Cuối cùng, Bò Đen và tiểu ô quy đều tạm thời ở nhà của Phong tổng.
Tiểu Thảo lúc này lại vô tình kiêm luôn hai chức, thư ký và bảo mẫu động vật vì vậy công việc cũng càng trở nên bận rộn, Tiểu Thảo mỗi ngày 6 giờ rưỡi rời giường, đúng giờ cố định đến nhà Phong Tổng cho Bò Đen ăn.
Phong Uyển Nhu chưa bao giờ làm điểm tâm, vì vậy trọng trách làm điểm tâm sáng cũng rơi vào trên người Tiểu Thảo, Phong tổng ăn tròn một tuần bánh nướng khoai tây thì đều muốn bộc phát.
“Dương Tiểu Thảo!”
Tiểu Thảo bên hông buộc lên tạp đề, một tay đang lấy chảo sắt đặt lên, vội vàng mà bận rộn.
“Dậy rồi à? Hôm nay tôi chiên trứng, trong nhà không còn khoai tây nữa, để xế chiều tôi sẽ đi siêu thị mua”
Hít sâu một hơi, Phong Uyển Nhu quyết định không cùng Tiểu Thảo mà chấp nhặt, cúi đầu từ từ ôm lấy Bò Đen. Bò Đen được Phong Uyển Nhu nuôi vô cùng tốt, mớ lông rách nát dần dần mọc lên, bụng cũng trở nên có mỡ có thịt, tuy rằng hàng ngày thường rất bận rộn không có thời gian chăm sóc Bò Đen, nhưng kết quả là Bò Đen lại càng ngày càng yêu Phong tổng, không còn thích quây quần bên Tiểu Thảo như lúc trước, vừa thấy Phong Uyển Nhu đi ra liền vẫy vẫy đuôi không ngừng, lưỡi lè ra liến lấy bàn chân cô, nhưng sau đó vừa nhìn thấy TIểu Thảo đi ra nó liền ba chân bốn cẳng chạy ra bên ngoài.
“Ăn cơm đi!”
Tiểu Thảo gọn gàng đem đĩa trứng chiên đi ra, xoa xoa trên trán mồ hôi.
“Cô ăn chưa?”
Phong Uyển Nhu thuận miệng hỏi, Tiểu Thảo lắc đầu, cười nói “Vẫn chưa, tôi nghĩ sẽ ở đây cùng ăn với nhau luôn”
Phong Uyển Nhu mím môi nhìn Tiểu Thảo, tốt lắm, rất tự nhiên!
Tiểu Thảo đem dưa muối cùng cháo trứng đem lên, sau đó lại múc một phần vào khai thứu ăn cho Bò Đen, ném một ít cá con vào rương cho tiểu ô quy. Tiếp đó đi rửa tay thật sạch mới kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
“Phong tổng, chân chị như thế nào rồi?”
“Tốt hơn rồi!”
“Nga
”
Tiểu Thảo lên tiếng, Phong Uyển Nhu múc thêm một chén cháo nữa đưa tới.
“Như thế nào?”
Phong Uyển Nhu thấy Tiểu Thảo đang nhìn mình, hơi hơi nhíu mi, đừng nói là lại muốn làm cho nàng ăn cái loại bánh nướng khoai tây kỳ lạ nữa chứ?
“Cái kia… Phong tổng….”
Tiểu Thảo có chút khó chịu nhìn lên Phong Uyển Nhu “Chân của chị đã tốt hơn như vậy, vậy sau này Bò Đen cùng tiểu vương bát có thể hay không chị có thể một mình chăm sóc, tôi….”
“Cô có ván đề gì sao?”
Phong Uyển Nhu đặt chén cháo trong tay xuống nhìn Tiểu Thảo, cơ bản mà tâm trạng khá tốt đều bị biến mất.
“Uh, có chút vấn đề”
Tiểu Thảo đỏ mặt gật đầu, xấu hổ chịu không được. Phong Uyển Nhu nhìn thấy Tiểu Thảo một bộ dạng mắc cỡ thì hơi hơi nheo lại ánh mắt.
“Mẹ của tôi nói, tôi cũng không còn nhỏ, đến bây giờ cũng chưa bao giờ nói qua chuyện yêu đương, nên có chút rốt ruột, vì vậy nghĩ là sang năm sẽ giới thiệu cho tôi một chàng trai”
Thật xấu hổ kinh khủng a, Tiểu Thảo cả khuôn mặt cũng giống như con tôm bị nấu chín, cứ cúi đầu nhìn lấy cái trứng chiên trên bàn, không dám nhìn Phong Uyển Nhu.
