Phó Trạc Mẫn nhắm mắt ngưng thần trong giây lát, khi y lần nữa mở mắt, xung quanh thân thể đã dày đặc thần lực, thần lực như từng sợi dây leo vừa rắn chắc vừa mềm mại lại khéo léo, vững chãi mà quấn lấy thân thể y.
Như chớp nhoáng, Phó Trạc Mẫn lấy tốc độ mà mắt thường khó có thể theo kịp giăng ra một tấm lưới lớn. Ba con tiểu điểu vốn có thính giác rất nhạy bén, bọn chúng nghe thấy một trận gió lùa qua, lại đánh hơi thấy có mùi hương khác lạ xuất hiện nên lập tức giương cánh muốn bay lên.
Có điều ba con tiểu điểu lại chậm hơn Phó Trạc Mẫn không chỉ một chút.
Đợi đến khi y giăng tấm lưới lớn bao bọc hoàn toàn ba con tiểu điểu rồi thì bọn chúng mới bắt đầu phản ứng, thế nhưng đã quá muộn, tấm lưới này không những rộng lớn mà còn dày dặn vô cùng.
Từng tiếng kêu chói tai vang lên, ba con tiểu điểu nhận ra tình hình không ổn thì lập tức dùng cái mỏ sắc nhọn của chúng gặm lấy gặm để tấm lưới rắn chắc nhằm muốn thoát thân, dáng vẻ thập phần hung hăng.
Thế nhưng Phó Trạc Mẫn nào cho bọn chúng cơ hội đó, càng không thèm ngó mắt đến bộ dạng phẫn nộ của bọn chúng.
Chỉ thấy đôi mắt phượng của y khẽ híp, tay phải bắn ra vài tia thần lực mạnh mẽ. Theo những tia thần lực được bắn ra, từng con tiểu điểu ngã xuống như rơm rạ, nhìn kỹ liền thấy cái lỗ to tựa đầu ngón tay trên cổ của mỗi con tiểu điểu, máu tươi rơi tí tách từng giọt nhuộm lên mặt đất.
Sau một loạt hành động xuất quỷ nhập thần, Phó Trạc Mẫn trực tiếp ngây người lúc lâu. Đây là chuyện gì xảy ra? Thần lực của y mạnh mẽ nhường nào, Phó Trạc Mẫn dốc sức tu luyện ngày đêm đã sớm biết nên y không có gì phải bất ngờ. Thế nhưng… y sở hữu được tốc độ thần sầu này ư?
Ngay lúc Phó Trạc Mẫn đang ngơ ngác, giọng nói cứng ngắc của hệ thống vang lên.
[Ký chủ không cần phải hoài nghi nhân sinh. Bởi vì thiên phú của cỗ thân thể này rất trâu bò, hơn nữa tiềm lực là vô hạn, bên trong ẩn chứa một cỗ lực lượng bá đạo đang bị phong ấn, hiện tại ký chủ còn tu luyện thành công thần lực. Do đó, mỗi khi ký chủ ngưng thần, tụ tập sức mạnh thì nhất định sẽ phát huy được một loại thực lực không tầm thường.]
Phó Trạc Mẫn gật gù, hóa ra là vậy. Xem ra xuyên vào thân thể này cũng không phải không có chỗ lợi, nguyên thân tuy sống quá đỗi kham khổ, họ hàng quyến thuộc lại không đau không thương nhưng vì có một thân mẫu cường hãn nên thiên phú cũng là không tồi.
"Có điều… ta nói chứ, này hệ thống, ngươi đọc được suy nghĩ của ta à?"
[Trước khi ký khế ước với ký chủ, tôi đã ký khế ước với rất nhiều người, tình cảnh của những ký chủ trước đều không khác ký chủ là mấy. Do đó, tôi mới đoán được suy nghĩ của ký chủ. Nếu tôi có thể đọc được suy nghĩ của ký chủ thì tôi còn phải ở đây sao? Tôi lên trời luôn cho rồi.]
Khó có khi Phó Trạc Mẫn không để tâm đến lời nói xóc xỉa của hệ thống. Y xoa cằm, thoáng suy tư: "Ngươi có năng lực như vậy. Những loại chuyện như lợi dụng ký chủ hoặc xúi giục ký chủ đi tìm đường chết, đại loại như thế… ngươi có làm không?"
