Yến Khê xoa xoa trán, cười khổ: “Nghe rõ rồi. Con biết chừng mực, mẫu thân cứ yên tâm.” Nói xong ngáp một cái: “Hôm nay con uống nhiều rượu, mắt giờ có chút nhíu lại.”
Mục phu nhân cười cưng chiều, đứng dậy: “Con đi ngủ đi! Ngày mai con còn phải cùng phụ thân dậy sớm vào triều, việc hôn nhân mẫu thân sẽ tự khuyên phụ thân, nhưng sau này con cũng phải kiềm chế một chút, đừng cứng đầu cứng cổ với ông ấy.”
Yến Khê gật đầu, đứng dậy mở cửa cho mẫu thân, nhìn mẫu thân đi xa mới đóng cửa lại.
Lúc này hắn hơi say, nằm trên giường mãi cũng không ngủ được, đành khoác áo dậy mở cửa sổ ngắm trăng. Hắn còn nghe thấy mẫu thân ở trong sân nhỏ giọng an ủi khuyên giải phụ thân, không nghe rõ bà nói gì, chỉ nghe phụ thân cuối cùng nói một câu “Được rồi”. Yến Khê khẽ mỉm cười.
Bỗng nhớ ra điều gì, hắn quay lại trước bàn cầm một phong thư, là của Trương Sĩ Châu gửi cho hắn. Mở ra xem, chữ viết dày đặc có tận năm trang, có thể thấy tiểu tử này ở Trấn Vô Diêm buồn chán đến mức nào. Trong thư cũng không nói gì quan trọng, chỉ là luyện binh ra sao, ở đâu lại xảy ra xung đột với Tây Lương… không có câu nào nghiêm túc, hắn đọc một hồi thấy mỏi mắt, cầm bút mực viết lưu loát mấy chữ to: “Ngày sau viết thư, dưới một trăm chữ là đủ.” Viết nhiều quá, lão tử cũng không thích xem. Chẳng có văn chương gì, giống như vải bọc chân vừa hôi vừa dài.
Ném lá thư đi, lại nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Nghĩ có lẽ hôm nay rượu không đủ, từ quán rượu ra ngoài, tìm chỗ nào nghe khúc, có thể lúc này sẽ ngủ được. Đứng trước cửa sổ cả đêm, ngày hôm sau lại thấy buồn ngủ, lại phải cùng phụ thân dậy sớm. Chuẩn bị xong liền lên kiệu.
Yến Khê rất không thích vào triều sớm. Trong triều có nhiều quan chức vô dụng, mỗi ngày đều nghĩ ra những ý tưởng tồi tệ, hoàn toàn không quan tâm đến dân chúng chết hay sống. Yến Khê khi vào triều thường xuyên cãi nhau với bọn họ. Bình thường Mục lão tướng quân quản hắn, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ trách phạt hắn, đôi khi sau khi hạ triều còn giúp hắn xem lại, hôm nay cãi nhau, chỗ nào không ổn, sau này cần cải thiện ra sao. Dần dần, Yến Khê trên chiến trường nổi danh lẫy lừng, trong triều cũng trở thành bá vương có tiếng.
Hôm nay, kiệu của Mục phủ vừa dừng, hai phụ tử Mục gia xuống kiệu, thì thấy nhiều người đứng chờ bên ngoài cổng cung nhìn sang, biểu cảm có phần e dè. Yến Khê không quan tâm, thẳng lưng, khẽ gật đầu với bọn họ, rồi cùng phụ thân bước về phía trước. Vào triều của Đại Tề cũng có quy tắc, quan văn đứng ba hàng, quan võ cũng ba hàng, theo phẩm cấp từ trước ra sau. Phụ thân hắn tự nhiên đứng ở hàng đầu, trong hàng đầu còn có vài thuộc hạ cũ của phụ thân, giờ cũng coi như cáo lão, nhưng mỗi lần vào triều đều không vắng mặt. Yến Khê đứng hàng thứ hai, Tống Vi đứng hàng thứ ba.
Cổng cung mở ra, các quan viên theo tứ tự tiến vào. Từ xa nhìn thấy một hàng dài ngay ngắn, nhưng có ba người nổi bật, đến gần mới thấy là phụ tử Mục gia và Tống Vi, thật sự là ung dung điềm tĩnh, khí chất lỗi lạc.
