Chương 11: Xuân Nhật Trà Thục - Chương 10

Kì Hùng Phong từ khi mất dấu Tằng đại phu, mặc dù không cam lòng nhưng cũng không cố gắng tìm kiếm. Dù sao một Xích Thánh thủ đối với hắn cũng không đáng phải lưu tâm quá mức. Ngược lại người cứu Tằng đại phu lại trở thành tâm bệnh của hắn. Thành An Dương từ khi nào lại xuất hiện một cao thủ như vậy, có thể xuất quỷ nhập thần đem người cứu đi, nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì Túc Kiếm bang còn mặt mũi nào. Liên tiếp điều tra mấy ngày không có kết quả lại được tin Tấn Song Tuyệt mang Tấn Song Thành rời đi. Tấn Song Tuyệt bỏ đi rất vội vàng ngay cả chào từ biệt cũng không đến, chuyện thất lễ như vậy không giống tác phong của y. Trong lòng Kì Hùng Phong cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hơn nữa hắn cũng không tin Tấn Song Thành có thể bỏ mặc Tằng đại phu mà rời đi một mình như vậy.

Sự việc có điểm kì lạ.

Kì Hùng Phong lập tức sai thám tử tốt nhất Túc Kiếm bang đi theo dõi. Năm ngày sau hắn cũng thu được tin tức. Quả nhiên Tấn Song Thành không chịu theo Tấn Song Tuyệt trở về, huynh đệ trở mặt, Tấn Song Tuyệt bị đệ đệ hắn đâm một kiếm bị thương, vô cùng tức giận. Hắn dùng Vấn Tâm khóa đem Tấn Song Thành khóa lại ngày đêm trở về Liên Vân sơn trang.

Kì Hùng Phong sau khi thu được tin tức này vô cùng kinh hãi. Hắn không thể tưởng tượng được Tấn Song Tuyệt lại có thể đối với đệ đệ ruột thịt của mình hạ độc thủ như vậy. Vấn Tâm khóa là trấn trang chi bảo của Liên Vân Sơn trang, cùng với Xuân Băng nhuyễn kiếm, Nhu Ti tiên, Thiên Đạo đao nổi dang giang hồ tứ đại danh khí. Vấn Tâm khóa tuy không phải vũ khí nhưng lại có thể được cùng Xuân Băng kiếm, Nhu Ti tiên, Thiên Đạo đao đứng cùng một chỗ chỉ vì trong khóa tồn tại một cỗ tà khí. Nghe nói thợ thủ công làm khóa là một kẻ cực độ điên cuồng. Có một ngày hắn đến nhà thợ làm khóa, thấy khóa vừa làm xong, hắn liền bạo phát đem mọi thứ trong nhà khóa lại rồi đập nát. Cha mẹ, thê nhi nhà người thợ làm khóa bị dọa cho kinh sợ liền chạy đến can ngăn thì bị hắn dùng khóa đánh chết. Sau đó người thợ thủ công điên cuồng cũng tỉnh táo lại mới phát giác mình đã gây ra chuyện động trời, hối hận cũng không kịp. Hắn ôm lấy khóa nhảy vào lò luyện thiết, thi cốt vô tồn. Khóa kia lại được một người nhặt được đem xích vào cổ một con chó. Nào biết con chó sau khi bị xích liền nổi điên cắn chết chủ mình. Sau đó không biết vì sao lại rơi vào giang hồ, phàm là người bị ổ khóa này khóa vào thì nếu không phát cuồng thì cũng biến thành kẻ si ngốc. Mọi người nghĩ đến ổ khóa này mang tà khí thì đều muốn hủy diệt lại bị cao tăng của Kim Sơn tự nhìn thấy. Vị cao tăng này đối với khóa niệm kinh ba ngày liên tục, sau đó nói cho mọi người biết khóa này có linh, có thể hỏi lòng người, nếu kẻ nào giữ oán khí trong người thì phát cuồng, người nào còn có điều vấn vương thì biến thành si ngốc. Thử hỏi người trong thiên hạ, trong lòng không oán không thẹn có thể có mấy người. Vì thế ổ khóa này được gọi là Vấn Tâm khóa, nhiều lần qua tay rồi rơi vào tay tổ tiên Tấn gia, từ đó về sau trở thành trấn trang chi bảo.

