Chương 64: Chương 64

Một phút cuối cùng, Từ Tái Xuân chạy tới phòng học. Cô mệt đến mức thở hồng hộc, cái bánh bao buổi sáng ăn suýt phun ra ngoài. Ngẩng đầu lên lại đối mặt với một gương mặt nịnh nọt.

Chính là Chu Cầm.

“Xuân Xuân, nói em biết đi, ông chủ đẹp trai kia là ai?” Chu Cầm suy nghĩ cả ngày cuối tuần cũng không nghĩ ra rốt cuộc sao bạn cô có được vận may này, nên cô chỉ hy vọng Từ Tái Xuân có thể giải đáp nghi hoặc của cô.

“Khụ khụ…” Từ Tái Xuân khẽ ho khan một tiếng, “Không là ai cả…”

“Đừng lừa em.” Chu cầm bày nét mặt cao thâm ‘cái gì em cũng biết’, “Tối qua chị cũng không về, thế nào, có phải trông được mà không dùng được không?”

“…”

Từ Tái Xuân chắc già thật rồi, chưa từng nghĩ tới việc công khai hóa chuyện riêng tư, cô đẩy Chu Cầm một cái, thoáng ngượng ngùng, “Thầy lại nhìn em kìa.”

Chu Cầm vừa nhìn, quả nhiên bên này các cô xì xào bàn tán, đã bị ông thầy xếp vào mục tiêu trọng điểm quan sát, Chu Cầm thè lưỡi, cuối cùng yên tĩnh.

Đương nhiên, Chu Cầm sẽ không dễ dàng buông tha Từ Tái Xuân vậy. Sau khi tan lớp, dọc đường đi đều quấn lấy Từ Tái Xuân, “Anh ta thực sự coi trọng chị ư? Oa, như tình tiết ngôn tình ấy.”

Từ Tái Xuân muốn trợn trắng mắt, “Chị về ngủ trước, chẳng phải em còn muốn đi làm bán thời gian sao?”

Thời gian kế tiếp cũng không có tiết, cô nhớ Chu Cầm phải đi làm bán thời gian.

“Haha, hôm nay em xin nghỉ. Nói tiếp đi, cụ thể tường tận từng chi tiết, nào.”

“…” Có một bạn học hóng chuyện thế, Từ Tái Xuân cũng hết nói nổi.

Từ Tái Xuân bị Chu Cầm cuốn đến mức không còn cách nào, đến phòng ngủ rồi, Chu Cầm vẫn đang YY. Trong phòng ngủ, Hoàng San San đã ở đó, dưới sự tuyên truyền của Chu Cầm, hiển nhiên cô ta cũng biết Từ Tái Xuân gặp được một cao phú soái.

Trở lại phòng ngủ, Chu Cầm một mực ở bên này nói, Hoàng San San bộp một tiếng để sách xuống, “Nói xong chưa, chỉ là một kẻ mở tiệm ô tô thôi, ai biết được có phải kẻ làm công không…”

Từ Tái Xuân không muốn so đo với Hoàng San San, nhưng Chu Cầm lại hơi tức giận.

“Kẻ làm công? Có giỏi cậu cũng đi cưa một kẻ làm công có tiền lại đẹp trai đi…”

“Cậu tưởng tôi là cậu hả, suốt ngày cái gì cũng không nghĩ, chỉ nghĩ tới việc cưa trai.”

“Ái chà, lẽ nào cậu không muốn sao? Không muốn còn mỗi ngày đến Học viện thể dục lẳng lơ…”

“…”

Thấy hai người họ muốn cãi nhau, đầu Từ Tái Xuân hơi đau, trong lúc cô ảo não rốt cuộc phải làm thế nào, cửa bỗng nhiên có tiếng động.

“Phòng ngủ các cô có Từ Tái Xuân không? Bên dưới có người tìm…”

Từ Tái Xuân hơi sửng sốt, không phải bảo Trương Nghiêu đừng tới tìm cô à? Tại sao lại tới.

Từ Tái Xuân hết sức buồn bực, bất quá cuối cùng cũng theo quản lý ký túc xá xuống dưới lầu. Nhưng khiến cô vô cùng không ngờ là, người đợi cô dưới lầu không phải Trương Nghiêu mà là Trương Kiêu đã lâu không gặp.

Từ Tái Xuân kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt ra, “Sao anh lại tới đây?”

“Từ Tái Xuân, chúc mừng em.” Trương Kiêu đi tới, nở nụ cười dịu dàng.

Hôm nay, chắc trong lòng có Trương Nghiêu, nên Từ Tái Xuân chẳng còn chút động lòng nào với Trương Kiêu nữa, “Cảm ơn. Có điều sao anh biết tôi ở chỗ này?”

Lại còn biết phòng cô ở đâu chứ, người này có mắt nhìn xuyên tường hả?

