm. Với tính tình của con bây giờ, muốn sống sót qua ải tiếp theo là không thể nào.

Gặp được nhau ở đây coi như là duyên, tuy đạo cụ này chỉ là đạo cụ cấp Z, lại có tác dụng phụ rất lớn nhưng nó là liều thuốc thích hợp nhất với con lúc này. Con cứ liệu cơm mà gắp mắm nhé!"

Trạc Mẫn mím môi, gật đầu với dì Ngọc. Chính bản thân anh còn cảm thấy như vậy, nên anh cũng không biết nói gì hơn.

Ầm ầm ầm…

Tiếng nổ ở bốn bề vang lên không ngừng, ánh đèn hiu hắt dần bị thay thế bởi những tia sáng rực lửa, chỗ của ba người chơi đang đứng cũng bị chấn động không ngừng.

Ngay lúc này, trước mắt Trạc Mẫn hiện lên một cái màn hình, trên màn hình có một câu hỏi: Bạn có muốn phá hủy cửa ải cấp độ Z không?

Bên dưới có hai phương án nằm trong hai ô vuông để lựa chọn, ô vuông bên phải là Không, ô vuông bên trái là Có; đồng thời, dưới góc của màn hình còn có một dòng chữ nhỏ màu xám xịt không hề bắt mắt, nếu không nhìn kỹ có khi còn không thấy được dòng chữ đó.

"Nếu không lựa chọn trong mười giây thì đáp án cố định sẽ là Không."

Trạc Mẫn nheo mắt, xem ra máy chủ rất không muốn người chơi có thể phá hủy ải thành công, lúc này anh cảm thấy mình quyết định nghe theo dì Ngọc là không sai, nếu sơ xuất tất cả mọi người đều sẽ phải bỏ mạng ở chốn này.

Trạc Mẫn không chần chừ, lập tức lựa chọn ô vuông bên trái.

Không kịp nhìn thêm điều gì, một tia sáng chói mắt ập tới buộc Trạc Mẫn phải nhắm mắt lại.

Mở mắt ra, Trạc Mẫn thấy mình đang ở phòng chờ, xung quanh một màu trắng xóa.

[Xin chúc mừng người chơi đã phá hủy ải thành công, nếu bạn muốn xem về cốt truyện của ải thì hãy lựa chọn ở lại, còn không hãy lựa chọn rời khỏi phòng chờ. Nếu trong vòng 5 giây không đưa ra lựa chọn, máy chủ sẽ tự động đưa bạn rời khỏi phòng chờ!]

Trạc Mẫn không do dự lựa chọn ở lại. Anh muốn coi coi cốt truyện của ải có giống như những gì anh đã nghĩ hay không, điều đó cũng giúp cho anh tích lũy thêm được kinh nghiệm.

[Máy chủ đã nhận được yêu cầu xem cốt truyện của người chơi, sau mười giây sẽ tự dịch chuyển đến cốt truyện theo góc nhìn toàn cảnh, vui lòng đợi trong giây lát!]

Chừng mười giây sau, Trạc Mẫn thấy mình đã dịch chuyển đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Cốt truyện của ải lần này hoàn toàn hiện ra trước mắt anh.

Thực ra thì ông Tâm và cậu Liêu không hề biết gì về cái chết của cô Thiên Ái, câu nói "khác máu tanh lòng" không ứng nghiệm trong trường hợp này. Trái lại, hung thủ sát hại cô Thiên Ái lại chính là những con người có cùng huyết thống.

Bà Tư, cậu Quân và cô Phương đều góp mặt và tiếp tay trong âm mưu sát hại cô Thiên Ái. Sở dĩ họ đành lòng, ra tay tàn nhẫn tới vậy là vì cảm thấy cô Thiên Ái quá keo kiệt với họ, cho rằng cô Thiên Ái chỉ xem họ là phiền toái, ném tiền cho có và bấy nhiêu tiền ấy là không hề đủ. Bởi họ là máu mủ ruột rà của cô, nhưng cô lại không chia cho họ phần lớn tài sản mà trợ cấp theo tháng, cậu Quân và cô Phương không được nhờ phước người thân, còn phải đi làm thuê cho cô Thiên Ái thì mới có lương.

Thấy cô Thiên Ái sống trong sự ngưỡng mộ của mọi người và nhung lụa ấm êm, bọn họ đều cảm thấy khó chịu vô cùng.

Thuở xưa, khi cô Thiên Ái còn nhỏ, cô là đứa bé bị rẻ lạnh trong nhà. Có đồ gì tốt, có món gì ngon, có thứ gì hay… tất tần tật đều sẽ vào tay cậu Quân và cô Phương, cô Thiên Ái luôn phải xài đồ cũ của em trai và chị gái không thèm nữa.

Đến lớn, cô Thiên Ái vẫn luôn phấn đấu ngày đêm, cuối cùng có được thành công. Nhưng bọn họ lại không thấy mừng cho cô, trái lại cảm thấy cô Thiên Ái lờ khờ gặp được vận may mà ghen tị với cô, nhất là cậu Quân và cô Phương, trong lòng vẫn luôn bất mãn với cô Thiên Ái.