Hiện giờ Tấn Song Tuyệt dùng Vấn Tâm khóa khóa lên người đệ đệ hắn, không biết có phải muốn hại đệ đệ hắn nổi điên hoặc si ngốc hay không. Tóm lại tình cảnh Tấn Song Thành lúc này thật sự nguy nan.

Giật mình qua đi, Kì Hùng Phong tỉnh táo lại, cẩn thận suy tính. Tuy rằng hắn không biết dụng ý của Tấn Song Tuyệt thế nào nhưng tình huống này cũng không nằm trong dự liệu của hắn. Xích Thánh thủ có thể cùng Tấn Song Thành đồng bái Nguyệt lão có thể dùng hai từ “tình thâm” để nói. Nếu đã như vậy ắt hẳn giờ đây biết được tình cảnh của Tấn Song Thành chắc chắn sẽ xuất hiện. Có điều không biết tên cao thủ thần bí ẩn hình biệt tích kia có xuất hiện hay không? Vô luận hắn là ai cũng không thể để hắn trở thành địch nhân của Túc kiếm bang.

Cân nhắc kĩ lưỡng, lúc này Kì Hùng Phong mới gọi Kì Thắng đến. Hắn sai Kì Thắng tung tin đồn, nói rằng Tấn Song Thành gặp chuyện liên quan đến tính mạng. Không quá ba ngày tin tức đã truyền đến Phượng Tê viên.

Lúc ấy Tằng đại phu đang ngồi ở thủy đình chơi đùa cùng Đinh Tiểu Giang, kể chuyện xưa cho nó nghe.

Tiểu oa nhi này cả ngày cứ quấn lấy Tô Hàn Giang, làm phiền hắn không thôi. Nếu hắn dọa Tiểu Giang thì Đinh Tráng nhất định sẽ ôm nó đi thật xa, mười ngày nửa tháng cũng không dám cho nó lại gần. Còn nếu không dọa Tiểu Giang thì nó sẽ quấn chặt lấy hắn. Suốt ngày ngay cả nghĩ muốn cùng Đinh Tráng một mình một chỗ cũng thực khó. Khó trách mấy năm nay Tô Hàn Giang phải chạy đến chỗ Tằng đại phu uống rượu giải sầu, thật sự là việc lớn việc nhỏ hắn đều không làm được. Đường đường là một Hàn Giang công tử vậy mà hắn lại luôn bị hai cha con Đinh Tráng làm bực mình, thử hỏi không tức giận sao được.

Tằng đại phu đến quả thực là vị cứu tinh của Tô Hàn Giang. Ngày đó bỗng dưng Tằng đại phu kể một câu chuyện xưa cho Tiểu Giang nghe, nào biết Tiểu Giang càng nghe càng nghiện, mỗi ngày đều bám lấy Tằng đại phu đòi kể chuyện. Tô Hàn Giang cứ thế đem Đinh Tiểu Giang giao cho Tằng đại phu, còn mình thì kéo Đinh Tráng đi mấy nơi mĩ kỳ danh viết trao đổi tư tưởng. (=__=)

Kỳ thật chuyện Tằng đại phu kể cho Tiểu Giang chính là Bạch Xà truyện. Cũng chính chuyện này năm năm trước hắn đã kể cho Tô Hàn Giang để Tô Hàn Giang có thể nhìn rõ tâm tư chính mình. Mỗi khi nghĩ đến đây Tằng đại phu không khỏi bật cười. Hôm nay hắn kể đến đoạn Pháp Hải hòa thượng dùng bát bắt Bạch Xà nhốt vào Lôi Phong tháp. Tiểu oa nhi nghe thấy quắc mắt nhìn trừng trừng, nãi thanh (thanh âm non nớt trẻ thơ)cả giận nói: “Hòa thượng phá hư, Tằng thúc thúc, hòa thượng chính là người chuyên làm chuyện xấu sao?” “Không, hòa thượng không phải người xấu, hắn chỉ làm chuyện hắn cho là đúng.” Tiểu oa nhi thực thông minh, nghĩ một chút liền hiểu, quay đầu lại nói: “Như vậy Bạch Nương làm sai chuyện gì sao?” Tằng đại phu bỗng ngẩn người, đem tiểu oa nhi ôm vào lòng, nhẹ giọng nói: “Không có, Bạch Nương cũng không làm sai.”

