Edit: Lục Thất Tiểu Muội
Giang Huyền Cẩn tức gần chết.
Sao lại có người như thế này chứ? Cho dù không nói đến lễ nghi phép tắc, ngay cả đạo lí cũng không nói! Hắn đường đường là nam nhi thân cao bảy thước lại nằm trong lòng một cô nương chứ, nói giống sao! Lại nói tiếp, hắn chính là ngự phong Tử Dương Quân, người khác nhìn thấy hắn, ai không phải cung kính? Người này ở đâu tới mà lại lớn gan như vậy?
"Coi ra thân thể ngươi cũng nóng lắm, so với khoai lang ta vừa nướng ra cũng giống nhau." Đưa tay vào trong lòng sờ soạng hắn hai cái, Hoài Ngọc lớn mật tấm tắc nói: "Cứ dùng sức giãy dụa đi, giãy dụa nhiều nữa vào, đầu ngươi lại càng choáng."
Toàn thân cứng đờ, trong mắt Giang Huyền Cẩn gió tuyết lạnh băng thổi mạnh, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt này thật sự muốn giết người, nhưng Hoài Ngọc không có chút sợ hãi nào, còn cười vỗ vỗ hắn: "Ngoan, ngủ một lát, chỗ này cách Dược đường còn xa đấy."
"Ngươi là tội tù chạy trốn sao?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Hoài Ngọc nhướn mi: "Vì sao nói như vậy?"
"Nếu ngươi không phải tội tù chạy trốn, làm sao lại có gan làm loạn như vậy." Giang Huyền Cẩn hé mắt: "Thừa dịp ta gặp nguy vô lễ với ta như vậy, ngươi có thể tưởng tượng ra hậu quả chưa?"
Hoài Ngọc cong môi: "Hậu quả sao? Khẳng định không nghiêm trọng đến mức bỏ chạy đâu, ngươi chính là người tuân thủ lễ nghi nổi tiếng trong thiên hạ, chẳng nhẽ chỉ vì ta ôm ngươi, ngươi sẽ giết ta?"
Người trong thiên hạ đều nói, gia giáo Giang gia nghiêm khắc, dạy dỗ mỗi con cháu đều phải có trái tim nhân hậu, theo khuôn phép. Giang Huyền Cẩn lại là người nổi bật trong số đó, luôn không để ý ân oán cá nhân, chỉ chú ý đến đại cục triều đình.
Chính vì vậy, nàng mới dám làm càn như thế.
Giang Huyền Cẩn nhắm mắt lại, nằm cứng đờ trong lòng nàng.
Người này thật đúng là hiểu rõ hắn, chẳng trách lại có bộ dạng không sợ trời không sợ đất như vậy, là đoán chắc chắn hắn sẽ không cậy quyền ép người. Nếu đổi lại là Đan Dương trưởng công chúa gặp phải người như vậy, khẳng định sẽ trực tiếp mà kéo ra ngoài chém đi? Người xấu chưa bao giờ để bản thân uất ức, cũng chính là để người tốt sống mệt.
Thở dài nặng nề, hắn ho khan hai tiếng.
Xe ngựa đích thực là xóc nảy, Thừa Hư có lẽ là lo lắng cho hắn, thúc ngựa lao đi rất nhanh, nhưng cô nương này ôm trong lòng lại vững chắc một cách bất ngờ, nằm một lúc thì ý thức hắn dần trở nên mơ hồ.
Trong lúc mơ màng, Giang Huyền Cẩn cảm giác được người này liên tục tự vỗ chính mình, trong miệng còn ngâm nga giai điệu có chút quen tai, vừa mềm mại lại vừa du dương.
Hoài Ngọc ngâm chính là khúc "Xuân Nhật Yến", vừa khẽ hát vừa cúi đầu nhìn hắn, thấy hắn không phản ứng gì, ám quang trong mắt chợt lóe lên.
