Chương 20: Trấn Vô Diêm, khởi đầu (2)

Chưa kịp dứt lời, Xuân Quy đã dẫn theo hươu con chạy ra xa vài thước. Một người một hươu, chạy về phía ngoài thành. Hươu con thích ở trên núi, Xuân Quy cũng thích, bọn họ mỗi ngày đều tranh thủ thời gian chạy xuống chân núi. Hôm nay vừa đến chân núi, nàng thấy một người đứng đó, nhìn về hướng trấn Vô Diêm.

Người nọ mặc trang phục sang trọng, đôi mắt đen như mực, sâu thẳm như vực. Khi thấy Xuân Quy dẫn hươu con đi qua con đường nhỏ, người nọ hơi nghiêng người để nhường đường, đợi khi bọn họ đi qua, từ xa vẫn thấy bóng lưng của người nọ đứng yên ở kia.

A bà đã nói không cho Xuân Quy tùy tiện trò chuyện với người khác, vì vậy nàng dẫn hươu con vòng qua rừng, khi sắp vào cổng thành thì vô tình quay đầu lại nhìn, người nọ đã biến mất.

===

Một đường này, Yến Khê cưỡi ngựa vội vàng không dám chậm trễ, đến phủ tướng quân, thẳng tiến vào thư phòng của phụ thân.

Mục lão tướng quân đã hơn bảy mươi tuổi, tóc bạc búi cao được cài bằng trâm ngọc, râu trắng rậm rạp, tinh thần vẫn rất minh mẫn. Thấy Yến Khê bước vào, còn mang theo một thân bụi bặm, ông đưa cho hắn một chiếc khăn để lau mặt.

Yến Khê nhận khăn, lau mặt xong rồi lên tiếng: “Triều đình gấp rút triệu hồi về cung, sau khi thỉnh an phụ thân, con còn phải vào cung.”

“Không cần vào cung nữa, là ta nhờ Hoàng thượng hạ chiếu chỉ cho con.” Lão tướng quân nói xong, từ trên bàn lấy ra vài bức họa nhỏ đưa cho Yến Khê: “Nói đi, con vừa mắt ai, ngày mai ta sẽ gọi bà mối đến cầu thân.”

Yến Khê nghe vậy thì ngẩn người. Lúc trước vì đào hôn, cũng vì để dỗi, đã xin chỉ rồi đi lên núi Thanh Khâu. Phụ thân hắn vậy mà học rất nhanh, một chỉ dụ lại gọi hắn về.

Hắn không dám ngỗ nghịch phụ thân, cầm chồng giấy giả vờ xem xét. Những khuê tú danh môn ở kinh thành, hắn đã từng gặp qua, nhưng bị họa sẽ lại không nhận ra là ai.

“Những người này là cô nương nhà nào? Nhìn khá vừa mắt. Phụ thân nhìn chọn thay cho con, con không có ý kiến.” Nói xong, hắn đứng dậy nhẹ nhàng đặt chồng giấy lên bàn, sắc mặt bình thường, không thể hiện cảm xúc gì.

“Không thích à?” Mục lão tướng quân hiểu rõ nhi tử mình, từ nhỏ đã quen sống hồ đồ ở kinh thành, ánh mắt cao, những nữ tử bình thường không vào được mắt hắn.

“Nhi tử không dám.” Yến Khê cúi đầu, tránh ánh mắt của phụ thân, những nữ tử đó thật sự hắn không thích, nói cười vui vẻ thì được, nhưng nếu thật sự cưới về, theo khuôn phép tam cương ngũ thường thì cuộc đời này sẽ chấm dứt.

“Con có gì mà không dám? Con dám xin chỉ đi Vô Diêm suýt nữa còn mất mạng, mà không dám cưới thê ư?” Mục lão tướng quân thổi râu trừng mắt, ông về già mới có con, nhưng đối với đứa nhi tử này thì lại không cách nào.

“Lần trước, người phụ thân chọn cho con thật sự khiến con sợ hãi. Lần này thì hay hơn, hoàn toàn không nhận ra ai cả.” Nói thẳng ra, Yến Khê không muốn cưới thê tử, hắn đã quen một mình tự do tự tại.

“Vậy con xem người này, có vừa ý không?” Mục lão tướng quân đặt một bức họa lên bàn, chăm chú nhìn vào mặt Yến Khê. Người trong tranh mà Yến Khê thấy rõ là Thanh Viễn công chúa. Gọi là Thanh Viễn công chúa, vì mẫu phi nàng ta không được Thái hậu yêu mến, quanh năm thường ở hành cung, một năm chỉ sau Trung Thu mới được phép về kinh, ở đến Tết lại phải đi. Do đó, Hoàng thượng ban cho nàng ta danh hiệu Thanh Viễn công chúa, có lẽ vì chút áy náy.

Mặt Yến Khê đỏ lên, trước đây, hắn đã từng nghĩ đến việc cầu hôn Thanh Viễn công chúa. Thanh Viễn không giống với những nữ tử ở kinh thành, trước mặt nàng ta, hắn không thể đùa giỡn, chỉ cần nàng ta đứng trước hắn, mọi tâm tư đều lắng xuống, chỉ muốn chuyên tâm nói chuyện với nàng ta một lúc.

“Vậy thì chọn người này nhé?” Mục lão tướng quân thấy sắc mặt Yến Khê, đoán rằng hắn đã có ý định: “Ngày mai ta sẽ nói với Hoàng thượng.”

“Phụ thân hãy chờ một chút.” Yến Khê ngăn phụ thân lại, hắn đã có một mối nhân duyên thoáng qua trên núi Thanh Khâu, không biết vì sao, cả đoạn đường này lòng hắn cảm thấy không thoải mái, luôn cảm thấy có lỗi với Xuân Quy. Nàng ngây ngô, hắn một đi không trở lại, không biết hiện giờ nàng thế nào. “Một thời gian nữa Thanh Viễn công chúa sẽ về kinh, khi nàng ấy trở về, con sẽ hỏi trực tiếp nàng ấy. Việc cưới gả vẫn phải từ tâm, nếu không cưới vào cửa, cũng sẽ không vui vẻ.”

Mục lão tướng quân thấy hắn thở dài, trong lòng nghĩ chuyện tốt sắp đến, cũng không thúc ép nữa, liền kéo ghế đến bàn, sai người pha trà: “Con hãy nói cho ta biết, lần này đi Vô Diêm, tình hình thế nào?”

Yến Khê tường thuật chi tiết về bố trí phòng thủ ở khu vực núi Thanh Khâu cho phụ thân nghe, rồi lấy bản đồ mình vẽ ra cho ông xem, riêng phần mình bị thương thì không nói. Hắn không nói, Mục lão tướng quân cũng không hỏi. Hai người bàn luận về hành quân đánh gặc, đảo mắt đã đến nửa đêm.

Yến Khê về phòng, đóng cửa lại, ngửi thấy mùi mồ hôi trên người, bỗng nhớ lại lúc hắn ôm Xuân Quy, câu nói “thối” mà nàng vô tình thốt ra. Nhảy vào bồn tắm, nhắm mắt lại. Nước ấm ngâm mình, vô cùng thoải mái, Yến Khê thở dài một tiếng thoải mái, mọi phong trần một đường đều tan biến, tinh thần lại hồi phục.