Yêu một người, có gì là sai?

Lần này Tiểu Giang đã muốn hồ đồ, đôi mắt to tròn đầy nghi hoặc nhìn Tằng đại phu. Bọn họ rốt cuộc ai làm sai?

Ai cũng đều không sai. Sai là gì? Đạo đức? Luân lý? Hay lòng người? Đứa nhỏ năm tuổi sao có thể hiểu được.

Đang suy nghĩ Tằng đại phu liền nhìn thấy Ngọc Tùng đi đến. Ngọc Tùng là tổng quản Phượng Tê viên. Tô Hàn Giang thường không quan tâm đến sự vụ trong trang viện, vì vậy mọi chuyện đều do một tay Ngọc Tùng quản lý, thế nên hắn tuy còn trẻ mà lại bị tôi luyện giống như lão nhân. (có thể hiểu là giống như ông cụ non ^__^)

“Tằng đại phu. . . . “ Ngọc Tùng muốn nói lại thôi. Từ khi Tô Hàn Giang đưa Tằng đại phu về viên cũng không quan tâm là mấy, nhưng hắn là quản sự cũng không thể không thăm hỏi qua. Hắn tự mình phái người vào thành An Dương dò hỏi mới biết chuyện gì xảy ra. Nguyên lai khi xưa Tằng đại phu chính là Xích Thành thủ nổi danh giang hồ, còn vị Thanh Tiêu lang kia chính là Tấn Nhị trang chủ của Liên Vân sơn trang. Chuyện này trong thành An Dương lan truyền ồn ào huyên náo, càng làm người khác giật mình chính là chuyện Tấn Song Tuyệt trong cơn giận dữ đã dùng Vấn Tâm khóa khóa lên người đệ đệ mình, ngày đêm gấp rút trở về Liên Vân sơn trang. Ngọc Tùng năm đó cùng Tô Hàn Giang tung hoành trên giang hồ, dĩ nhiên cũng biết Vấn Tâm khóa cùng Xuân Băng nhuyễn kiếm đều được xưng tụng là danh khí, nhưng thực tế khóa kia căn bản là một thứ tà khí, phàm là người bị Vấn Tâm khóa khóa lên đều không có được kết cục tốt đẹp.

Tằng đại phu cúi đầu an ủi, tiếp tục đem chuyện xưa kể nốt cho Tiểu Giang nghe, sau đó ngẩng đầu hỏi Ngọc Tùng: “Ngọc Tùng tổng quản có chuyện gì cứ nói.”

“Nhiều ngày qua, bên ngoài có chút đồn đãi.” Ngọc Tùng có chút xấu hổ, “Ta cũng không biết có nên nói hay không?”

“Sư phụ. . . . . . Không tốt , sư phụ. . . . . .”

Ngay lúc Ngọc Tùng sắp nói, Anh Nhân đột nhiên hét lớn chạy đến.

Tằng đại phu liền quay đầu, mi tiêm nhíu lại, nhìn Anh Nhân cúi đầu thở hổn hển nói: “Ta không phải đã bảo ngươi quay về y quán của Hứa bá phụ hay sao, sao chưa đến một ngày đã quay lại?”

Anh Nhân thở hổn hển nói: “Sư phụ, Anh Nhân. . . . Anh Nhân vừa trở về thành An Dương chợt nghe, nghe nói. . . . Tấn Nhị gia, hắn, hắn bị bắt về Liên Vân sơn trang.”

“Nga. . . . . . Nhìn ngươi không thở nổi kìa, uống miếng nước đi.”

Anh Nhân kinh ngạc tiếp nhận chén trà Tằng đại phu đưa qua, lấy làm lạ hỏi sư phụ: “Sư phụ, người không nóng lòng sao?”

Tằng đại phu sắc mặt bình tĩnh nói: “Ngươi a, xúc động cái gì, cũng không hỏi thăm rõ ràng. Liên Vân sơn trang chính là nhà của hắn, hắn chỉ về nhà mà thôi.” Liên Vân sơn trang là nơi an toàn, có thể bảo hộ hắn không bị những lời đồn đãi làm tổn thương, kết quả như vậy vốn đã nằm trong dự tính. Chỉ là về sau. . . .không còn có thể gặp nữa mà thôi. . . .