Yến Khê đã lâu không ở kinh thành, sau khi hành lễ liền liếc nhìn Hoàng thượng một cái, Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng, nghe các quan đọc tấu, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết đang nghĩ ra ý xấu gì.
Có lẽ biết hôm nay Yến Khê sẽ vào triều, các quan viên đã chọn một số tấu sớ không quan trọng để đọc, cũng không nói gì có giá trị. Yến Khê cúi đầu nghe, mắt bắt đầu lim dim.
Bỗng nghe thấy ba chữ “Núi Thanh Khâu”, bỗng nhiên tỉnh táo lại, lỗ tai dựng lên. Hóa ra người nói chuyện là Triệu đại nhân của Hộ Bộ, đại ý là để bổ sung kho lương, sơn dân quanh vùng núi Thanh Khâu mỗi năm có bốn phần thời gian phối hợp với quân phòng thủ cày cấy. Nói đến đây, nghe thấy Yến Khê ho một tiếng.
Triệu đại nhân dừng lại, nghi ngờ nhìn Yến Khê. Theo lý mà nói, hôm nay tấu sớ này không liên quan nhiều đến Binh Bộ, cũng không chạm vào nghịch lân của hắn, thật sự không nên như vậy chứ!
“Thần có một điều không rõ.” Yến Khê cúi người bước ra, vừa dứt lời, đã nghe thấy Hoàng thượng nói: “Nói.” Ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, khóe miệng ý cười càng sâu, có lẽ đã đợi lâu.
Yến Khê thẳng người, đối diện Triệu đại nhân, trong lòng Triệu đại nhân thầm kêu ôi chao một tiếng, còn chưa mở miệng, đã thua ba phần.
“Xin hỏi Triệu đại nhân, núi Thanh Khâu có bao nhiêu sơn dân?”
“Hơn bốn trăm hộ.”
“Nam nữ bao nhiêu? Già trẻ có bao nhiêu?”
“……….”
“Lại xin hỏi Triệu đại nhân, phối hợp với quân phòng thủ cày cấy, Hộ Bộ có đi đánh giặc không?” “Lại xin hỏi Triệu đại nhân, cày cấy một năm có thể thu hoạch bao nhiêu lương thực, đủ cho bao nhiêu người ăn?” Yến Khê liên tiếp hỏi, hỏi Triệu đại nhân ngẩn người, trong lòng Tống Vi kêu một tiếng hay!
Hắn ta và Yến Khê sợ dĩ hợp nhau, chính là vì hắn không sợ trời không sợ đất, thẳng thắn dũng cảm, những lão đại nhân trong triều, Tống Vi nhìn cũng không vừa mắt, nhưng tính cách hắn ta ôn hòa, cãi nhau không thể ra được những điều vòng vo. Không giống như Yến Khê, cãi nhau kiểu gì cũng thắng.
Hoàng thượng trên ngai vàng đã hắng hắng giọng, hòa giải: “Theo trẫm thấy, hai vị đại nhân dường như đều có lý. Chi bằng sau khi hạ triều, hai người hãy tranh luận riêng tư một chút, ai thắng thì nghe theo người đó.” Những người sáng suốt đều nhận ra, Hoàng thượng đang thiên vị, ai có thể cãi thắng Yến Khê, ngoài phụ thân hắn và Hoàng thượng, còn ai nữa?
Triệu đại nhân đáp: “Vâng.” Rồi không nói gì thêm.
Yến Khê trở về chỗ đứng mà tức giận: Ngươi biết Núi Thanh Khâu thế nào không? Ngươi đã từng đến đó chưa? Ngươi có biết dân cư ở núi Thanh Khâu là ai không? Ngươi để người ta giúp ngươi cày cấy, gọi là cưỡng bức, không cho một đồng nào, chẳng phải đẩy người ta vào đường cùng sao? Với loại vương bát đản như ngươi, đáng lẽ nên ném ngươi vào núi cho sói ăn!
Cho đến khi tan triều, vẫn chưa nguôi giận, lại kéo Triệu đại nhân ra mắng một trận, rồi mới theo Mục lão tướng quân đến Vĩnh Minh điện thỉnh an.