Phong Uyển Tư như thế nào cũng không nghĩ ra lại có một lần chị gái mình và Tiểu Thảo tại thang máy giống như không quen biết nhau, lập tức từ tình yêu cuồng nhiệt chuyển sang chiến tranh lạnh. Tuy từng nói qua cô luôn luôn không hi vọng Tiểu Thảo và chị mình cùng một chỗ, nhưng sự việc như lúc này cũng không phải là điều mà cô kỳ vọng, cô thật sự có chút chịu không được.
“Chị, nghỉ trưa rồi!”
Ném chiếc áo trong tay xuống, Phong Uyển Tư đi đến bên cạnh Phong Uyển Nhu, bắt lấy cây bút máy trong tay nàng.
“Thôi đi!”
Phong Uyển Nhu giọng nói cũng có phần mệt mỏi, hai má cũng trở nên gầy hóp đi không ít, làn da thì không giống như lúc trước tròn trịa mà lại có hơi khô khô tái nhợt, cả người tiền tụy không hề ít.
Phong Uyển Tư nhìn thấy lại cực kỳ đau lòng, cô dùng chân cũng có thể đoán được người có thể làm cho chị mình như vậy thì chỉ có cái tên ngu ngốc Dương Tiểu Thảo kia, nhưng rốt cuộc xảy ra việc gì đây? Vài ngày trước không phải hai người dường như còn rất tốt, không hề có giây phút nào tách ra, làm sao sau khi đi Thượng Hải về thì lại biến thành như thế này?
Phong Uyển Nhu một lần nữa cầm lại bút máy, nhìn xuống ghi các chú thích lên tài liệu, trong mắt lộ rõ mệt mõi nhưng vẫn không chịu dừng lại công việc. Phong Uyển Tư nhìn nàng chằm chằm một hồi liền cắn chặt răng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Dương Tiểu Thảo, cô dám ức hiếp chị tôi, tôi sẽ giết chết cô!
Đè nặng dưới đáy lòng đầy hỏa, Phong Uyển Tư bộ dạng như hung thần truy sát, theo bản năng hướng đến Lăng Sương tìm thêm đồng minh,cô vốn là tìm người bảo vệ, không ngờ rằng lại nhìn thấy Tiểu Thảo ngồi kế bên, vì thế Phong Uyển Tư gần như bị chọc giận.
“Dương Tiểu Thảo, cô đi ra đây cho tôi!”
Phong Uyển Tư cảm thấy khó thở, tại sao lại có loại người như vậy? Chị mình bên kia còn chưa biết ăn nói như thế nào mà bên này lại bắt đầu đi tìm kiếm bồ mới, thật sự là phải kéo ra ngoài đánh cho một trận mới hả dạ một chút.
Phong Uyển Tư hôm nay mặc một chiếc đầm màu đỏ, thắt lưng bản to ôm gần sát ngực, làm lộ ra vòng một khá bắt mắt cùng với đôi giày cao gót rất có phong cách của một nữ vương. Theo lý thuyết người bình thường nhìn cô như vậy đều cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng Tiểu Thảo và cả Lăng Sương lại nháy mắt nhìn cô… từ trên xuống dưới… . Ánh mắt cả hai lúc này không khác gì như những đứa trẻ mẫu giáo.
“Chúng tôi đang làm việc”
Lăng Sương thản nhiên nói một câu để cho Tiểu Thảo an tâm, ngược lại làm cho Phong Uyển Tư tâm như phát hỏa, cô trừng mắt nhìn Lăng Sương nửa ngày, hít sâu một hơi, nói “Ăn xong cơm trưa, cô tới phòng làm việc của tôi một chút”
Từ “Cô” rõ ràng là đối với Lăng Sương mà nói, Tiểu Thảo có chút bận tâm nhìn lên Lăng Sương, Lăng Sương cười cười an ủi với nàng một cái sau đó hướng đến Phong Uyển Tư gật đầu.
“Được!”
Sau khi đóng lại cánh cửa, thanh âm dường như muốn vang vọng khắp Phong Đằng, Lăng Sương cũng không phản ứng gì, Tiểu Thảo nhìn thấy Phong Uyển Tư hung hăng đóng cửa như vậy thì có chút ngẩn người.
“Rốt cuộc làm sao vậy?”
Lăng Sương nhẹ giọng hỏi, nàng biết Phong Uyển Tư tới đây một chuyến là vì cái gì, lần này ngay cả bọn họ còn cảm giác được Phong tổng chính là đang khó chịu.