“A?”

Anh Nhân sửng sốt. lúc này Đinh Tiểu Giang từ trên đùi Tằng đại phu đi xuống, nằm úp sấp trên người Anh Nhân, nói: “Anh Nhân ca ca, ôm một cái.”

Tằng đại phu hướng phía Ngọc Tùng mỉm cười hỏi: “Ngọc Tùng tổng quản vừa rồi định nói chính là chuyện này sao?”

Ngọc Tùng nhìn khuôn mặt tươi cười không một chút miễn cưỡng của Tằng đại phu, trong lòng có chút cảm giác dịch dị. lần trước Đinh Tráng bị người ta cướp đi, một người lạnh lùng như Tô gia nhà hắn cũng tức giận đến mức thiếu chút nữa đem hòn giả sơn trong viên một chưởng đánh cho vỡ nát. Vị Tằng đại phu nhìn có vẻ bình thản này chẳng lẽ so với gia của hắn còn lạnh lùng hơn sao?

Nghĩ nghĩ một chút, Ngọc Tùng rốt cuộc nói: “Vị Tấn Nhị gia kia quả thực bị bắt mang về nhà, chỉ có điều hắn bị đại ca mình dùng Vấn Tâm khóa khóa lại, nghĩ đến thật sự là. . . . “

Hắn nói còn chưa dứt lời, Tắng đại phu sắc mặt liền thay đổi, xoay người chạy ra khỏi thủy đình.

“Sư phụ, người đi đâu vậy?” Anh Nhân muốn đuổi theo lại mang Đinh Tiểu Giang quăng ngã một bên. Tiểu oa nhi liền khóc lớn làm Anh Nhân sợ tới mức vội vàng nâng nó dậy, ngẩng đầu lên đã không thấy thân ảnh Tằng đại phu đâu nữa.

“Đừng lo lắng, Tằng đại phu đi tìm gia giúp đỡ đó thôi.” Ngọc Tùng nhìn Anh Nhân cười cười, “Nhìn xem, ngươi lớn như vậy rồi còn giống Tiểu thiếu gia khóc nháo cái gì?

Anh Nhân ngượng ngùng lấy tay lau nước mắt, ôm lấy Đinh Tiểu Giang dỗ dành. Tiểu oa nhi thích thú cười vang, xong Anh Nhân mới quay qua hỏi: “Sư phụ là muốn đi cầu Tô gia cứu Nhị gia sao?”

“Gia nếu ra tay còn sợ cứu không được người sao?”

“Nhưng có điều, Tô Gia có chịu giúp không?” Anh Nhân thoáng nghĩ đến Tô Hàn Giang bỗng nhiên cảm thấy cả người rét run.

“Dĩ nhiên là. . . . .không chịu.”

Anh Nhân nghe vậy vội hỏi: “Vậy làm thế nào mới tốt? Sư phụ thích Tấn Nhị gia như vậy, người hẳn rất khổ sở a. . . . ta đi dập đầu cầu xin Tô gia. . . . “

“Tằng đại phu có được đồ đệ như ngươi thật đúng là tu luyện mấy đời.” Ngọc Tùng giữ chặt Anh Nhân nói, “Yên tâm, gia tất nhiên không chịu nhưng sẽ có người làm gia mềm lòng, nếu hắn cầu gia một tiếng, so với ngươi dập đầu cả nghìn cái còn giá trị hơn gấp vạn.” Lời này của Ngọc Tùng quả thực đúng một nửa. Tằng đại phu đi cầu Tô Hàn Giang cứu người nhưng hắn lại từ chối: “Ân tình của ngươi ta đã trả hết, nếu ngươi đã khỏe, không có chuyện gì thì nên sớm đi đi.” Quả nhiên lãnh tình đến cực điểm.

“Ngày đó ta cứu ngươi một mạng, hiện giờ ngươi trả ta một mạng, cũng coi như xong. Chính là Tô gia chớ quên, ngày đó tuy ngươi không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có nguy cơ mất hết nội công, là ta tặng ngươi một quyển công quyết, trong mấy ngày ngắn ngủi có thể giúp ngươi hồi phục tự mình báo thù, phân tình này ngươi vẫn còn nợ ta mới đúng.”

