Hắc y nhân khẽ mấp máy môi, cuối cùng vẫn lựa chọn mở lời: "Môn chủ, nếu không nhanh một chút thì sẽ lỡ hẹn."
Nam nhân bạch y mím môi, ánh mắt khẽ liếc về phía sau khiến thân thể hắc y nhân nhẹ run, giọng nói nam nhân thanh lãnh không hề có một tia cảm xúc: "Lỡ thì lỡ, chẳng lẽ bọn chúng còn dám ăn bổn tôn sao?"
Hắc y nhân triệt để trầm mặc, trong lòng lại không khỏi thở dài. Môn chủ hắn ta cái gì cũng tốt, dung mạo thuộc hàng cực phẩm, thực lực thượng thừa khó ai địch bằng, chỉ có điều tính tình quá mức quái dị, có phần tàn nhẫn, hơn nữa thân là nam nhân mà ngôn hành lại quá đỗi kinh hãi thế tục.
Hắn ta cảm thấy, nếu không phải do dung mạo và thực lực của Môn chủ quá xuất sắc thì những nữ nhân ngoài kia sẽ chẳng bao giờ nhìn đến Môn chủ dù chỉ là một cái liếc mắt.
Nam nhân xưa nay đều phải tuân theo nam tắc, học thuộc phu quy. Còn Môn chủ thì hay rồi, không những hung hăng xỉ vả mấy điều kia là phân chó, còn luôn làm những chuyện kinh hãi thế tục, khiến nữ nhân có ý với Môn chủ đều xoay người bỏ chạy.
Về phần Phó Trạc Mẫn, sau khi trở về tiểu viện, ngồi định thần một lúc y liền lấy chiếc nhẫn trên ngón cái xuống xem xét.
Không sai, chiếc nhẫn này chính là thứ đồ vật phát sáng y đã nhặt dưới hố phân ban nãy. Lúc y nhặt lên, chiếc nhẫn đã không còn phát sáng, khi ấy Phó Trạc Mẫn cũng không có tâm trí đâu để quan tâm đến nó, chỉ gấp rút muốn bò khỏi hố phân nên vội đeo nó lên ngón cái.
Nay, nhìn kỹ lại, chiếc nhẫn này thuần một màu đen, bề mặt nhẫn tuy khá dày và to nhưng chất liệu và hoa văn bên trên nom rất trân quý, thập phần tinh xảo, cũng vì thế mà nhìn tổng thể, chiếc nhẫn không hề bị thô.
Bên trên còn có một mặt ngọc cũng thuần một màu đen được chế tác thành hình một con rồng nhỏ, hơn nữa trông lại sống động như thật, nhìn lâu một chút, dường như con rồng đó đang uốn lượn trước mặt y.
Phó Trạc Mẫn nhìn một lúc, bỗng trong đầu hiện ra một ý nghĩ, có lẽ phải dùng máu nhận chủ ư? Không phải trong phim hay tiểu thuyết đều viết như thế sao? Mấy thứ đồ vật kỳ lạ này, chính là dùng máu để nhận chủ, sau đó mở ra không gian tùy thân gì đó, nhặt được bảo vật các thứ.
Nghĩ đến đây, Phó Trạc Mẫn hưng phấn vô cùng, y nén kích động trong lòng, cầm lên con dao phay đã lấy từ phòng bếp về làm của riêng, không hề do dự cắt một đường lên ngón trỏ, nhanh chóng nhỏ lên chiếc nhẫn.
Trong tích tắc, một giọng nói cứng ngắc tựa như máy móc vang lên.
[Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống xưng bá thời không, số hiệu 119. Chúc mừng ký chủ đã ký kết khế ước thành công.]
Phó Trạc Mẫn đơ người, gì đây? Không phải y sẽ nhận được không gian tùy thân, nhận được bảo vật số nhiều vô lượng ư? Tự dưng lại lòi ra một cái hệ thống? Phó Trạc Mẫn ngẩng mặt chín mươi độ ưu tư nhìn trời cao, tại sao những chuyện xảy ra với y đều không giống với kịch bản vậy?
[Xin ký chủ hãy hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên để mở khóa không gian tùy thân. Nhiệm vụ: Đoạt nổi bật trong cuộc thi tuyển chọn nhân tài.]
Phó Trạc Mẫn ù ù cạc cạc, lúc này đã kịp thời phản ứng: "Cái gì mà tuyển chọn nhân tài?"
[Ở đại lục La Bách, mỗi năm đều sẽ tổ chức một cuộc thi tuyển chọn nhân tài, mục đích là để tìm ra những tu luyện giả trẻ có thiên phú để bồi dưỡng. Mỗi tộc đều sẽ cử con cháu đến tham dự.]
Phó Trạc Mẫn gật gù, hóa ra còn có loại chuyện như thế, nếu không phải nhờ hệ thống xưng bá này, y hẳn là không biết được. Y chặc lưỡi: "Nhưng hệ thống nhà ngươi là thế nào vậy? Có ép buộc gì với ký chủ không? Ở đời, phàm là thứ miễn phí từ trên trời rơi xuống thì chỉ có nước mưa và phân chim thôi!"
