Ngày tiệm mì khai trương, Tiết lang trung chuẩn bị vài quả pháo lớn xếp ngay trước tiệm mì. Người dân trấn Vô Diêm thích tụ tập, bao quanh tiệm mì đông nghịt, chỉ chờ nghe vài tiếng nổ. Xuân Quy đã đứng ở đó từ sớm, bịt chặt tai, gió thổi làm váy nàng bay bay, như một bức tranh tết.
Tiết lang trung nhìn người đã gần đủ, lấy ra một que lửa, pháo nổ làm trấn Vô Diêm rung lên ba lần. Đám đông tan ra, trong tiệm mì chỉ còn lại vài người, mỗi người tự chọn một thẻ bài, ném trước mặt a bà, a bà nhìn qua thẻ bài rồi bắt đầu làm mì. Xuân Quy phụ trách chạy bàn, trên đầu nàng buộc một tấm khăn xanh lam, bên hông thắt một túi bạc.
Trong những ngày này, Tiết lang trung và a bà dạy nàng nhận biết tiền, những đồng bạc lớn nhỏ cuối cùng cũng phân biệt rõ. Nàng bê mì đặt lên bàn, cúi đầu quy củ nói với thực khách: “Mười đồng.” Nhận tiền cho vào túi cũng coi như xong.
Một người có tướng mạo như thư sinh đi qua con phố nhỏ bước vào, nhìn Xuân Quy cười một cái, khiến Xuân Quy cảm thấy khó hiểu, liền trợn mắt nhìn hắn ta một cấi. Hiện tại, Xuân Quy trợn mắt đã trở thành sở trường. Nhưng hôm nay a bà nói không cho Xuân Quy trợn mắt nữa, mở tiệm mì mà như thế sẽ khiến khách hàng sẽ chạy mất, tiệm mì không thể mở được. Xuân Quy điều chỉnh lại biểu cảm, mỉm cười với thư sinh, thấy hắn ta cầm một thẻ bài nhẹ nhàng đặt trước mặt a bà, rồi tìm một góc ngồi xuống, lấy ra một cuốn sách lật xem.
Xuân Quy thấy hắn ta khác với những người khác, suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra đây chính là người hôm trước đã cúi đầu xin lỗi mình. Trấn Vô Diêm nhỏ như vậy, nhiều người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Xuân Quy bê bát mì đến trước mặt hắn ta, nói: “Mười đồng.” Hắn ta lấy ra mười đồng, không giống như những người khác ném lên bàn, mà đặt vào lòng bàn tay Xuân Quy, lo lắng mình thất lễ, ngón tay khẽ nhúc nhích. Xuân Quy chỉ thấy người này thật kỳ lạ, liếc mắt đánh giá hắn ta một cái rồi rời đi.
Quay người thì thấy vài vị quân gia đứng ở cửa tiệm mì, do dự không biết có nên vào không. Người đi đầu là Trương Sĩ Châu, người đứng bên cạnh Yến Khê mà Xuân Quy đã gặp hôm ấy. Trương Sĩ Châu cũng nhận ra Xuân Quy, cầm theo một túi vàng lớn, rõ ràng có thể sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng lại mở tiệm mì.
“Không ăn?” Xuân Quy mở miệng hỏi hắn ta. A bà nói, làm ăn không thể kết thù, phải hòa nhã với người khác, huống chi giữa nàng và hắn ta không có thù oán gì.
“À, ăn.” Trương Sĩ Châu nhìn qua vài binh sĩ phía sau, vừa mới xuống sàn đấu, định đi uống rượu, thấy tiệm mì mới mở, quyết định trước tiên lấp đầy bụng. Những binh sĩ phía sau cũng biết Xuân Quy, bọn họ đã theo nàng và Đại tướng quân trên núi một thời gian, thậm chí ngày ấy bọn họ ở trong hang động… Nghĩ đến đây, mọi người đều có chút không được tự nhiên, ngồi thẳng người, không dám lỗ mãng.