Lời này của Tằng đại phu vốn không nên nói ra, nhưng hắn giờ phút này vô cùng nóng vội, ngữ khí lại không chút mềm mỏng, giống như chủ nợ đến đòi nợ làm Tô Hàn Giang cực kì bực mình, lạnh giọng nói: “Một quyển công quyết có giá trị bao nhiêu? Tằng đại phu xem trong viên này của ta có thứ gì vừa mắt, cứ việc cầm đi.”

Tằng đại phu lúc này mới chợt tỉnh lại, thấy Tô Hàn Giang không chút để ý, không chịu đi cứu người, hắn cũng đành vậy, quy xuống nói: “Tô gia, vừa rồi là ta thất lễ, mong ngươi đừng trách. Tục ngữ nói cứu một mạng người còn hơn xây tòa tháp bảy tầng, ngươi cứu người cũng coi như là giúp Đinh tướng công tích đức đi.” Hắn biết Tô Hàn Giang chỉ coi trọng Đinh Tráng liền đem Đinh Tráng lôi ra.

Đinh Tráng ở bên cạnh nghe, lại thấy Tằng đại phu vẻ mặt lo lắng, vốn đã muốn giúp một phen, chính là không dám tùy tiện ngắt lời. Lúc này nghe Tằng đại phu nhắc tới mình, lại càng mềm lòng, trộm nhìn Tô Hàn Giang liếc mắt một cái, khe khẽ mở miệng nói: “Gia. . . . “

Hắn mới chỉ nói một chữ, Tô Hàn Giang liền quay qua, sắc mặt nhu hòa không ít nói: “Ngươi muốn giúp hắn cầu ta?”

“Phải . . . . .”

“Ngươi cũng biết cầu ta là phải trả giá thế nào chứ?”

Đinh Tráng vừa nghe lời này liền nhớ tới khi xưa hắn cầu Tô Hàn Giang, trên mặt nhất thời đỏ ửng. Kỳ thật, tuy rằng khi đó hắn theo Tô Hàn Giang vào viên là bất đắc dĩ nhưng vài năm nay cũng dần dần quen. Ngày đó, ở Hồi Xuân y quán nghe Tằng đại phu nói một câu, hắn trong lòng cũng mơ hồ hiểu được Tô Hàn Giang đối hắn thực tốt, chút mâu thuẫn với Tô Hàn Giang cuối cùng cũng được cởi bỏ. Cho nên giờ nghĩ đến chuyện này thật sự cũng có chút ngượng ngùng. Hắn không biết bộ dáng này của hắn lại làm cho tâm tình Tô Hàn Giang vui sướng đến cực điểm. Ngày đó mỗi lần đến chỗ Tằng đại phu uống rượu, Tằng đại phu lại dùng chút thủ thuật nhỏ dạy dỗ hắn, mấy năm qua cũng nhờ chút thủ thuật đó làm Đinh Tráng dần dần thừa nhận hắn, chỉ bằng việc này thôi hắn cũng đã nợ Tằng đại phu rồi.

Việc vừa định, Tô Hàn Giang ngày kế liền rời viên, ước chừng nửa tháng sau hắn quả thực mang Tấn Song Thành trở về.

Tuy nói đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy vẻ mặt si ngốc, dại ra của Tấn Song Thành, Tằng đại phu vẫn không thể tin được mà bất giác lùi về phía sau. Vì cái gì. . . . vì cái gì Tấn Song Tuyệt lại có thể đối với đệ đệ của mình hạ ngoan thủ như vậy??? Cho dù có phải giam giữ hắn nhưng đâu cần phải dùng Vấn Tâm khóa.

Tô Hàn Giang phất tay, đuổi toàn bộ những người không liên quan ra ngoài, để lại Tằng đại phu một mình cùng Tấn Song Thành.

“Dục biết thiên đạo, thả hỏi trước tâm. Giang hồ đồn đại, nếu muốn phá Vấn Tâm khóa chỉ có thể dùng Thiên Đạo đao. Ngươi đã biết phải làm thế nào, không cần bầy ra bộ dáng đó, nơi này không ai quan tâm đâu.”

Lạnh lùng bỏ lại một câu, Tô Hàn Giang xoay người rời đi.

“Cám ơn!”