Tiểu Thảo không nói gì, cắn cắn môi, cúi đầu. Lăng Sương nhìn nàng chằm chằm một hồi, nhìn thấy nàng ở hốc mắt có chút phiếm hồng sau đó thở dài xoay người gõ Computer.
Trầm mặc, vẫn như cũ trầm mặc, trước kia từng công tác với Tiểu Thảo,dù có như thế nào nàng vẫn luôn có thể đối với Lăng Sương tâm sự một chút, hoặc có thể tùy tiện nói gì đó, không khí cũng thực thoải mái vui vẻ chứ không giống như hiện tại có phần áp lực. Lăng Sương bị loại không khí này áp đến mức trong lòng cũng khó chịu, chỉ có thể chờ đợi Dạ Ngưng sớm một chút trở về. Dạ Ngưng đi theo nhóm Kỹ thuật đi công tác cũng đã hơn một tuần rồi, nếu tính không sai thì hẳn hôm nay đã trở về, Lăng Sương có thể đối phó với Đại tiểu thư Phong Uyển Tư ngang ngược cao ngạo nhưng đối với Tiểu Thảo loại khó hiểu như thế này thì thật đúng là không sao giải quyết được.
Dạ Ngưng quả nhiên không phụ lòng Lăng Sương kỳ vọng, trong thời gian cơm trưa, nàng đúng giờ liền xuất hiện, còn lôi kéo hai người xuống quán lẩu thường xuyên ăn ở dưới khu phố.
“Ai nha, hai người không biết là chúng tôi có bao nhiêu mùi vị đáng nhớ đâu”
Vừa nhúng nguyên liệu vào cái lẩu đang sôi Dạ Ngưng vừa gắp một khối thịt dê bỏ vào miệng, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, Tiểu Thảo nhìn thấy nàng như vậy khó mà không tươi cười, liền đồng dạng gắp một khối khoai tây bỏ vào trong miệng, Lăng Sương nhìn thấy nàng như vậy liền lắc đầu cười cười.
“Lần này mình đi công tác mua không ít đồ ăn ngon, một chút nữa cho bồ chọn lấy a, buổi tối chúng ta cũng họp mặt đi, lâu như vậy không gặp mọi người mình thật nhớ quá điii!”
Dạ Ngưng ở một bên vừa uống bia vừa nói, Tiểu Thảo ở một bên cười cười, Lăng Sương lại thay đổi sắc mặt, nhấp môi, hướng ra bên ngoài nhìn nhìn, lại nghiêng đầu, lo lắng nhìn Tiểu Thảo một chút.
Dạ Ngưng theo ánh mắt Lăng Sương sau đó quay đầu nhìn tới, miệng nhét đầy thịt dê nhất thời dường như không còn mùi vị. Tiểu Thảo cũng cảm thấy có gì đó, thân mình lập tức cừng ngắc vô cùng, vẫn không nhúc nhích, căn bản không dám quay đầu nhìn lại.
Phong Uyển Tư và Phong Uyển Nhu cùng nhau đi đến, hai mỹ nữ bước vào, lưỡng đạo phong cảnh. Phong Uyển Tư vẫn như cũ, thân mình dán vào trên người Phong Uyển Nhu, hận không thể làm cho chị gái ôm mình, Phong Uyển Nhu ngược lại rất tự nhiên, bởi vì nàng muốn giải quyết cho gọn vấn đề, nàng lại không phát hiện ra có vài người ở đây, tiếp đến bị Phong Uyển Tư lôi kéo đến một chiếc bàn trống ở gần cửa sổ sau đó ngồi xuống, chờ lúc hai người ngồi xuống, trong lúc vô tình nàng hơi nghiêng đầu lại nhìn thấy… nhưng mặt vẫn không có chút thay đổi.
“Sao vậy?”
Phong Uyển Tư ở một bên bật lửa nấu một chút thức ăn hỏi, Phong Uyển Nhu không trả lời mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng Tiểu Thảo, trong mắt lẫn theo một tia u oán. Phong Uyển Tư theo tầm mắt của nàng hướng nhìn tới, liền hừ lạnh một tiếng, rồi gọi phục vụ nói “Cho tôi ba đĩa thịt dê đem tới chiếc bàn kia!”
“Sao, quý khách muốn mang đến bên kia?”