Đây có thể là lúc Giang Huyền Cẩn yếu ớt nhất, cũng là lúc nàng có cơ hội để giết hắn.
Nàng đưa tay sờ trên người hắn, không có vật gì sắc nhọn, tìm tòi lại trên người hắn lần nữa, hình như cũng không có một đồ vật nào tương tự như dao găm. Hoài Ngọc nhăn mày, nên làm cái gì bây giờ? Đưa tay bóp cổ? Thừa Hư còn ở ngay màn xe bên ngoài, Giang Huyền Cẩn chỉ cần kêu lên một tiếng, hắn sẽ phát hiện.
Lí Hoài Ngọc hối hận một hồi, tại sao lúc nãy đánh nhau trên đường nàng lại không nhân tiện nhặt lấy một cây đao chứ? Bằng không thì dao găm cũng được, bây giờ làm sao có thể trực tiếp rời đi đây!
Trừng mắt nhìn người trong lòng, nàng cảm thấy có chút không cam lòng, vừa vỗ hắn vừa tự hỏi xem còn có biện pháp nào khác không.
Giang Huyền Cẩn lâu rồi không ngủ được hẳn hoi, giấc ngủ này thật sự kiên định, trong mộng cây cỏ chim yến tung bay, là thời điểm đẹp nhất của mùa xuân. Hắn giẫm lên bãi cỏ xanh thật dày chậm rãi đi về phía trước, xa xa trông thấy dưới gốc táo có một bộ váy cung hoa nở rộ, màu sắc tươi sáng, bóng hình ẩn hiện.
Thời điểm mở mắt ra, hắn có chút không hồi phục tinh thần.
"Tỉnh rồi?" Bên giường có người đưa tay ra trước mặt hắn khua khua: "Lợi hại nha, đại phu còn nói ngươi sẽ ngủ thẳng đến ngày mai đấy."
Vừa nghe thấy thanh âm này, mắt Giang Huyền Cẩn lại trầm xuống: "Sao ngươi còn ở nơi này?"
Hoài Ngọc kinh ngạc nhìn hắn, tiếp theo có chút tủi thân: "Người ta lo lắng cho ngươi nha, trên đường đưa ngươi tới Dược đường, sợ Thừa Hư không chăm sóc tốt cho ngươi, ta liền đỏ mắt chờ mong ở chỗ này trông coi. Ngươi thì tốt rồi, tỉnh lại liền ghét bỏ ta!"
Ngừng lại một chút, Giang Huyền Cẩn nhìn thoáng qua bốn phía.
Hình như đây là sương phòng của Dược đường, sắc trời bên ngoài đã tối đen, trong phòng có một cây đèn, cô nương này ngồi ở bên giường hắn, Thừa Hư vô thanh vô tức đứng ở phía xa.
Ray ray ấn đường, hắn ngồi dậy xuống giường: "Cầm đơn thuốc, hồi phủ."
"Ngươi gấp cái gì chứ!" Hoài Ngọc giương móng vuốt, đem hắn ấn ngược trở về: "Làm sao ngươi có thể sắc thuốc trong phủ khi không có ấm sắc thuốc tốt chứ? Lão đại phu người ta còn nói bệnh này của ngươi đến quá dồn dập, tốt nhất là ở lại chỗ này thêm hai ngày để điều dưỡng. Nếu bây giờ ngươi trở về, trong phủ còn không loạn thành một cục sao?"
Quan trọng hơn là, Giang gia nào có xuống tay ở đây? Vịt đến bên miệng, nhất định không thể bay!
Vẻ mặt này của nàng ta thành khẩn phát ra từ nội tâm, Giang Huyền Cẩn thấy nghi hoặc.
Người này.. Chẳng lẽ là thật tâm vì tốt cho hắn?
"Chủ tử, thuộc hạ đã phái người trở về thông báo qua." Thừa Hư bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng: "Đoán trước rằng ngài cũng không muốn lão thái gia lo lắng, thuộc hạ liền nói ngài phải ở lại trong cung vài ngày."
