Chương 29: Tình thân (4)

Trực thăng nâng độ cao lên, cố gắng tránh né sự tấn công của thứ gì đó.

Bấy giờ, mọi người không nén được tò mò, ai nấy đều mở mắt thật to nhìn ra cửa kính.

Lúc này, bên dưới có một sinh vật gì đó vô cùng kỳ lạ. Hình dáng của nó y hệt một que củi khô, bên dưới có thêm hai que củi nữa làm chân, bên trên có thêm hai que củi làm tay, trên đầu là một ổ cây khô được vo tròn lại, hai con mắt nhỏ ti tí y như hạt đậu của nó có màu đỏ đậm, thân thể thì có màu nâu không khác gì que củi.

Tuy nhìn nó gầy gò, ốm yếu là thế, nhưng chớ nhìn mặt mà bắt hình dong. Bấy giờ, hai tay nó chụm lại với nhau, xách nguyên chiếc xe buýt hệt như xách một con gà rồi vứt đi phát một, bọn họ ngồi trên trực thăng sợ tới ngây người.

Đang lúc mọi người ngây ra thì bộ đàm của người lính phát ra tín hiệu yêu cầu kết nối, người lính ấn lên tai nghe trên tai, dường như anh ta đang nhận được mệnh lệnh gì đó.

Ít lâu sau, người lính quay sang hỏi ông Tâm rằng: "Ông là người có vé tàu đúng không?"

Ông Tâm đáp phải, sau đó người lính chau mày với ông rằng: "Trên Tổng bộ vừa thông báo hai tin tức quan trọng, một tin tốt và một tin xấu, đồng thời đưa ra mệnh lệnh mới…"

Không đợi người lính nói hết, ông Tâm thật thà trả lời: "Tôi muốn nghe tin xấu trước."

Người lính chặc lưỡi nói thẳng: "Tôi có hỏi ông đâu, ông có chịu nghe tôi nói không thì bảo?"

Ông Tâm mấp máy môi, mặt hiện lên vẻ ngượng nghịu. Sáu người chơi liếc nhìn nhau, đây là tình huống gì vậy? NPC xảy ra mâu thuẫn hả?

Người lính bày tỏ sự không hài lòng của mình rồi nói tiếp: "Tin tốt là thiết bị ngăn chặn thiên tai của Chính phủ đã hoạt động, vậy nên thiên tai sẽ được trì hoãn trong năm ngày, tạm thời đất liền không bị nhấn chìm hoàn toàn, trừ những vùng có địa hình trũng. Tin xấu là không biết đám quái vật hình que củi từ đâu chui ra, bây giờ bọn chúng đang có mặt ở khắp mọi nơi, sức chiến đấu rất mạnh, bên Chính phủ quyết định sẽ suy nghĩ đối sách để giải quyết bọn quái vật trước, nếu không dù có lên tàu thì loài người cũng chẳng sống nổi.

Và mệnh lệnh mới được đưa ra, đó là tạm thời ngừng việc hộ tống các VIP - nghĩa là những người có vé tàu để dồn hết lực lượng ứng phó với quái vật. Và, ừm… thêm một thông tin mới nhất mà tôi vừa nhận được, đó là thiết bị ngăn chặn thiên tai vừa gặp trục trặc, do đó nó chỉ có thể kiểm soát động đất và núi lửa, chứ không thể kiểm soát bão lũ."

Nói dứt lời, người lính cầm lái cho trực thăng bay đi, người lính kia lại nói tiếp: "Chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa thì cơn bão sẽ ập tới, trực thăng phải mau chóng về tổ. Tôi sẽ đưa mọi người tới Bệnh viện Trung tâm, đó là bệnh viện lớn nhất nước và có vị trí địa lý khá cao, chỗ đó cũng đang có khá nhiều VIP trú ngụ."

Sáu người chơi nhìn nhau, trong lòng vừa mừng vừa lo. Mừng vì bọn họ được đưa tới một địa điểm cố định, từ đó sẽ có cơ hội để điều tra thêm về vụ án. Lo là vì cơn bão sắp tới, liệu Bệnh viện Trung tâm trong lời của người lính có thật sự an toàn hay không? Rồi thêm cả đám quái vật kia nữa?

Không đợi người chơi tò mò, ông Tâm có vẻ rất sốt ruột hỏi ngay: "Vậy lũ quái vật thì sao? Bọn chúng sẽ xé xác mọi người ra mất."

Người lính lắc đầu, đưa tay chỉ về phía trước và nói rằng: "Ông nhìn đi, thấy vòng tròn màu vàng thật to xung quanh bệnh viện không? Sau khi quan sát thì đội nghiên cứu đã phát hiện ra đám quái vật rất sợ những thứ có màu vàng, thông tin đã được lan truyền, mọi người sẽ ổn thôi."

Không lâu sau đó, sáu người chơi và ông Tâm đã xuống trực thăng. Nhìn trực thăng bay đi, lòng họ ngổn ngang trăm mối.

Lúc này, có một nữ y tá trung niên tiến tới, tươi cười giới thiệu: "Xin chào mọi người, tôi là An. Tôi sẽ dẫn mọi người đến nơi tạm trú."

Mọi người chào hỏi qua loa, sau đó đi theo dì An xuống bên dưới. Đây là tầng thượng của bệnh viện, đồng thời cũng là chỗ đỗ của trực thăng. Bệnh viện Trung tâm gồm có ba tầng, được xây dựng rất quy mô và hoành tráng.

Ông Tâm thở dài: "Thi thể của con dâu tôi vẫn còn nằm trong nhà xác của bệnh viện này."

Mắt sáu người chơi sáng rực, xem ra ải cũng không tuyệt đường người chơi.

