Chương 3: Cơm Thừa Canh Cặn

Phó Trạc Mẫn lảo đảo đứng dậy, cảm thấy cả người lâng lâng như đi trên mây, hiển nhiên là biểu hiện của việc quá đói. Nếu hiện tại còn không đi tìm chút chi đó bỏ bụng, đừng nói là cố gắng sống tốt gì đó xa xôi, ngay cả ánh mặt trời ngày mai y cũng khó mà nhìn thấy.

Dựa vào trí nhớ, Phó Trạc Mẫn lén lút lê lết đi đến phòng bếp, cũng may là tiểu viện này không cách phòng bếp quá xa. Nhờ vậy mà từ trước đến nay, nguyên thân có thể lấy được thức ăn thừa, tự nuôi sống bản thân, hiển nhiên đó cũng là điều may mắn với y, nếu không, với thân thể nát bét này làm gì có sức lực để đi xa chứ.

Phòng bếp của Phó tộc hiển nhiên là rất lớn, to gấp mấy lần tiểu viện rách nát, hoang vu kia của Phó Trạc Mẫn. Y lẻn vào bên trong, kiễng chân mở từng nắp gỗ lên xem xét, hiển nhiên là không còn bất cứ thứ gì.

Mặt Phó Trạc Mẫn méo xệch, lê bước ra bên ngoài, đứng xa xa nhìn mấy cái thùng gỗ to được chất ngay ngắn cạnh tường.

Nói thì là nói nguyên thân lấy đồ ăn ở phòng bếp sống qua ngày. Nhưng để nói rõ ràng hơn, là nguyên thân lấy đồ ăn thừa ở phòng bếp để sống qua ngày.

Cuối ngày, những thức ăn còn thừa của phòng bếp đều phải đem bỏ hết, không thể để cơm thừa canh cặn lại trong nồi, như thế sẽ mang hàm ý không may mắn.

Đó là thông lệ ở đại lục La Bách, dù là một gia đình bình thường thì họ vẫn sẽ ăn hết thức ăn của ngày hôm đó, không để thừa lại qua ngày hôm sau.

Vì vậy, từ xưa đến nay, nguyên thân vẫn luôn chạy đến những thùng gỗ chứa đồ thừa ở phía sau phòng bếp để tìm đồ có thể ăn.

Những thùng gỗ này được phân chia rất kỹ, một thùng là đựng cơm thừa, thùng khác chính là cá mắm thịt thà, thùng khác nữa thì đựng canh… người hầu phải phân loại đồ thừa kỹ lưỡng, chờ hừng đông sẽ có người chuyên thu dọn đến mang đi.

Phó Trạc Mẫn mang dáng vẻ không tình nguyện tiến đến thùng gỗ, cơn đói cồn cào khiến những suy nghĩ khác trong đầu y dần vỡ vụn, bước chân cũng nhanh hơn.

Dù cố nén, nhưng Phó Trạc Mẫn vẫn không nhịn được xoay người sang một bên nôn khan. Hiện tại đoán chừng đã là giờ sửu, đồ thừa để mấy canh giờ như vậy sớm đã bốc mùi ôi thiu.

Thế nhưng trong ký ức của nguyên thân, nàng đích thị là ăn thứ đồ ôi thiu này sống qua ngày.

Mắt Phó Trạc Mẫn cay cay, còn nhớ đời trước, khi y ở độ tuổi này, ngay cả một lời quát mắng cũng chưa từng nghe. Thức ăn mỗi ngày đều là tôm, cá, thịt, bò viên… ngay cả đói bụng cũng chưa từng phải chịu qua chứ đừng nói là phải ăn đồ ôi thiu để duy trì mạng sống.

Phó Trạc Mẫn chua xót cười một tiếng, một nam nhân sống hai mươi mấy năm trên đời như y, so ra còn thua xa một nữ nhi chưa được mười lăm tuổi. Những ngày tháng kia, nguyên thân sống cũng quá khổ sở rồi!

Phó Trạc Mẫn mím môi, chuyển qua thở bằng miệng, ngồi dậy tiến lại thùng gỗ, cố gắng làm cho bản thân tê liệt. Không lâu sau, Phó Trạc Mẫn lấy được một cái đùi gà xem như là còn nguyên vẹn và một cái bánh bao ướt một góc.

Phó Trạc Mẫn bỏ góc bị ướt của bánh bao, xé thịt gà dồn vào bánh bao, y vào phòng bếp, lấy gáo múc nước giếng có sẵn trong lu uống vài ngụm. Sau đó y ngồi xuống, vẫn không thở bằng mũi, dùng hai ba lần nhai mau chóng ăn hết cái bánh bao dồn thịt gà trong tay.

Ăn xong, Phó Trạc Mẫn uống thêm vài ngụm nước rồi lặng lẽ trở về tiểu viện hoang vu kia, thâm tâm chứa muôn vàn điều ẩn ức.

Mà có lẽ ông trời không tuyệt đường người, trong khi Phó Trạc Mẫn đang suy tư về con đường phía trước thì quý nhân có thể giúp đỡ y cũng dần xuất hiện.

*

Trời tờ mờ sáng, sương sớm hãy còn lười biếng ngủ yên trên từng phiến lá ngọn cỏ, bấy giờ, tiếng gà gáy cũng vang lên, báo hiệu cho sự khởi đầu của một ngày mới.