Phong Uyển Nhu cắn một miếng trứng, gật gật đầu “Cũng đúng, hẳn là nên gặp mặt nói chuyện”
“Đúng a, mẹ của tôi cũng nói như vậy”
Tiểu Thảo vừa nhìn thấy Phong tổng có phần buông lỏng, nên vội ngẩng đầu nhìn nàng.
“Nói như vậy là chị cũng đồng ý sao?”
Phong Uyển Nhu nhai lấy miếng trứng, nhíu mày… Đây là trứng chiên sao? Tại sao lại khó ăn như vậy?
“Cũng không tính là có thích hay không, mấy ngày trước mẹ giới thiệu cho tôi một học trưởng, tuy rằng không có cảm giác gì, nhưng cũng không ghét, muốn cùng nhau đi uống trà hay làm gì đó”
“Uhm, không sai”
“Nói như vậy là Phong tổng đáp ứng rồi?”
“Chuyện này có liên quan gì tới tôi?”
Sao lại không liên quan? Nếu chấp nhận thì tôi sẽ không cần đến đây sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Bò Đen và tiểu vương bát nữa T^T
“Được, cứ như vậy đi..”
Phong Uyển Nhu nhìn trong ánh mắt chờ mong của Tiểu Thảo, xem ra khó được thỏa hiệp. Tiểu Thảo vui vẻ nhìn lên nàng, dùng sức gật đầu, Phong tổng sắp xếp nhất định sẽ không sai.
“…để không chậm trễ buổi trà chiều của cô, tôi sẽ cho cô về sớm để cho Bò Đen và tiểu quy ăn, sau khi làm xong thì đi..”
“Uh..hả?”
TIểu Thảo ngơ ngác nhìn lên Phong Uyển Nhu, như vậy là như thế nào? Tại sao lại có cảm giác cũng chẳng có gì thay đổi đây?
“Không ý kiến gì nữa, cứ quyết định vậy đi!”
Để đũa xuống, Phong Uyển Nhu nhìn như không nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, đứng dậy rời đi. Tiểu Thảo ngồi ở trên ghế, nhìn trứng chiên nhỏ giọng nói “Tôi có ý kiến a…”
Không biết tại sao, ăn trứng chiên của Tiểu Thảo xong, Phong Uyển Nhu luôn có cảm giác buồn bực
Trên bàn, trước mặt là một đống văn kiện cần xử lý, nàng nhìn cũng không muốn làm, vào văn phòng rốt cuộc là nhìn cái gì cũng không vừa mắt, vô duyên vô cớ mà phiền lòng.
Đến trưa, Lương Nhiên sau khi xử lý xong tài liệu liền đến gõ cửa phòng Tổng tài, rủ nàng ra ngoài tản bộ.
Vừa nhìn đến bộ dạng Phong Uyển Nhu, Lương Nhiên liền nở nụ cười
“Chà, rốt cuộc là làm sao vậy? Khó có cơ hội từ trước tới giờ mới thấy Phong đại tiểu thư của chúng ta phiền lòng nha”
Phong Uyển Nhu nghe Lương Nhiên nói như vậy liền nhíu mày.
“Được rồi a, dù sao cũng mười một giờ rưỡi rồi, đi thôi, xuống lầu cùng nhau ăn cơm đi, tôi muốn chết đói rồi!”
“Không đi!”
“Haiz, đi thôi, vừa đúng lúc tôi muốn kể cho cô nghe chuyến đi Bắc Kinh tôi trêu chọc mọi người”
Phong Uyển Nhu thở dài, đem văn kiện trên bàn sữa sang lại rồi hạ xuống, cầm lấy áo khoác rồi đi theo Lương Nhiên hướng dưới lầu đi. Coi tâm tình của hắn hiện tại, nàng cái gì cũng làm không được, có thể là do quá mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi một chút sẽ thấy tốt hơn.
Lương Nhiên đưa Phong Uyển Nhu xuống dưới lầu, có một quán trà mới vừa mở, vào phòng, đón lấy áo khoác Phong Uyển Nhu, Lương Nhiên cười nói “Quán mới mở, Oánh Oánh giới thiệu, Tiểu Thảo cũng nói là không tệ lắm”
Đang xem thực đơn, Phong Uyển Nhu dừng một chút, lông mày của nàng thật vất vã lắm mới được giãn ra một chút, bây giờ tiếp tục nhau lại với nhau.
“Ơ, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới”
“Cái gì?”
Phong Uyển Nhu lặng đi một chút, khó hiểu nhìn lên Lương Nhiên, Lương Nhiên cười cười, nâng lên cánh tay, dùng sức phất tay.
“Tiểu Thảo!”
“…”
Buông lấy menu trên tay, Phong Uyển Nhu xoay người nhìn, liếc mắt một cái liền trông thấy Tiểu Thảo đang cùng một nam nhân hào hoa phong nhã cùng ngồi một chỗ.