Câu hỏi của Phó Trạc Mẫn ngược lại không hề làm khó hệ thống.
[Ký chủ à, cho dù tôi có muốn lợi dụng thì tôi cũng phải tìm một người có năng lực để lợi dụng, đúng không? Còn ký chủ…]
Phó Trạc Mẫn giận quá hóa cười, ý là tên hệ thống miệng lưỡi đanh đá này đang nói, y là một ký chủ không có năng lực, chính là không có gì để nó có thể lợi dụng.
Có điều khoảng một khắc sau, Phó Trạc Mẫn vuốt mặt, lời hệ thống nói đích thị không sai. Hiện tại y chính là một kẻ không thực lực không tiền tài, lợi dụng y để làm gì chứ? Cái mạng này của y sao? Thậm chí nó còn chẳng đáng giá.
Phó Trạc Mẫn nhún vai, cảm thấy từ nay về sau y cũng không cần quá đề phòng hệ thống nữa. Như lời hệ thống nói, hiện tại y không có gì để nó lợi dụng, nếu đã vậy thì cớ sao y còn ngại ngần không tận dụng nó một cách tối đa đây?
"Ngươi có cao kiến gì với việc di chuyển ba con tiểu điểu này không?"
Tuy ba con tiểu điểu này không có kích thước lớn như loài tỷ tề nhưng cũng gần một thước, để mang vác một con đã khó chứ nói gì đến tận ba con. Hơn nữa, y cũng không nắm được trên thân thể tiểu điểu có bộ phận nào là đáng tiền để cắt xẻ.
Dẫu y xử lý ba con tiểu điểu này khá gọn gàng, chính là không làm cho chúng nó đổ bao nhiêu máu. Thế nhưng vẫn là có máu, nếu lưu lại nơi này lâu hơn, e rằng những con linh thú khác sẽ mò tới.
[Cách đây mười thước có một lính đánh thuê, hắn có xe đẩy. Ký chủ chỉ cần chờ hắn đến, sau đó bày ra dáng vẻ thiện ý, muốn nhờ xe đẩy của hắn rồi đưa cho hắn chút tiền thù lao là được.]
Bấy giờ, Phó Trạc Mẫn mới chân chính nhận ra sự quan trọng của không gian tùy thân. Nhiệm vụ để mở không gian tùy thân là y phải đoạt nổi bật ở cuộc thi tuyển chọn nhân tài. Thế nhưng để đến được địa phương tổ chức cuộc thi cũng là cả một hành trình không ngắn, không có không gian tùy thân…
Phó Trạc Mẫn không hề quan tâm hình tượng mà ngã ngửa xuống đất, bày ra dáng vẻ thế gian này không còn chi để y luyến tiếc, thần sắc đau khổ tột độ. Ngay cả hệ thống vốn cứng ngắc cũng bị hành động này của Phó Trạc Mẫn dọa đến ngơ ngác.
[Ký chủ, ký chủ, người không sao chứ, ký chủ? Người bị sao vậy?]
Phó Trạc Mẫn đưa tay ôm lấy ngực trái, thần sắc đau khổ vô cùng. Dọa hệ thống đến phải gấp gáp.
[Ký chủ, người nói gì đi ký chủ. Người phải nói thì tôi mới giúp người được chứ!]
Bấy giờ, Phó Trạc Mẫn mới yếu ớt đáp lời: "Thật không? Ngươi sẽ giúp ta chứ? Ngươi hứa đi."
Thời gian qua chung đụng, hệ thống đã nhận định Phó Trạc Mẫn là người điềm đạm, cộng thêm loại chuyện ở thế giới cũ của y, hệ thống nghĩ hiện tại Phó Trạc Mẫn đã cải tà quy chính, trở nên thành thật hơn rất nhiều.
Do đó, hiện tại thấy biểu hiện của Phó Trạc Mẫn, hệ thống là thật sự lo lắng y xảy ra chuyện gì bất trắc. Nó là một hệ thống xuất sắc được bên trên khen ngợi, chưa từng có bất cứ sai sót nào, luôn thuận thuận lợi lợi giúp ký chủ xưng bá dị giới.
