Đây là con đường khó đi nhất trong đời, từ nhà tranh đến trấn Vô Diêm, Xuân Quy chưa bao giờ cảm thấy dài như lúc này. Nàng chạy điên cuồng, đến khi tới được y quán nhỏ, lão lang trung đang phơi thuốc. Thấy Xuân Quy và a bà trên lưng, lập tức đứng dậy: “A bà của ngươi làm sao vậy?”
“A bà, đau.” Xuân Quy đặt a bà xuống, khóc nói: “Cứu a bà, xin ông.”
Lão lang trung đặt tay lên mạch của a bà, lại bảo a bà mở miệng, đồng thời hỏi Xuân Quy: “A bà của ngươi, từ khi nào đã như vậy?”
“Hừng đông.”
“May mà ngươi chạy nhanh, ta sẽ bốc mấy vị thuốc cho ngươi, ngươi mang ra hậu viện sắc nhé.” Lão lang trung đứng dậy lấy vài vị thuốc, đặt vào tay Xuân Quy: “Nhanh lên.”
Nhìn Xuân Quy đi vào hậu viện, ông trở lại trong nhà, nhìn a bà cuộn mình ở đó, thấp giọng trách móc: “Đã xảy ra chuyện gì mà bệnh bộc phát nặng đến vậy?”
A bà ôm bụng không lên tiếng, Xuân Quy của bà đã bị tổn thương, người đó đã ném lại một túi bạc rồi bỏ chạy lấy người. A bà hận bản thân, sao lại không nhìn rõ hắn, những ngày đó hắn cùng Xuân Quy ra vào, coi nhà tranh như nhà của mình, a bà tưởng hắn có tình cảm thật với Xuân Quy, lớn tuổi như vậy mà vẫn không nhìn ra sự thật. A bà có nỗi khổ không thể nói thành lời.
Xuân Quy bưng thuốc đi vào, cầm bát trong tay, dùng thìa nhỏ múc thuốc, lo lắng a bà sẽ bị bỏng, từng chút từng chút cẩn thận đút cho a bà. Lang trung nhân lúc này, tỉ mỉ quan sát Xuân Quy, trước đây a bà dẫn nàng đến bán thuốc, lúc nào cũng quét tro bếp lên mặt, không nhìn rõ được dung mạo. Hôm nay có lẽ vì gấp gáp, không có tro, gương mặt nhỏ nhắn của nàng thật kinh vi thiên nhân*. Sau khi Xuân Quy cho a bà uống thuốc, đắp chăn cho bà, nàng tháo túi bạc từ eo ra, đặt lên bàn sách của lang trung.
*kinh vi thiên nhân: ý diễn tả vẻ kinh ngạc về một người mà sắc đẹp hay tài năng... chỉ có thần tiên mới có.
“Tiền thuốc.” Túi bạc buộc ở eo, nặng nề suốt đoạn đường, khiến lòng Xuân Quy cũng nặng trĩu. Chắc chắn số bạc này không phải thứ tốt, a bà tối qua thấy nó cũng đã tránh xa, chỉ mới qua vài canh giờ đã bị bệnh. Không thể giữ lại.
Lang trung thấy Xuân Quy tháo một túi vải ném lên bàn, phát ra tiếng “cạch”. Ông tò mò đi tới, mở túi ra, bên trong là mười mấy thỏi vàng nặng trĩu, mắt ông lập tức mở to, hồ nghi nhìn Xuân Quy. Những thỏi vàng này, người dân ở trấn Vô Diêm, cả đời chỉ cần hai thỏi là đủ sống. Mười mấy thỏi này không phải là số nhỏ: “Ngươi… làm sơn phỉ à?”
Xuân Quy lắc đầu.
“Ngươi đưa cái này cho ta làm gì?” Lang trung lại hỏi nàng.
“Cứu a bà.”
“Cứu a bà của ngươi không cần bạc. Ngươi giữ lại đi!” Lang trung có chút tức giận, ngươi nghĩ ta hành y cứu người là vì bạc sao? Nếu vì bạc, ta đã sớm sống tiêu dao khoái hoạt ở bất kỳ đâu ở trên đời này rồi, mà là để vui vẻ! Vui vẻ!
Xuân Quy nhìn những thỏi vàng, cảm thấy khó xử.
“Lang trung nhận đi!” A bà bỗng lên tiếng: “Số bạc này, bọn ta không thể nhận. Lang trung không muốn thì mang ra chia sẽ cho người nghèo khổ.”