Trương Kiêu cười cười, đưa đồ trên tay cho Từ Tái Xuân. Từ Tái Xuân nhận lấy xem một chút, lại là điểm tâm cô thích ăn nhất. Vốn cô có mấy phần vui mừng, nhưng nghĩ đến người tặng điểm tâm là Trương Kiêu, nhất thời cô hơi kháng cự.

Trương Nghiêu không ở đây, song hiện tại cô thực sự sợ anh. Trương Nghiêu là bình giấm chua nổi tiếng gần xa mà.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Từ Tái Xuân, Trương Kiêu bất đắc dĩ cười cười, “Yên tâm đi, Trương Nghiêu không ở đây.”

Từ Tái Xuân hơi đỏ mặt, “Tôi… tôi không có ý đó.”

Trương Kiêu nhìn chằm chằm cô, giống như muốn vạch trần lời nói dối của cô, “Không phải ý này hả? Vậy là tôi hiểu lầm? Hay Từ Tái Xuân em định cho tôi thêm một cơ hội?”

“…”

Trước đây Từ Tái Xuân chưa từng có hoa đào, không ngờ hiện giờ hoa đào lại mạnh thế. Bất quá cùng lắm chỉ là một loại phiền não thôi.

Cô cắn môi, thoáng nhìn người chung quanh, nghĩ ngợi mới lên tiếng, “Chúng ta đến hồ sen bên kia nói đi.”

Từ Tái Xuân nghĩ tới khoảng thời gian trước, phần lớn nguyên nhân cô và Trương Nghiêu cãi nhau đều bởi vì Trương Kiêu, tuy khoảng thời gian đó cô rất mê man, nên rất nhiều chuyện không xử lý tốt.

Song bây giờ trải qua mấy tháng lắng động, cô cũng hiểu rõ.

Có lẽ Trương Nghiêu có chút sai, bất quá cô cũng thế.

Nên về mặt Trương Kiêu, hắn đã sớm trở thành quá khứ, hoặc là nói căn bản chưa từng là quá khứ.

“Thực ra cũng không có chuyện gì. Tôi chỉ muốn nói anh biết, lần đó anh đẩy tôi xuống cầu thang, thực sự đã là quá khứ rồi.”

“Quá khứ?” Sắc mặt Trương Nghiêu cũng không nhẹ nhõm, “Tôi đây được phát thẻ người tốt[1] hả?”

[1] Thẻ người tốt này bắt nguồn từ việc một người độc thân tỏ tình với cô gái trẻ, nhưng bị đối phương từ chối uyển chuyển “Anh là người tốt, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau”. Vì uyển chuyển từ chối nên từ đó câu ‘Anh là người tốt’ trở thành đại diện cho những người độc thân bị từ chối, mà ‘được phát thẻ người tốt’ cũng là cách đối phương từ chối khi được tỏ tình.

Dáng vẻ đó, không hiểu sao Từ Tái Xuân muốn cười, cuối cùng cũng bật cười thật.

“Anh là người tốt sao? Có điều thẻ người tốt vẫn phải phát cho anh. Tôi và anh không thích hợp, từ đầu đến giờ đã không thích hợp, đương nhiên, còn có thời gian tới…”

“Liên tiếp cho tôi ba thẻ người tốt à.” Trương Kiêu ra vẻ thở dài, “Kỳ thực lần này tôi tới cũng là nói em biết một việc, tôi chuẩn bị xuất ngoại.”

Điều này khiến Từ Tái Xuân hơi bất ngờ, “Sao đột nhiên anh có suy nghĩ ấy… Chẳng phải việc làm ăn của anh rất tốt ư? Còn nữa, anh đi rồi, việc làm ăn của Trương gia tính sao?”

“Do đó hôm nay tôi tới tìm em thương lượng. Có lẽ, có thể nói như vầy, mời em giúp tôi một chuyện.”

Trong lòng Từ Tái Xuân mơ hồ có phác thảo, nhưng đợi Trương Kiêu nói ra khỏi miệng, cô vẫn rất khó xử.

“Anh bảo tôi đi khuyên Trương Nghiêu trở lại giúp anh, tôi cảm thấy anh ấy sẽ không…”

Trương Kiêu ngắt lời cô, “Tôi không biết em có biết không, khi còn bé mẹ tôi đối xử với hắn rất tệ, có thể nói là vi phạm pháp luật, nhưng hãy xem hiện giờ bà ấy đã mất chồng mất đi lý trí, tha thứ cho bà ấy một lần đi. Tôi cũng biết việc này rất khó, nhưng tôi hết cách rồi, sức khỏe mẹ tôi không tốt, tôi muốn đưa bà ấy ra ngoài đi đây đó, coi như nghỉ ngơi, chuyện Trương gia em biết mà, chỉ có Trương Nghiêu mới có thể tiếp nhận…”

Đây không phải là nhận hay không, mà là Trương Nghiêu có ác cảm với Trương gia thế, sao giúp được. Còn nữa… tại sao phải giúp chứ?!