Nghe Thừa Hư nói như vậy, Giang Huyền Cẩn trầm mặc một lát, rốt cục cũng thành thật nằm xuống.
Chẳng qua là..
Nhắm mắt cũng không bỏ qua được ánh mắt nóng rực bên cạnh kia, hắn hơi buồn bực: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
Lí Hoài Ngọc chống cằm cười tủm tỉm nhìn hắn: "Vì ngươi đẹp."
Nói hươu nói vượn, người bị bệnh còn có thể đẹp sao? Giang Huyền Cẩn nhíu mày.
"Ngươi đừng làm vẻ mặt không tin." Hoài Ngọc nói: "Con người của ta không nói dối."
Lời này vừa nói ra, Giang Huyền Cẩn ngược lại cười lên.
Nàng còn không nói dối? Từ khi gặp đến bây giờ, miệng người này một câu nói thật cũng không có! Nếu nàng không nói dối, khắp thiên hạ đều không có kẻ lừa đảo!
"Ai nha, ngươi cuối cùng cũng nở nụ cười!" Hoài Ngọc mừng rỡ vỗ tay: "Cười rộ lên càng đẹp mắt! Ta thích nhìn ngươi cười!"
Nhất là bị tức đến phát cười kiểu này, vô cùng hả giận.
Giang Huyền Cẩn nghiêm mặt nhắm mắt lại.
Hoài Ngọc vui tươi hớn hở nhìn hắn một hồi, lát sau đứng dậy đi tới trước mặt Thừa Hư, chìa tay về phía hắn.
"Cái gì?" Vẻ mặt Thừa Hư khó hiểu.
"Đơn thuốc đó, đại phu không phải nói trước đầu giờ Tuất phải sắc một lần sao? Đưa cho ta phương thuốc, ta đi tìm dược đồng."
"Cái này.." Thừa Hư lắc đầu: "Ta tự mình đi."
Hoài Ngọc trừng mắt: "Làm sao? Sợ ta hạ độc hắn à?"
"Không phải, nhưng chủ tử muốn bỏ vào miệng cái gì đó, đều là ta kiểm định."
Tức giận mà chống nạnh, Hoài Ngọc nói: "Nói đi nói lại không phải là sợ hắn trúng độc sao? Ta làm không phải được rồi sao? Hơn nữa, nơi này có một người, ngươi đi sắc thuốc, còn không phải bảo ta tới trông coi hắn? Nếu ta thật sự muốn hại hắn, chờ ngươi đi rồi không phải giống nhau sao?"
Thừa Hư nghe xong ngẩn người, suy nghĩ mờ mịt, hình như nói vậy cũng có đạo lí!
"Vậy.." Hắn cầm lấy đơn thuốc.
Hoài Ngọc vội đoạt lấy, nắm trong tay hướng về phía hắn vẫy vẫy rồi đi ra ngoài.
Giang Huyền Cẩn trên giường chợt mở mắt.
"Chủ tử?" Thừa Hư có chút thấp thỏm hỏi: "Nếu không thuộc hạ đi theo xem một chút?"
"Không cần." Giang Huyền Cẩn ho nhẹ hai tiếng: "Ta vẫn muốn xem thử, rốt cuộc nàng ta muốn làm cái gì."
Thừa Hư nhức đầu, nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ trái lại cảm thấy cô nương này tính tình ngay thẳng, không giống muốn hại người. Nghe nàng nói những lời kia.."
"Lời của nàng ta ngươi cũng nghe?" Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Đi theo bên cạnh ta nhiều năm như vậy, ngươi còn tin những lời ngon tiếng ngọt này sao?"
Thừa Hư ngừng lại, không dám hé răng.
Giang Huyền Cẩn nghiêm mặt suy nghĩ trong chốc lát, thấp giọng bổ sung thêm một câu: "Không được tin, ai tin kẻ đó ngốc."