Tô Hàn Giang vừa đi, trong phòng đột nhiên an tĩnh trở lại. tằng đại phu chỉ nhìn Tấn Song Thành nhưng không dám lại gần. khuôn mặt tinh tế nay trở nên thất thần, hốc mắt từng đợt nóng lên, rốt cục không nén được, từng giọt lệ chậm rãi rơi xuống. nước mắt rơi trên nền đất làm kinh động đến Tấn Song Thành, hắn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tằng đại phu, miệng lẩm bẩm nói: “Nghi Hoa, thực xin lỗi. . . Nghi Hoa, thực xin lỗi. . . . Nghi Hoa, thực xin lỗi.”

“Ta đúng là vẫn còn hại ngươi. . . “ nước mắt vô pháp đình chỉ, Tằng đại phu gắt gao ôm lấy Tấn Song Thành, cắn cắn mối, trong lòng không biết rốt cục là hối hận hay đau đớn.

Nếu sớm biết sẽ có kết cục như ngày hôm nay, thì cần gì phải gặp nhau.

“Nghi Hoa, thực xin lỗi. . . . “Tấn Song Thành miệng chỉ lặp đi lặp lại năm chữ này.

Tằng đại phu nâng tay hắn, vén lên cổ tay áo, trên cổ tay quả thực là Vấn Tâm khóa. Hàn thiết khóa hoa văn màu bạc cực kì tinh mỹ, ổ khóa trong ttruyeenf thuyết trong lòng có linh, có thể khảo vấn lòng người. Tấn Song Thành đối hắn trong lòng có sự hổ thẹn, kìm không được bị ổ linh khóa này khảo vấn, đem tinh thần đẩy đến cực hạn. nếu không nhanh chóng mang ổ khóa này tháo ra, sớm muộn gì Tấn Song Thành cũng sẽ chết vì áy náy trong lòng.

“Song Thành, nhìn xem, quần áo ngươi bẩn cả rồi, để ta giúp ngươi thay. . . “

“Nghi Hoa, thực xin lỗi. . . . . .”

“ta giúp ngươi rửa mặt, cạo râu. . . nhìn xem, một Thanh Tiêu lang ôn nhu, săn sóc, ngươi cười một chút được không, ngươi cười thực mê người. . . . “

“Nghi Hoa, thực xin lỗi. . . . . .”

“Song Thành, ta nhất định cầu Thiên Đạo đao về cho ngươi. . . . Đừng quên, ngươi đã đáp ứng ta, mang ta đi một nơi không ai biết chúng ta, chỉ có hai chúng ta, không ai có thể quấy rầy, ngươi không được nuốt lời, cho nên. . . . ngươi phải ngoan ngoãn chờ ta trở về. . . . “

“Nghi Hoa, thực xin lỗi. . . . . .”

“Chờ ta trở lại. . . . . .”

“Nghi Hoa. . . . . .”

“Gia!”

“Chuyện gì?”

“Kì Hùng Phong Túc Kiếm bang xin cầu kiến.”

“Không gặp.”

“Chính là người ta tốt xấu gì cũng là bang chủ. . . . “

“Hừ, ta đã thoái ẩn giang hồ, quản hắn làm gì, bảo hắn cút.”

“Vâng”

Ngọc Tùng hé ra bài thiếp, lắc đầu bất đắc dĩ. Vị Kì bang chủ này cũng coi như có chút năng lực, có thể tìm đến Phượng Tê Viên, đáng tiếc. . . hắn gặp phải gia, nhất định ăn cái đinh (=__=???)

Sau khi Ngọc Tùng rời đi, Ngọc Nguyệt liền tiến vào, mân thần cười tủm tỉm nói: “Gia, Tằng đại phu vừa mới đi rồi.”

“Đinh Tráng đâu?”

“Ngài nói xem Tằng đại phu có thể cầu được Thiên Đạo đao không?”

“hắn không phải lại ở cùng Tiểu Giang nhi đó chứ?” Tô Hàn Giang trên mặt rõ ràng là hờn giận.

“Gia, Đinh đại ca nói hắn rất muốn biết.”

“Sao hắn không đích thân đến hỏi?” nhắc tới Đinh Tráng, Tô Hàn Giang liền bị Ngọc Nguyệt dẫn dụ.

