Chương 14: Thanh Khâu Lĩnh vấn tình (8)

Nàng vội vàng chạy đến nhà tranh, thấy a bà đứng ở lối đi, ngẩng cổ nhìn xa xa, khi thấy Xuân Quy, trái tim như được thả lỏng, tiến vài bước đón nàng, ôm chặt nàng.

“A bà, mưa đá.” Mưa đá đã chặn đường trở về của nàng, xin a bà đừng trách nàng.

A bà gật đầu, lại nhìn xa xa: “Giáo úy đâu?”

“Xuống núi, con phải đi.” Xuân Quy có chút lo lắng, đứa trẻ do mình nuôi lớn, mình đương nhiên hiểu, a bà vỗ đầu Xuân Quy: “Đi đi, phải cẩn thận, đi nhanh nhanh về.” Quay người lấy một ít tro bếp, bôi lên mặt Xuân Quy: “Xuống núi, không được tùy tiện nói chuyện với người khác, nếu tìm được hắn thì tìm, không tìm được thì quay về, hắn là quý nhân, trấn Vô Diêm không giữ được hắn.”

“Vâng.” Xuân Quy đáp, không biết vì sao, bỗng dưng khóc thành tiếng. nàng không hiểu sao mình lại khóc.

"Đi đi!" A bà lòng như dao cắt, vỗ đầu nàng, Xuân Quy của bà đã trưởng thành, trải nghiệm nỗi khổ đầu tiên của nhân sinh. Có lẽ là do bản thân bà không tận trách, dạy nàng quá ít.

Xuân Quy quay đầu ra ngoài, con đường xuống núi này, một năm nàng chỉ đi được vài lần, mỗi lần đều gấp gáp, xuống thì vội vàng, lên cũng vội vàng, vĩnh viễn vội vàng. Hôm nay càng gấp gáp hơn, nàng vừa đi vừa lau nước mắt, cầu mong đừng để hắn bị hổ báo ăn thịt! Một lúc sau, khi đi qua gần cái hang, nàng mới nhận ra dấu chân lộn xộn, hóa ra có đến bảy tám người, có phải là bị sơn phỉ tấn công không? Nàng sờ vào đống thuốc trong lòng, là a bà cho nàng để phòng thân, nhưng những loại thuốc này không đủ để đánh bại bảy tám tên sơn phỉ thì phải làm sao? Nàng đã đi suốt dọc đường phong trần mệt mỏi, mặt mũi phủ đầy bụi bẩn, trông chật vật đến cực điểm.

Nhưng những dấu chân ấy, uốn lượn quanh co, lại dẫn thẳng xuống núi, Xuân Quy lần theo dấu chân đi, cho đến khi dấu chân biến mất, nàng đứng trên một con đường lát đá, xung quanh là tiếng ồn ào không dứt. Nàng nhắm mắt lại, tiếng ồn của thế gian lại đánh vào nàng.

"Oa, quân gia kia thật uy vũ anh tuấn..." Một nữ tử đi ngang qua Xuân Quy, thì thầm một câu với người bên cạnh.

Quân gia, giáo úy chính là quân gia, nàng nắm lấy tay nữ tử: "Quân gia, ở đâu?"

Nữ tử kia nhìn vào gương mặt lem luốc của Xuân Quy, nhíu mày, không kiên nhẫn chỉ tay về phía xa: "Đó, bên kia, chuẩn bị về triều, đang sắp xếp quân."

Xuân Quy lập tức chạy về phía đó, về triều là gì? Cách đó không xa, người chen chúc nhau, nàng sợ hãi vô cùng, nhưng nghĩ đến Yến Khê có thể ở đó, mọi nỗi sợ hãi đều biến mất. Cuối cùng nàng nhìn thấy một khoảng đất trống, hàng trăm hàng ngàn quân gia đứng đó, có ba người ngồi trên những con ngựa lớn, người đứng đầu, không giận tự uy, ánh mắt sắc lạnh quét qua xung quanh, lớn tiếng hô: "Xuất phát!"

Giọng nói của hắn vang vọng trên bầu trời trấn Vô Diêm, kéo chặt dây cương, con ngựa dưới người hắn nâng vó hí lên một tiếng, xung quanh mọi người đều phát ra tiếng trầm trồ.

"Quả nhiên là Đại tướng quân, khí độ bất thường."

"Đây là nhi tử của Mục lão tướng quân, hổ phụ vô khuyển tử mà."

Xuân Quy mờ mịt nhìn bọn họ, không biết bọn họ đang nói về ai. Đến khi thấy từng nam nhân chạy đến trước ngựa của hắn, lớn tiếng nói: "Tướng quân, cấp báo!" Thì nàng mới xác nhận, hóa ra hắn là Đại tướng quân.