Dạ Ngưng cảm thấy không vui…
Sao đây? Tiểu Thảo nhà mình làm gì đến nổi viên thuốc kia dùng loại ánh mắt như thế mà nhìn bồ vậy chứ? Nhân tiện cho phép nói thêm, chị gái cô không vui thì liền tìm đến Tiểu Thảo chúng tôi sao? Hơn nữa, người ta tình lữ giận nhau cô là cô em vợ xen tay vào làm gì a.
Tiểu Thảo thân mình cứng ngắc, dường như đối với cái gì cũng đều không ăn vô nữa, nàng liền để đũa xuống theo quán tính mà cúi đầu.
“Hai người rốt cuộc sao lại thế này?”
Dạ Ngưng không phải Lăng Sương, nàng luôn rất thẳng thắng và trực tiếp, xem ra bộ dạng hai người này là đang chiến tranh lạnh trong lòng cũng không thoải mái. Tiểu Thảo lắc lắc đầu, cắn môi không nói lời nào.
“Bồ thực sự không muốn nói ra sao? Vậy làm bộ dáng tiểu tức phụ cho ai xem?”
Dạ Ngưng chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép nhìn lên nàng, Tiểu Thảo cũng không muốn nói thêm gì, Lăng Sương lúc này giận Dạ Ngưng liếc mắt một cái, Dạ Ngưng vừa nhìn đã ngây ngản cả người.
Không phải chứ, nàng mới đi vằng vài ngày thì hai người liền thân thuộc như vậy? Dạ Ngưng đang muốn nói thêm gì đó thì bị người phục vụ trước mặt bưng tới ba đĩa thịt dê đặt xuống, nàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn lên người phục vụ.
“Ấy ấy? Chúng tôi không gọi a..”
“Là bên kia…” Người phục vụ là một cô gái trẻ, mặt có chút hồng không biết giải thích như thế nào nhưng sau đó Phong Uyển Tư liền thoải mái lôi kéo chị mình đi tới, nàng đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lăng Sương, lôi chị mình cũng ngồi xuống cùng. Phong Uyển Nhu sắc mặt có chút không được tự nhiên, nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, nhìn thấy nàng đáy mắt dày đặc một vành mắt đen nhấp nháy môi dưới.
“Đúng vậy, là do tôi gọi mang tới, tôi sợ chậm trễ giờ làm việc nên muốn ngồi ăn cùng mọi người, tất nhiên tôi sẽ tính tiền”
Phong Uyển Tư độc tài nói, nét mặt khoa trương vừa rồi đúng là không ai bì nổi, lúc này Dạ Ngưng vẫn còn duy trì trạng thái há mồm nhìn bộ dáng của cô, Tiểu Thảo thì vẫn thủy chung không ngẩng đầu lên, nhưng Lăng Sương lại lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng nói “Không cần!”
Phong Uyển Tư bị Lăng Sương nói như vậy sắc mặt liền đỏ lên, ánh mắt dụ dỗ vừa rồi liền híp lại hung ác nhìn chằm chằm nàng, Lăng Sương vẫn như cũ hờ hững nhìn lại cô, Dạ Ngưng thì đã phục hồi tinh thần lại nhìn Lăng Sương và Phong Uyển Tư sau đó lại nhìn nhìn Tiểu Thảo cùng Phong Uyển Nhu, tiếp đến ho khụ một tiếng, nói “Tình huống gì đây, tôi ăn no rồi, các người cứ tiếp tục”
Nói xong, Dạ Ngưng liền muốn phi thân ra ngoài thế nhưng Tiểu Thảo lại rất khẩn trương đưa tay kéo lấy góc áo của nàng, ngẩng đầu ánh mắt tội nghiệp nhìn lên nàng “Đừng đi!”
Chỉ một câu ‘Đừng đi’ lại phối hợp lên biểu cảm khuôn mặt nhu nhược cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua trên mặt Tiểu Thảo, Dạ Ngưng có cảm giác bản thân mình trong nháy mắt liền như rau chân vịt biến hóa thành tuyển thủ vô cùng mạnh mẽ, đột ngột toàn thân có ham muốn nghĩ tới sẽ bảo vệ người trước mắt.
“Mình sẽ không đi!”
Dạ Ngưng vỗ vỗ bàn tay Tiểu Thảo an ủi, sau đó lập tức nhìn về phía Phong Uyển Nhu, nhìn thấy mặt Phong Uyển Nhu không chút thay đổi nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái rồi nhấc đầu chuyển hướng tới…