“Ngô, Phong tổng…”
Tiểu Thảo nhìn thấy Phong Uyển Nhu trên mặt như một khối băng nên cực kỳ hoảng sợ, cúi đầu, cố gắng đem đầu giấu sau chén trà.
“Tiểu Thảo, những người này là…”
Học trưởng bất đắc dĩ nhìn lên Tiểu Thảo.
“Cô không nhìn thấy tôi sao?” Lương Nhiên tiếp tục.
Tiểu Thảo dùng sức hướng mặt sau chén trà thoái lui, cực kỳ hồi hộp.
“Chuyện này… “
Học trưởng tò mò nhìn lên Tiểu Thảo, hôm nay lại chơi ảo thuật gì sao? Khoảng cách gần như vậy làm sao lại nhìn không thấy chứ? Ở trong tiệm trà mà lại hướng Tiểu Thảo hai lần hô to, học trưởng cũng đã sớm đối với Tiểu Thảo có thối quen làm ảo thuật nên cũng cười lạnh mà tận hưởng.
“Thật kì quái!”
Bên này Lương Nhiên không được Tiểu Thảo đáp lại nên có phần nghi hoặc “Bình thường luôn chào hỏi rất tích cực a, hôm nay như thế nào lại còn trốn tránh nhỉ?”
Phong Uyển Nhu mặt lạnh như băng, trong lòng lửa giận vô danh dường như lại đang phừng lên.
“Vậy là ai?”
Lương Nhiên đánh giá quan sát Tiểu Thảo và vị học trưởng kia, nửa ngày, cười cười “À, chẳng thể nào trách không dám để ý đến ta, tiểu nha đầu thì ra là đang hẹn hò với bạn trai nên mới thẹn thùng như vậy!”
“Ngươi nói nhiều quá!”
Phong Uyển Nhu lạnh lùng mở miệng, câu nói đầu tiên đem mọi hào hứng đang tràn trề của Lương Nhiên đem xuống địa ngục.
“Không phải tôi nói cô, Uyển Nhu, cô làm sao vậy? Đầu tiên là buổi sáng đã bắt đầu có khuôn mặt này, rốt cuộc là có ai đang chọc giận cô sao?”
Phong Uyển Nhu uống một ngụm trà, không nói lời nào, tay nắm thật chặc chén trà.
Lương Nhiên vừa nhìn Phong Uyển Nhu như vậy, chỉ biết là nàng tâm tình thực không tốt, trong mắt hắn Tiểu Thảo từ trước đến nay luôn là một người rất hài hước, nàng ở chỗ nào chỗ đó luôn có tiếng cười, mầy ngày hôm nay xem làm việc cận lực như vậy nên Lương Nhiên liền nghĩ muốn kéo nàng lại để không khí vui vẻ hơn. Lương Nhiên cười cười, giơ tay lên, tiếp tục nói:
“Tiểu Thảo, đừng lẩn trốn nữa, tôi nhìn thấy cô rồi, mau mang theo tiểu bạn trai của cô đến đây, cùng nhau ngồi, tôi mời khách”
“Tiểu bạn trai?!”
Học trưởng vẻ mặt vui vẻ nhìn lên Tiểu Thảo “Đang nói tôi sao?”
Tiểu Thảo vội lắc đầu, giải thích:
“Đừng để ý a, hắn hiểu lầm”
“…”
Không thèm để ý, kỳ thật là ta không thể không để ý…. Dường như bị Tiểu Thảo tạt một chậu nước lạnh vào mặt, học trưởng hứng thú đều giảm đi một nữa, nhìn Tiểu Thảo hỏi:
“Chúng ta có qua không?”
Người ta là Lương tổng, đã chỉ đích danh, nếu còn không qua thì Tiểu Thảo cũng quá không nể mặt người ta a, còn có Phong tổng… Tiểu Thảo trong lúc chần chờ thì học trưởng đã muốn bưng cả chén trà bước đến Lương Nhiên, không những thế còn ngồi xuống bên cạnh, cùng với Lương Nhiên nhìn nhau cười rồi quay sang nàng.
Ách… Học trưởng đối với nàng từ trước đến giờ là người rất quen thuộc, nếu nói là bạn trai thì cũng không thể nhận, quan trọng là ngày mai sẽ không có buổi trà chiều được.
Muôn người chờ mong, Tiểu Thảo bưng chén trà chầm chậm đi tới, chỗ bên cạnh Lương Nhiên học trưởng đang ngồi, lúc này cũng chỉ có thể ngồi vào bên cạnh Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu nghiêng thân, cười như không cười nhìn lên Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, dùng sức nuốt nước miếng.