Xuân Quy muốn tiến lên, nói vài câu với hắn, hỏi hắn sắp đi đâu, khi nào trở về, nhưng bị một binh sĩ chặn lại: "Người không liên quan, không được vào!"

Xuân Quy không quan tâm, trên đời này sao lại có chỗ không cho người khác đi, nàng mạnh mẽ đẩy người đó ra, lao thẳng về phía trước.

Yến Khê nghe thấy tiếng ồn ào trong đám đông, quay đầu lại, thấy Xuân Quy chạy về phía mình, bỗng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Không ngờ nàng lại đuổi theo, đêm qua đi vội, không nỡ đánh thức nàng để nói lời từ biệt, định viết thư cho nàng, nhưng nghĩ nàng không biết chữ, chỉ có thể bịt miệng hang để tránh nàng bị hổ lang làm hại.

Chưa kịp phản ứng, Xuân Quy đã chạy đến trước ngựa của hắn, lớn tiếng hỏi: "Sắp đi?" Những binh sĩ phía sau thấy tình hình này thì dừng lại, có lẽ là cố nhân của Đại tướng quân.

Yến Khê ngẩn người, gật đầu: "Nhận được lệnh triệu khẩn, hôm nay về triều." Thấy vẻ mặt khốn đốn của Xuân Quy, hắn đoán nàng không hiểu, liền đưa tay về phía Trương Sĩ Châu, Trương Sĩ Châu lập tức đưa cho hắn một túi vải.

Yến Khê xuống ngựa, đặt túi vải vào tay Xuân Quy: "Cảm tạ ân đức của nàng và a bà, túi bạc này đủ cho hai người sống sung túc cả đời không lo."

Xuân Quy ôm túi vải, hắn nói là bạc thì chính là bạc, nàng không quan tâm. Chỉ nhìn hắn hỏi: "Khi nào về?"

"Sau khi về triều rồi triều đình sẽ có an bài khác, có lẽ cả đời này sẽ không trở lại đây nữa." Yến Khê không muốn lừa nàng, nghĩ rằng cả đời này sẽ không gặp lại nàng, trong lòng cảm thấy một chút tiếc nuối. Hắn định vỗ đầu nàng để an ủi, không ngờ Xuân Quy lại lùi về sau một bước.

"Đại tướng quân? Giáo úy?" Cuối cùng, điều Xuân Quy quan tâm không phải là cuộc đời này có gặp lại hay không, mà là những gì hắn đã nói, liệu có phải là thật. Trương Sĩ Châu nghe mà không hiểu gì, nhưng Yến Khê thì rõ. Hắn gật gật đầu: "Xin lỗi vì đã lừa nàng và a bà, ta là Đại tướng quân của nước Đại Tề, không phải giáo úy."

Xuân Quy nhìn hắn, trước đây a bà nói người dưới núi sẽ gạt người, nàng không tin lắm, nhưng hôm nay lại tin, người dưới núi, ngay cả chính mình là ai, cũng không nói thật.

"Tiền bạc nàng giữ cho tốt, nếu gặp khó khăn thì hãy tìm hắn." Yến Khê chỉ tay về phía Trương Sĩ Châu bên cạnh, lần này về triều, Trương Sĩ Châu dẫn đội canh giữ ở đây. Hắn mặc kệ Xuân Quy có hiểu hay không, lên ngựa, cuối cùng nhìn thoáng qua Xuân Quy lần nữa, thấy nàng cúi đầu không biết đang nghĩ gì, vì thế nói: "Bảo trọng."

Bảo trọng.

Ngựa của Yến Khê đi qua bên cạnh Xuân Quy, vó ngựa làm bụi bay lên bám vào gấu quần của nàng, nàng cúi đầu lùi lại phía sau. Lúc này, nỗi đau âm ỉ trong lòng khiến nàng không thở nổi. Có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại... A bà chưa từng nói qua, giữa người với người, việc gặp gỡ và chia ly lại dễ dàng như vậy.

A bà còn nói gì nữa? Hắn là quý nhân, trấn Vô Diêm không giữ được quý nhân.

Xuân Quy ngẩng đầu lên, nhìn hắn ngồi trên lưng ngựa càng lúc càng xa, lưng hắn thẳng tắp nhưng lại phủ một lớp sương lạnh. Người tối qua còn lao vào mưa để tìm nước cho nàng, hôm nay lại trở nên xa xôi như vậy.

Nàng xoay người xuyên qua đám đông, không quay đầu lại.