Những binh sĩ này quy củ như vậy, nam tử vốn có ý định trêu chọc Xuân Quy, nhưng thấy mấy vị quân gia kia, lại nhìn Xuân Quy, không tự chủ mà thu lại dáng vẻ. Mọi người ăn mì xong, để bát đũa xuống, vội vàng rời đi. Vị công tử ngồi ở góc kia, sau khi ăn xong thì đứng dậy, cúi chào Xuân Quy: “Làm phiền.” Xuân Quy chưa từng thấy người đa lễ như vậy, cũng học theo hắn ta cúi người: “Vinh hạnh.” Đầu lừa không hợp miệng ngựa, vị công tử kia lại bật cười, như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên ngừng cười.
Hắn ta rời tiệm mì, đi vào y quán. Tiết lang trung thấy hắn ta vào, gật đầu: “Âu Dương tiên sinh lại đến bốc thuốc à?”
Âu Dương Kính Nhất cười khổ gật đầu: “Số thuốc bốc trước đó vài ngày gia mẫu đã dùng hết rồi.”
“Có tiến triển gì không?”
“Tốt hơn nhiều. Đa tạ ân cứu mạng của Tiết lang trung.” Âu Dương vừa mới hai mươi tuổi, là tiên sinh dạy học ở trấn Vô Diêm. Hắn ta mặc một chiếc trường sam sạch sẽ, dưới gấu có một miếng vá. Nhưng không cảm thấy hắn ta nghèo nàn, chỉ nghĩ là thiếu gia nhà giàu gặp nguy nan, nên bất giác đối với hắn ta cũng kính trọng vài phần.
“Qua mấy ngày nữa sẽ vào kinh đi thi phải không?” Tiết lang trung tính toán, hai năm trước hắn ta đã nên đi, nhưng vì mẫu thân hắn ta bệnh nên bị hoãn lại. Năm nay, chắc chắn kịp.
Kính Nhất không đáp lại, nhìn Tiết lang trung lấy thuốc cho mình, rồi lấy ra một ít bạc đặt lên quầy. Tiết lang trung nhìn hắn ta, tùy tiện lấy một đồng, những đồng khác đẩy lại: “Hôm nay y quán làm việc thiện, người đến bốc thuốc chỉ thu một đồng.”
Nói xong quay người đi sắp xếp thuốc, không để ý đến hắn ta nữa. Kính Nhất hướng về bóng dáng của Tiết lang trung nói đa tạ, cầm thuốc ra ngoài.
Tiết lang trung quay lại nhìn hắn ta, thật là một chàng trai tốt, tiếc rằng sinh ra trong gia đình như vậy. Ông chống thắt lưng đi ra ngoài, sau giờ ăn, người đến ăn mì trong tiệm ít đi, a bà đang đếm tiền, Xuân Quy hai tay chống cằm nhìn a bà.
“Thế nào?” Tiết lang trung vừa phủi áo vừa bước vào, liếc nhìn đống tiền, cả đời vất vả như vậy, e rằng cũng khó kiếm được một thỏi vàng.
“Rất tốt.” A bà nhìn đống tiền xu nhỏ trước mặt, rất hài lòng.
“Đói.” Xuân Quy bận rộn cả buổi, giờ rảnh rỗi cảm thấy bụng đói, ngại ngùng nhìn a bà. A bà lập tức đứng dậy nói: “Quên làm một bát mì cho đứa nhỏ của ta rồi.”
Chẳng bao lâu ba bát mì được bưng ra, ba người mỗi người một bát lớn, ăn uống ngon lành. Tiết lang trung vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Ngon quá!” Chọc a bà cười vui vẻ.
Xuân Quy ăn xong đứng dậy, nói với a bà: “Dẫn hươu con, lên núi.”
A bà gật đầu: “Nhanh đi rồi về.”