Lang trung tức giận đến mức râu dựng đứng, chưa thấy cặp bà cháu nào như vậy! Mang ra cho người nghèo? Nhà nghèo nhất ở trấn Vô Diêm chính là các người đấy! Chính là nhà tranh tồi tàn trên núi của các người! Ông không muốn tranh cãi với bọn họ, cầm lấy số bạc, quay người bỏ đi. Đều là những người không có đầu óc, đúng là người một nhà vào cùng một cửa, từ già đến trẻ. Xuân Quy đứng nhìn lang trung mang đi số bạc, nhớ lại ánh mắt của Yến Khê khi đưa nó cho nàng, hắn nói số bạc này đủ để nàng và a bà sống sung túc cả đời, ánh mắt đó Xuân Quy thường thấy khi đến trấn Vô Diêm, là ánh mắt của người trong trấn nhìn nàng và a bà.
Không có túi bạc này, nàng sẽ không còn nghĩ về hắn nữa.
Xuân Quy ngồi bên cạnh a bà, đưa tay vỗ vỗ lưng a bà. Trước đây khi nàng bệnh, a bà cũng vỗ như vậy để dỗ nàng ngủ, Xuân Quy nghĩ nếu mình vỗ a bà, a bà cũng sẽ ngủ thôi?
“A bà.” Nàng suy nghĩ một lúc rồi rốt cuộc lên tiếng: “Không lên núi.” Đúng vậy, nàng không muốn lên núi nữa, trải nghiệm sáng nay khiến nàng sợ hãi. Nhà tranh cách xa trấn như vậy, nếu một ngày nào đó, a bà bệnh, không kịp đi khám, Xuân Quy không dám nghĩ, môi nàng mấp máy, lại nói: “Không lên núi.”
“Không lên núi thì ngươi sống thế nào?” Lang trung sau khi giấu bạc trở về, nghe Xuân Quy nói không lên núi, hỏi nàng.
Xuân Quy nghiêng đầu suy nghĩ: “Hái thuốc, đi săn.”
“Ở đâu?”
“………”
Hỏi khiến Xuân Quy nghẹn lại, nàng mờ mịt nhìn lang trung. Lang trung thở dài, vẫy tay về phía nàng: “Ngươi lại đây.” Rồi ông nhấc chân bước ra ngoài.
Xuân Quy theo lang trung đi về hậu viện, hậu viện ngăn nắp, khi nãy nàng đã đến sắc thuốc. Lang trung dẫn nàng đến một căn phòng: “Những ngày này, ngươi ở đây đi.” Rồi đi đến một căn khác: “A bà ngươi ở đây. A bà ngươi hiện tại đang bệnh, một lúc cũng không thể lên núi, ngươi chăm sóc đợi cho bà ấy tốt rồi bàn bạc mấy chuyện khác. Ngươi ở đây cũng không thể ở không, ta hỏi ngươi, ngươi có biết chữ không?”
“Biết chữ?” Xuân Quy lắc đầu.
“Vậy ngươi hỗ trợ ta sắc thuốc đi, bắt đầu từ giờ.”
Xuân Quy ở y quán không có thời gian rảnh, từ tiền viện đến hậu viện, chỉ trong chốc lát mũi nàng đã đen một mảng. Nàng cẩn thận bưng thuốc ra phòng khách, cho những người đến khám uống, người đến khám thấy dáng vẻ thiên tiên của nàng mà uống thuốc, cảm giác bệnh mau khỏi hẳn. Chỉ trong hai canh giờ, ở phòng khách của y quán đã có vài thanh niên nói mình bị bệnh nặng, muốn được ở lại y quán sắc thuốc uống.
Lang trung đặt tay lên mạch bọn họ, nhịp đều đặn, cầm chổi đuổi bọn họ ra ngoài.
Xuân Quy không biết tại sao lang trung lại đuổi người, lắc đầu đi sắc thuốc, thầm nghĩ ông lão này tính khí cũng không nhỏ.
Khi đêm xuống, nàng leo lên mái nhà xem đèn, mái nhà của lang trung không cao bằng khách điếm, chỉ có thể nhìn thấy con phố trước mắt, Xuân Quy ôm gối ngồi đó, trên đầu là dải ngân hà lấp lánh, dưới chân là dòng người tấp nập, nàng ngồi trên mái nhà, một mình.
Nhưng không khóc.
Chỉ trong khoảnh khắc này, khi xung quanh không có gì, nàng mới nhận ra: hắn đã đi rồi, sẽ không trở lại nữa.
Đúng vậy, câu này, hắn không lừa nàng.