Một lúc sau, Thanh Yên ra ngoài, thấy Xuân Quy đang đợi mình, liền chạy nhanh hai bước: “Hôm nay sao ngươi lại đến? Tối nay không chép chữ à? Không học thuộc dược tính à?”
Xuân Quy vòng quanh Thanh Yên hai vòng, phát hiện bạn mình có vẻ không ổn, nhưng lại không nói ra được, chỉ đành nhét lá thư vào tay nàng ta: “Ta biết viết thư rồi~ Đây là thư ta viết cho ngươi.” Nói xong lo lắng tú bà sẽ ra ngoài đuổi Thanh Yên, đẩy nhẹ nàng: “Ngươi nhanh về đi. Một lúc nữa lão yêu bà kia sẽ ra ngoài đó!”
Thanh Yên gật đầu, định nói gì với Xuân Quy nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, nhéo nhéo mặt Xuân Quy: “Ngươi nói đúng, bà ta chính là lão yêu bà. Ngươi nhanh về đi! Tối nay gió nổi lên, cẩn thận đừng cảm lạnh.” Cầm lá thư đi vào trong.
Ngày thứ hai Thanh Yên không đến, ngày thứ ba không đến, ngày thứ năm cũng không thấy bóng dáng. Đến ngày thứ sáu, Xuân Quy không chịu nổi nữa, nàng nói với a bà rồi liền chạy đến Hồng lâu, đến nơi lại thấy cái thằng tiểu tử kia.
Xuân Quy nói với cậu ta: “Có thể giúp ta một việc không?”
Người nọ chỉ cười nhếch mép, nhìn Xuân Quy mà không nói gì.
“Ta tìm Thanh Yên.”
Người nọ vẫn đứng im, Xuân Quy cuối cùng nhận ra, cậu ta không phải là người tốt. nàng lùi lại hai bước: “Hồng lâu không cho tìm người sao?”
“Không cho tìm Thanh Yên.” Người có vóc dáng cao gầy đó cười bí ẩn.
“Vậy ta muốn vào.”
“Nữ tử không được vào.”
Xuân Quy liếc cậu ta một cái, rồi chạy đi. Nàng chạy về y quán, thấy Âu Dương sinh vừa lúc đến bốc thuốc. Nàng kéo Âu Dương tiên sinh lại: “Tiên sinh, đi với ta.”
Âu Dương bị Xuân Quy kéo tay, chạy thẳng đến Hồng lâu.
“Tiên sinh, vào đi, tìm Thanh Yên.” Âu Dương đứng đó, hắn ta biết Hồng lâu là gì, nhưng chưa bao giờ vào.
“Thanh Yên gặp chuyện rồi.” Xuân Quy nước mắt lưng tròng: “Giúp ta xem nàng ấy đi.”
Âu Dương sờ vào bạc ở trong túi áo, gật đầu: “Nàng chờ ta ở đây.” Rồi quay lưng đi vào.
Hồng lâu ban ngày không náo nhiệt như vậy, các cô nương đều đang ngủ. Một số người chạy vặt lớn lên ở Trấn Vô Diêm, tự nhiên nhận ra Âu Dương.
“Sao tiên sinh lại đến đây?”
“Ta muốn nghe Thanh Yên đàn một khúc, nghe nói cầm kỹ của Thanh Yên cô nương là đệ nhất thiên hạ.” Âu Dương nghĩ ra một cái cớ rất hợp lý. Người chạy vặt gật đầu, cầm kỹ của Thanh Yên quả thật là đệ nhất thiên hạ.
“Tiên sinh là người trong nhà, ta nói thẳng với tiên sinh, Thanh Yên không thể đánh đàn cho tiên sinh nữa.”
“Tại sao?”
“Nàng ta…” Người chạy vặt nhìn trái nhìn phải, nhân lúc xung quanh không có ai, thì thầm vài câu vào tai Âu Dương tiên sinh, cuối cùng nói: “Không thể nói, nói ra thì mất mạng.”
Âu Dương gật đầu, nói câu đa tạ rồi rời đi. Thấy Xuân Quy đang đứng nhón chân nhìn, thở dài, đi đến trước mặt nàng, xoa đầu nàng.
“Thanh Yên đâu?”
“Đi thôi, trở về ta nói với nàng.” Âu Dương nắm tay áo Xuân Quy: “Về y quán nói, ngoan.”
Nước mắt Xuân Quy rơi xuống, bạn của nàng chắc chắn đã xảy ra chuyện. Về đến y quán, kéo Xuân Quy ra sau vườn, mới mở miệng nói: “Xuân Quy, bên ngoài hiện giờ không an toàn. Thanh Yên không thể ra ngoài, có khách quý từ Tây Lương đến, ở trong Hồng lâu.”
“Vậy tại sao Thanh Yên không thể ra ngoài?”
“Thanh Yên, nàng ấy bị thương.”
“Bị thương? Bị thương cái gì?” Mắt Xuân Quy ngập nước, hôm đó nàng ta ra ngoài đã cảm thấy có gì đó không ổn, sao lúc đó không kéo nàng ta lại hỏi cho rõ một chút?
Âu Dương thấy Xuân Quy rơi lệ, trong lòng đau xót. Thanh Yên bị thương cái gì, bị thương như thế nào, hắn ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn ta có thể đoán được đến tột cùng có chuyện gì đã xảy ra. Hắn ta thường thấy các nữ tử ở Hồng lâu đeo mạng che mặt, không phải không muốn người khác nhìn, mà là sợ bị nhìn. Trên đời này có những người tốt như Xuân Quy, thì cũng có những kẻ ác độc như ma quỷ, chỉ nghĩ đến điều này, đã cảm thấy đau.
Hắn ta không nói với Xuân Quy những điều này, Xuân Quy có a bà che chở, một trái tim trong sáng như vậy, hắn ta sợ những điều ô uế trên đời này làm ô nhiễm đôi mắt của nàng.
“Ta muốn gặp nàng ấy.” Xuân Quy dùng tay áo lau nước mắt: “Ta muốn gặp nàng ấy thì phải làm sao?”
“Không ai có thể gặp nàng ấy… trừ khi…” Âu Dương nghĩ nghĩ, người mà Hồng lâu và người Tây Lương không dám đắc tội, ở bên ngoài thành.
“Trừ khi cái gì?” Xuân Quy lau khô nước mắt, lo lắng nhìn Âu Dương.
“Ta thấy có vài vị quân gia thường đến quán mì ăn, có lẽ chúng ta có thể nhờ bọn họ giúp đỡ. Hồng lâu có thể ngăn cản dân thường, nhưng chưa đủ can đảm để ngăn cản người của triều đình, nhất là quân bảo vệ biên giới.” Âu Dương cố gắng hết sức để nói cho dễ hiểu, Xuân Quy đã hiểu. Nàng phải đi tìm Trương Sĩ Châu.
“Ta sẽ đi tìm bọn họ ngay!” Nàng vội vã chạy ra khỏi y quán, hướng về phía ngoài thành!
Một khắc cũng không thể chậm trễ!