Bình thường, trong mỗi phủ thì người hầu luôn luôn phải thức sớm hơn gia chủ để chuẩn bị mọi thứ thật sẵn sàng nhằm phục dịch.

Nhưng hôm nay, ở Phó tộc lại bận rộn thấy rõ.

Dù là mới sáng sớm tinh mơ, thế nhưng hạ nhân trong phủ ai nấy đều chân không chạm đất, luôn tay luôn chân không ngơi nghỉ.

"Tiểu Cường đâu, mau cái tay lên cho ta. Nếu ngươi không kịp lấy sương sớm về thì hôm nay cứ uống gió đông mà no bụng."

Triệu tổng quản liên thanh chỉ đạo hạ nhân, hiển nhiên là ông ta sợ sẽ xảy ra sai sót. Bỗng, ông ta đưa mắt nhìn qua tiểu viện hoang vu phía xa, trong lòng khẽ động,

Triệu tổng quản phất tay với hai hạ nhân: "Này, hai ngươi đi đến tiểu viện bên đó canh chừng cho ta. Hôm nay là ngày quan trọng, tuyệt đối không thể để cho tai tinh đó mò ra ngoài được, nếu không thì ngay cả ta cũng không gánh nổi hậu quả đâu!"

Nói đoạn, ông ta không nhịn được lèm bèm thêm một câu: “Chẳng hiểu sao tai tinh đó lại sống dai dẳng đến thế, ai nấy đều mong nó chết đi cho khuất mắt, nó thì hay rồi, sống còn thua một con chó, mà cứ cố thoi thóp qua ngày.”

Hai hạ nhân nghe Triệu tổng quản gằn từng chữ, thần sắc thập phần nghiêm túc thì trong lòng cũng rõ hôm nay trong phủ có khách quý. Nghe mấy lời phía sau của ông ta thì cũng thầm đồng tình.

Tộc chủ không ra tay với tai tinh đó, cũng ra lệnh cho người trong tộc. Thế nhưng ai cũng nghĩ, thứ tai tinh đó sẽ sớm đi đời nhà ma, nào đâu tai tinh đó cố gắng đèo bồng sống đến tận bây giờ.

Nếu tai tinh đó chết đi, có lẽ Phó tộc liền hưng thịnh lại như xưa, nào sẽ suy tàn thế này chứ?

Trong đó, có một hạ nhân đánh bạo hỏi Triệu tổng quản: "Tổng quản, tiện nô nghe nói hôm nay phủ có khách quý, chẳng hay là thần thánh phương nào hạ cố nơi đây thế?"

Triệu tổng quản nghe vậy liền cười hai tiếng: "Hôm nay là ngày tộc chủ mời Cát sư - chính là vị thuần thú sư Cát Ức, đến Phó tộc ta để khảo nghiệm tố chất cho các tiểu thư và công tử."

"Trời ạ, Cát sư sao? Đó không phải là vị thuần thú sư từng đến đại lục trung cấp bái sư sao?"

"Không sai. Mặc dù ông ấy không tiếp tục lên đến đại lục cao cấp, nhưng vì ông ấy trở về đại lục La Bách, dốc sức bồi dưỡng lớp trẻ, cho nên địa vị vẫn là vô cùng tôn kính, hơn nữa thực lực không thể xem thường."

Nếu là thuở xưa, lúc còn phong quang thì Phó tộc cũng không cần quá nồng nhiệt với Cát sư như vậy. Nhưng thời thế nay đã khác, cũng mười mấy năm nay, từ khi xảy ra sự việc đó thì có vị cường giả nào dám đến Phó tộc làm khách chứ?

Nay, Cát sư lại nhận lời mời của Phó Sích đến Phó tộc làm khách, khảo nghiệm cho tiểu thư và công tử trong tộc, đây đích thị là việc đáng mừng.

Ở đại lục La Bách, việc tu luyện đều phải bắt đầu từ thần lực. Sau khi vận đủ thần lực, có khả năng điều khiển thần lực rồi sẽ bắt đầu khảo nghiệm tố chất.

Việc khảo nghiệm tố chất khá quan trọng. Nói đơn giản như một người bắt đầu tu luyện, sau khi qua giai đoạn sơ cấp là vận dụng thần lực sẽ bắt đầu tu luyện. Vì không biết được tố chất của bản thân ra sao, nên liền lựa chọn theo cảm tính, sau khi tu luyện một thời gian mới thấy được không thể tiến xa hơn, nhưng một khi muốn bắt đầu trở lại, phải tốn rất nhiều thời gian, chính là lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Mà mười mấy năm nay, con cháu Phó tộc đều lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế vì không có khả năng khảo nghiệm tố chất ngay từ đầu. Hàng vạn người tu luyện ngoài kia, liệu có bao nhiêu người chọn bừa mà lại chọn đúng tố chất của bản thân chứ?

Ở Phó tộc càng không tồn tại người nào có loại may mắn đó.

Để khảo nghiệm tố chất có ba cách. Thứ nhất là bản thân tự mình cảm nhận. Thế nhưng cách thứ nhất này phải là bậc kỳ tài trăm năm có một mới có thể thực hiện. Nếu không thì mười mấy năm nay, con cháu Phó tộc đã chẳng gian nan đến thế.

Thứ hai là dùng thần thú để khảo nghiệm, cách này phải nhờ đến một vị thuần thú sư có khế ước với thần thú, chính là để thuần thú sư triệu hồi thần thú đó khảo nghiệm tố chất.