[Ký chủ rất thông minh, tôi rất hoan nghênh. Ký chủ nói không sai, hệ thống xưng bá sẽ giúp những người xuyên không như ký chủ đây có thể thuận lợi hơn trên con đường trở thành cường giả nơi dị giới, nhưng phải có điều kiện. Hiện giờ, ký chủ có hai lựa chọn. Sau khi trở thành cường giả, mãn một kiếp này, một là ký chủ phải trở thành xuyên không giả mãi mãi, đến những thế giới khác nhau để làm nhiệm vụ. Còn lựa chọn thứ hai là bí mật, có điều cũng không có gì kinh khủng, chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi.]
"Hiện tại vứt ngươi đi có được không?"
[Không được. Ký chủ không thể làm vậy. Ký chủ đã ký kết khế ước thành công, không thể thay đổi.]
"Nếu là lựa chọn thứ nhất, giả như ta làm nhiệm vụ thất bại thì thế nào?"
[Nếu một xuyên không giả làm nhiệm vụ thất bại, phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.]
Phó Trạc Mẫn cảm thấy hai lựa chọn này, căn bản đều không có gì tốt đẹp. Có điều nếu trở thành xuyên không giả, chẳng phải y phải làm nhiệm vụ theo sự điều khiển của người khác sao? Hơn nữa còn là mãi mãi, cuộc sống như vậy y không ham muốn.
"Ta chọn cái thứ hai."
[Thiết lập đã hoàn thành, xin chúc mừng ký chủ.]
Phó Trạc Mẫn chưa từng nghĩ rằng, lựa chọn này của y thật là dở khóc dở cười.
Còn hiện tại, y lại đang lo nghĩ đến cuộc thi sắp tới: "Này hệ thống, cụ thể thì cuộc thi tuyển chọn nhân tài đó thế nào?"
[Cuộc thi tuyển chọn nhân tài có giới hạn độ tuổi từ mười ba tuổi đến mười tám tuổi. Những người đã hoàn thành xong giai đoạn kỳ huyền đều có thể đến tham gia. Người nào vận dụng thần lực càng nhuần nhuyễn sẽ càng được đánh giá cao.]
[Ký chủ mới tu luyện vài ngày đã đến giai đoạn kinh chân chính là một sự vượt bậc. Vì bình thường, người khác phải dùng đến mấy năm mới có thể thành công.]
Phó Trạc Mẫn vô cùng kinh ngạc, xem ra có rất nhiều chuyện y không biết rõ: "Nhưng ta đang gặp bình cảnh, mãi chưa hoàn thành giai đoạn kinh chân."
[Ký chủ hãy bình tĩnh. Tu luyện không chỉ dựa vào thiên phú, phần lớn còn phụ thuộc vào tâm tính và sự nhẫn nại. Ký chủ nên thả lỏng, chớ nóng vội cũng chớ cưỡng cầu, từ từ sẽ đạt được thành quả.]
Phó Trạc Mẫn lâm vào trầm tư, lời này không sai. Nhớ lúc đầu y tu luyện, còn không phải là vô cùng quyết tâm và nhẫn nại, hơn nữa tâm trạng cũng rất bình lặng. Sau khi nhập môn thành công, y lại sinh ra chút nóng vội, có lẽ vì thế mà phản tác dụng, khiến việc tu luyện bị trì hoãn.
Phó Trạc Mẫn nghĩ thông suốt, liền nằm xuống sàn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Y phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai sẽ điều chỉnh lại tâm tình, dốc sức tu luyện.
Dù không nói ra, nhưng Phó Trạc Mẫn luôn nhìn rõ hoàn cảnh hiện tại trong mắt. Hiện tại y chính là Phó Trạc Mẫn - đích trưởng nữ của Phó tộc. Những sự ấm lạnh này, y vẫn luôn ghi nhớ thật sâu, chờ ngày hoàn trả tất thảy cho bọn họ. Nỗi nhục nhã trong ký ức vẫn còn rất nguyên vẹn, dường như mọi thứ chỉ mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.
Đời trước, tuy bề ngoài Phó Trạc Mẫn phóng khoáng là thế, nhưng thâm tâm y luôn rất tự cao, lòng tự trọng cũng không hề thấp. Chẳng qua xuyên đến nơi này, y buộc phải chấp nhận hoàn cảnh hiện tại nên mới cắn răng lê lết sống qua ngày mà không hề có nửa lời than vãn.
Phó Trạc Mẫn chưa bao giờ là người rộng lượng, bao dung đến nỗi không ghi nhớ những người từng nhục mạ mình. Vì vậy y phải dốc sức tu luyện, một khi trở thành cường giả rồi, mọi sự chẳng phải đều do y định đoạt ư?