Ngọc Nguyệt nhịn không được cười càng vui: “Đinh đại ca đang bận ạ, nói mấy ngày nay gia đã vất vả nên muốn làm mấy món ngon cho ngài.”

Tô Hàn Giang trừng mắt liếc Ngọc Nguyệt một cái, không có nửa điểm khí thế, bên môi khẽ nhếch, đứng lên bước ra ngoài.

“Gia, ngài còn chưa trả lời. Vị Tấn Nhị gia kia thực đáng thương, ngay cả ăn cơm cũng đều phải có người uy.” “Ta không phải thần tiên.” Tô Hàn Giang lạnh lùng hừ một tiếng, dừng một chút lại nói, “Nghe nói năm đó Xích Thánh Thủ đã từng cứu mẫu thân Lí Thiên Thủy, mà Lí Thiên Thủy trời sinh chí hiếu, nói khó cầu được Thiên Đạo đao mới là lạ.” Ngọc Nguyệt cười đến khóe miệng đều mở, hai tay hướng lên trời cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Ông trời có linh, để những người hữu tình có thể mãi mãi bên nhau, vô ưu vô lự, bạch đầu giai lão.”

Kết thúc

Sơn thanh thủy tú, trời xanh mây trắng.

Lại là một ngày xuân nắng đẹp, điệp vũ phong phi, cành liễu mảnh dài rủ xuống, nước chảy róc rách mang theo phiến hoa rơi trôi về hướng đông. Bên bờ biển, hai khối đá bồ tát, một đống lửa nhỏ, một ấm nước đang sôi, trong ấm là lá trà vừa được thả vào, thủy ôn thượng lạnh.

Trong ngôi nhà tranh, ân ẩn có thanh âm người truyền đến.

“Nghi Hoa, Nghi Hoa, dậy đi, ta đã pha trà. . . . . “

Tằng Nghi Hoa buồn cười nhìn kẻ đang ở trên người mình, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nói ta dậy, vậy còn đè ta làm gì?” Tấn Song Thành cười cười: “Đương nhiên là chuẩn bị hôn ngươi.” Nói xong liền cúi đầu, ở trên môi Tằng đại phu hôn một cái, rồi không chịu buông ra. Gắn bó như môi với răng. Trằn trọc triền miên thật lâu mới rời đi, cúi đầu hỏi han: “Còn nghĩ muốn phun ra sao?” Này không phải là vô nghĩa sao. Tằng Nghi Hoa trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Ngươi không phải lợi dụng lúc ta không thể động mà khi dễ ta sao?” Cùng nhau ở một chỗ đã hai năm, đã sớm tiếp nhận rồi, được người mình yêu thương hôn môi, thế nào lại có thể cảm thấy ghê tởm.

Tấn Song Thành giơ tay lên: “Đi, ta không khi dễ ngươi, ta giúp ngươi mặc quần áo, sau đó uống trà.”

Một lát sau.

“Ngươi, ngươi. . . . .ngươi là giúp ta mặc quần áo hay là đang cởi quần áo ta vậy?” tằng Nghi Hoa vừa tức giận vừa thẹn. kể từ ngày được giải thoát khỏi Vấn Tâm khóa, Tấn Song thành càng ngày càng trở nên. . . . hắn luôn luôn chiếm tiện nghi.

“Này là. . . . chúng ta trước tiên cởi bỏ rồi sau đó mới mặc lại. . . . “ Tấn Song Thành ở phía sau cười đến gian tà.

“Tấn song thành!”

“Nghi hoa, ngươi thân mật gọi tên ta như vậy, sẽ làm ta càng hưng phấn, nào kêu một lần nữa đi. . . .”

“Ngươi. . . . . . Ngô. . . . . .”

Thanh âm bị đôi môi chặn lại, cả cơ thể dần dần nóng lên, tiếng rên rỉ mơ hồ truyền ra. Bên ngoài nhà tranh xuân ý ngày càng phát ra dày đặc.

Ấm trà dần dần nổi lên những bọt biển lăn tăn, sôi trào tựa như một bong pháo hoa tuyệt đẹp.

Trà đã đượm. Người còn chưa đi ra.

Xem ra trà này bọn họ không thể uống được rồi………

(hai người hú hí với nhau vậy bỏ Anh Nhân của ta đi đâu rồi hử khóc lớn)

Hoàn