Bệnh viện có phân chia rất rõ ràng cho những người đang tạm trú. Tầng ba dành cho những bệnh nhân bệnh nặng, cần phải dùng đến máy móc thiết bị để kéo dài sự sống. Tầng hai dành cho những VIP có vé tàu và là khu trẻ sơ sinh. Tầng một dành cho những bệnh nhân bình thường, không bị bệnh nặng. Còn tầng trệt và tầng hầm sẽ có bộ phận sửa chữa và bộ phận bảo vệ túc trực hai tư trên hai tư để ứng phó trong mọi tình huống.

Lúc sáu người chơi đi xuống tầng hai thì thấy mọi người đang đứng quây quần bên nhau, có vẻ như có một cuộc họp nhỏ diễn ra. Đa số đều các y bác sĩ trong bệnh viện và các VIP, ngoài ra còn có bộ phận bảo vệ.

Người đứng trên cùng là một người đàn ông trung niên tóc màu bạc trắng, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, trên người ông ta khoác chiếc áo blouse trắng.

"Nóng vãi." Vy nhăn mặt nói.

Mấy người chơi cũng gật đầu tán thành, bình thường nhiệt độ ở bệnh viện phải mát mẻ, không hiểu sao lúc này lại nóng tới vậy.

"Chào mọi người, tôi là Thành, mọi người có thể gọi tôi là bác sĩ Thành hoặc chú Thành, hay Viện trưởng đều được. Tôi là Viện trưởng của Bệnh viện Trung tâm, vì nhận được thông tin rằng có một đợt bão mạnh sắp tới, nên tôi tổ chức cuộc họp để nói sơ về những gì chúng ta sẽ phải trải qua.

Với kinh nghiệm từng đón bốn đợt bão lớn nhỏ khác nhau, tôi mong tôi sẽ dẫn dắt mọi người thật tốt, bình an vượt qua cơn bão sắp tới. Đồng thời tình hình thiên tai đang diễn biến khá phức tạp, ngoài ra còn có quái vật xuất hiện… tôi cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ thế này."

Nói đoạn, Viện trưởng nở nụ cười, không muốn biến không khí trở nên tệ đi: "Nhưng mọi người hãy vững tin vào Chính phủ, tôi tin Chính phủ sẽ không bỏ mặc chúng ta."

Lời nói của Viện trưởng khiến một vài người bật cười, nhất là các VIP trên tầng hai. Có ai mà không biết Chính phủ đã lên kế hoạch để vứt bỏ người dân ra sao? Thậm chí, những VIP đã bỏ cả đống tiền ra như bọn họ còn có nguy cơ bị bỏ lại chứ nói chi là toàn dân.

Không thể phủ nhận, ở một số nước thì Chính phủ không hề muốn vứt bỏ người dân. Nhưng sự thật tàn khốc, bọn họ có lòng mà chẳng có sức, muốn cứu tất cả mọi người là chuyện bất khả thi.

Viện trưởng nói tiếp: "Lẽ ra cuộc họp này sẽ diễn ra trong phòng họp dưới tầng hầm để tránh gây hoang mang cho mọi người, nhưng các vị ở tầng hai đều là các VIP đã từng đóng góp rất nhiều cho bệnh viện nói riêng và cho đất nước nói chung, nên bên trên đã yêu cầu tôi phải cho các vị nắm được tình hình hiện tại."

"Hiện tại, có lẽ mọi người đang cảm thấy khá là nóng; xin thưa, đây là chuyện chúng ta buộc phải đối mặt. Vì khi cơn bão kéo đến, chín mươi chín phần trăm nguồn điện sẽ bị ngắt, sau đó chúng ta buộc phải dùng máy phát điện, nhưng thiết bị điện của bệnh viện quá nhiều, chúng ta chỉ dùng điện cho những thứ cần thiết, như là lồng hấp cho em bé, máy trợ thở cho các bệnh nhân nguy kịch… nên là việc làm mát sẽ trở nên không đáng kể, khi ấy còn nóng hơn bây giờ gấp mấy lần.

Lúc này đây, chúng ta cần làm quen với cái nóng là cái thứ nhất, cái thứ hai là chúng ta cần phải sạc đầy máy phát điện, đó mới là chuyện cấp bách."

Tiếp theo, Viện trưởng bắt đầu phân công rõ ràng cho các bộ phận trong bệnh viện, các VIP cũng không có hứng muốn nghe ai mọi người đều đi về phòng.

Lúc này, chú Tùng chau mày nói rằng: "Tôi từng trải qua ải cấp độ địa ngục một lần, tuy tình cảnh khác nhau nhưng ải đó giống với ải lần này ở chỗ, người chơi cứ bị xoay mòng mòng, không biết đường đâu mà lần. Có rất nhiều chuyện râu ria xảy ra làm phân tán sự tập trung của người chơi nữa, cốt yếu là muốn dày vò tâm trí của người chơi."

Ngay lúc sáu người chơi đang thảo luận, định chia nhau ra để tìm kiếm thông tin thì ông Tâm lại hét lên một tiếng làm sáu người chơi hết hồn.

Sáu người quay qua nhìn, hóa ra là ông Tâm gặp lại con trai và nhà sui gia, hai đứa cháu của ông ta cũng có mặt.

Nghe cuộc hội ngộ của bọn họ, sáu người chơi mới biết vì hai đứa cháu thân với nhà ngoại hơn nên thành ra, tất cả tài sản của cô con dâu đều về tay nhà ngoại, vì nhà ngoại sẽ nuôi hai đứa cháu, đợi hai đứa cháu đủ mười tám tuổi sẽ được nhận lại tài sản; bây giờ mọi người mới biết cô con dâu tên là Thiên Ái.