Trạc Mẫn cảm thấy nực cười vô cùng. Từ nhỏ tới lớn không thương không đau, tiền đi học còn bị mẹ chửi lên chửi xuống, ăn mặc thiếu thốn, bị chị em bắt nạt không ngừng. Ấy vậy, khi thành công cô Thiên Ái không hề phủi bỏ họ, không những chu cấp đủ đầy cho mẹ, còn tạo công ăn việc làm cho em trai và chị gái, trả lương hậu hĩnh, không tiếc thứ gì.

Thế mà trong mắt họ, điều đó lại thành bố thí, nảy sinh sự ganh ghét với cô Thiên Ái, rồi lên kế hoạch giết hại cô một cách tàn nhẫn, mục đích là muốn chiếm đoạt tất cả tài sản mà cô Thiên Ái đã để lại cho hai đứa con. Hai đứa nhỏ cũng bị bọn họ bạo hành tinh thần đến mức khó tưởng.

Trạc Mẫn nghiến răng, anh cảm thấy cô Thiên Ái thật sự đã sai rồi. Sai vì quá hiếu thảo, sai vì quá tốt bụng; cô chu cấp cho bọn họ quá phủ phê, đủ đầy nên từ đó khiến những kẻ có lòng tham không đáy cảm thấy không đủ, nảy sinh tâm lý nạn nhân rằng người ta đang ngược đãi, đối xử tệ với mình. Trong khi đó, biết bao nhiêu gia đình cầu mong có được một người con, một người chị, một người em bằng phân nửa cô Thiên Ái thôi còn không được.

Khi Trạc Mẫn mở mắt ra lần nữa thì đã thấy mình đang đứng trước nhà Thanh Chinh.

Trạc Mẫn ngước nhìn ánh mặt trời chói lọi trên cao, sau đó cúi đầu nhìn xuống cái bóng dài dài đang nằm trên bãi cỏ xanh mướt, cuối cùng lại nhìn vào lòng bàn tay phải của mình, một con hổ bằng gỗ đang nằm bên trong; ánh mắt anh hiển hiện lên một cảm xúc khác lạ.

Hai năm sau.

"Mẫn à, ăn thêm đi con. Không hiểu sao má bồi bổ cho con miết mà người con cứ ốm như cây sào ấy." Bà Uyển chau mày, lộ vẻ không vừa ý.

Trạc Mẫn bật cười bất đắc dĩ, dù vậy anh vẫn vươn tay cầm lấy chén canh má đưa qua rồi ăn.

Ông Phú lắc đầu nhìn vợ lại nói tới vấn đề muôn thuở, nhưng gương mặt ông là sự hạnh phúc tràn trề.

Sau biến cố đó, con trai ông đã trưởng thành hơn rất nhiều, trở thành một người đàn ông thật sự, dù tính tình con trai thay đổi rất lớn nhưng ông cảm thấy không có gì không tốt cả.

Hiện tại, không những gia đình ba người vô cùng hạnh phúc mà sản nghiệp cũng không ngừng phát triển, đây chẳng phải là sự viên mãn của đời người ư? Ông chẳng mong mỏi gì thêm nữa, trừ một chuyện…

"Bà đó, thay vì cứ nói tới chuyện mập ốm của nó, sao bà không hỏi nó chừng nào lấy vợ, chừng nào mới có cháu cho tôi với bà ẵm bồng?"

Trạc Mẫn bình tĩnh ngồi ăn, lời cằn nhằn của tía má hệt như một đoạn nhạc đệm du dương, không hề có chút tác động gì tới anh.

Sau bữa ăn, tía má về phòng, dì Chín giúp việc đi dọn rửa, còn Trạc Mẫn thì tranh thủ về phòng. Canh thời gian thì sắp tới lúc anh phải vào ải, anh không muốn mình bất chợt biến mất trước mặt người khác.

Trạc Mẫn về phòng, mặc một bộ đồ có giá trị cao lên người rồi nằm lướt diễn đàn dành cho người chơi, muốn tìm một đơn hàng nào đó vừa ý.

Bỗng anh lướt tới mục chia sẻ kinh nghiệm, thấy có người chơi vừa mới thoát chết khỏi một ải cấp B đăng bài lên chia sẻ trải nghiệm, cần 500 điểm để mở bài viết này. Bên dưới toàn là những bình luận chửi mắng, vì 500 điểm để mở một bài viết về ải cấp B là quá đắt.

[Con mẹ nó, sao không đi cướp luôn đi. Làm như 500 điểm là cây me rụng lá hay con bò rụng lông ha gì!]

[Đệt mợ, những 500 điểm, đm, bộ chủ thớt bị điên hả? Hay thoát chết về rồi bị ảo giá?]

[Nhắc lại lần nữa, đếch nên bú bài khi đăng cần!]