Nay, gặp Phó Trạc Mẫn, chẳng lẽ y lại chết yểu, khiến khế ước lần này của nó bị thất bại ư? Dĩ nhiên là không thể, bằng bất cứ mọi giá nó sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Hệ thống đã sớm kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới khắp cơ thể Phó Trạc Mẫn nhưng không hề phát hiện ra bất cứ vấn đề gì. Vì vậy hệ thống lại càng lo lắng gấp bội.
[Đương nhiên rồi. Tôi là ai chứ? Ký chủ cứ yên tâm, bằng mọi giá tôi sẽ giúp được ký chủ!]
Nghe lời nói chém đinh chặt sắt của hệ thống, Phó Trạc Mẫn lập tức ngồi thẳng người, chậm rì rì bày ra dáng vẻ chân thành: "Ngươi thật đúng là một hệ thống khả ái ngây ngất lòng người. Nếu vậy, ngươi hãy giúp ta mở không gian tùy thân đi, ở nơi dị giới nguy hiểm khắp chốn, tiền bạc thiếu thốn này mà không sở hữu được không gian tùy thân quả thật quá bất tiện. Ngươi cũng thấy vậy đúng chứ?"
Bấy giờ, hệ thống trực tiếp ngây người. Vấn đề ở đây là, Phó Trạc Mẫn đang lừa nó à?
Thấy hệ thống triệt để duy trì im lặng, Phó Trạc Mẫn khẽ vuốt mặt: "Nếu ở đây lâu thêm chút nữa thì linh thú khác nhất định sẽ kéo đến."
Hệ thống đã chết tâm, còn xen lẫn rầu rĩ, xem ra nó lại nhận định sai về Phó Trạc Mẫn rồi. Nam nhân này sao khó đoán vậy chứ? Lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng nướng.
[Tôi đã đề ra cách thức rồi.]
Phó Trạc Mẫn lắc đầu, chặc lưỡi ra vẻ nuối tiếc: "Người lính đánh thuê kia đã đẩy xe đi xa lắm rồi. Hệ thống thần thông quảng đại như ngươi không phát hiện ra ư?"
Hệ thống lại trầm mặc, đích thị là nó không phát hiện ra. Chuyện Phó Trạc Mẫn lừa nó khiến hệ thống cảm thấy chưa kịp tiếp thu. Phó Trạc Mẫn này, quả thật là khiến nó phải mở rộng tầm mắt, hậu chiêu mưu mẹo cũng thật không ít.
Nhìn dáng vẻ này của Phó Trạc Mẫn thì hiển nhiên là không chịu từ bỏ. Nếu nó không giúp y, nhất định y sẽ đứng mãi ở đây cho tới khi những linh thú khác xông tới.
Tên điên Phó Trạc Mẫn này, thật sự y có thể làm vậy, hệ thống không chút nghi ngờ. Mà như vậy thì ký chủ sẽ đi đời nhà ma, nó sẽ bị thất bại.
Khó có khi Phó Trạc Mẫn nghe thấy sự rầu rĩ trong giọng điệu của hệ thống.
[Ký chủ, người làm như vậy thật không hay chút nào. Chúng ta đã có thỏa thuận hẳn hoi, người phải hoàn thành nhiệm vụ mới có phần thưởng, bây giờ…]
Không đợi hệ thống nói dứt câu, Phó Trạc Mẫn đã lắc đầu, mở lời cắt ngang lời của hệ thống: "119 à, ta nói ngươi nghe. Ta hiểu rõ mục đích của việc đó, là hoàn thành nhiệm vụ xong mới có phần thưởng, giúp ký chủ có ý chí để phấn đấu và kiên trì, sau có được phần thưởng mới biết trân trọng. Nhưng ngươi xem cuộc đời của ta ra sao? Nay ta đã thật sự thông suốt rồi. Hơn nữa, quãng thời gian trước khi ngươi xuất hiện, ta đã phải lê lết qua ngày thế nào chứ? Do đó, ta sẽ không tiếp tục phạm sai lầm, càng không ỷ y.”
“119 này, ngươi phải hiểu một đạo lý rằng, nếu có tài nguyên, nhất định phải tận dụng, bằng không thì chính là một kẻ ngu."