“Nên tôi xin em giúp một tay… Vả lại Trương Nghiêu cũng coi như thiếu gia chân chính của nhà họ Trương, đó là chức trách của hắn…”

Trương Kiêu còn muốn nói điều gì, song Từ Tái Xuân đã vô tình cắt ngang.

“Đừng nói gì mà chức trách hay không, căn bản không phải chuyện như vậy. Các người có coi anh ấy là người nhà đâu, giờ dựa vào cái gì bảo anh ấy trở về làm trâu làm ngựa…”

“Nhà họ Trương có thể cho hắn rất nhiều…” Trương Kiêu nhìn Từ Tái Xuân, “Chắc em không biết, tuy hắn rất tài giỏi, nhưng bây giờ trên đường ai cũng nói hắn ăn bám, dựa vào Từ gia của em đi lên, em bằng lòng để cả đời hắn dựa vào danh hiệu trai bao ăn bám sao?”

Thấy Từ Tái Xuân lưỡng lự, Trương Kiêu tiếp tục tiến lên, “Vì vậy, trở lại Trương gia, tôi tin hắn có thể bắt đầu lại một cách huy hoàng.”

Trương Kiêu vừa cất bước, Chu Cầm bèn từ phía sau lén lén lút lút đi ra.

“Người đàn ông này là ai thế? Xuân Xuân, em phát hiện chị giấu em rất nhiều chuyện nha…”

Đó là đương nhiên. Chuyện cũ của cô nói ra tuyệt đối có thể viết thành sách.

Từ Tái Xuân không phản ứng với Chu Cầm, trong lòng thầm nghĩ đến chuyện Trương Kiêu nói với cô, có phải Trương Nghiêu thực sự bằng lòng dựa vào nhà họ Từ cả đời không.

Mặc dù bọn họ chưa từng xem anh như trai bao ăn bám, nhưng miệng lưỡi người đời không chặn nổi, cô không phải Trương Nghiêu, chẳng biết anh rốt cuộc có ngại hay không.

“Xuân Xuân, rốt cuộc chị sao vậy?”

“Không có gì.”

Từ Tái Xuân cười cười, “Chị không sao, chẳng phải muốn đi ăn trưa à? Đi thôi, chúng ta đi ăn trưa.”

“Hừ, không phải bạn bè gì hết, lại có thể không nói anh đẹp trai ban nãy là ai nữa.”

“Không là ai cả, là một người bạn của chị.”

Chu Cầm không tin, “Em không tin, rõ ràng anh đẹp trai kia nhìn chị bằng ánh mắt thâm tình…”

Đúng là phục cô ấy quá. Từ Tái Xuân giơ tay đầu hàng, “Chị sợ em rồi. Người đó là bạn chị, chị thề, tuyệt đối không lừa em.”

“Ông chủ tiệm ô tô hôm qua thì sao? Cũng là bạn chị hả?”

Từ Tái Xuân chần chừ một giây, lắc đầu, “Không, anh ấy là người đàn ông của chị.”

“…”

Từ Tái Xuân cảm giác mình không nói sai đấy. Mặc dù không đeo nhẫn kết hôn, song Trương Nghiêu đích thật là người đàn ông của cô. Có điều đối với Chu Cầm mà nói, hiển nhiên cô ấy YY quá độ, “Cái gì, hôm qua hai người mới quen biết, đã làm với nhau rồi à?”

Cái gì gọi là làm với nhau? Khó nghe thật. Từ Tái Xuân nhíu mày.

Chu Cầm ở bên cạnh lại cực kỳ hưng phấn, “Oa, Xuân Xuân, em thực sự hâm mộ tốc độ của chị. Bất quá em cũng tán thưởng chị, lại có thể bắt được một cao phú soái nha, em muốn đi thông báo cho con nhỏ Hoàng San San kia biết để nó tức chết. Suốt ngày cảm thấy mình đẹp, kết quả… Haha…”

Từ Tái Xuân thực sự bó tay, gắp một cái đùi gà nhét vào miệng Chu Cầm.

“Em bớt nói chút đi.”

Lúc xế chiều, Từ Tái Xuân ở thư viện đọc sách, Trương Nghiêu gửi tin nhắn.

Đợi tí nữa không có việc gì anh muốn tới đón cô.

Eo Từ Tái Xuân vẫn còn đau xót đấy, tối nay chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi, cũng không muốn tới chỗ Trương Nghiêu lắm. Nhưng nghĩ tới chuyện sáng nay Trương Kiêu tới, Từ Tái Xuân quyết định đi tìm Trương Nghiêu thăm dò phong thanh một chút.

Lúc tan học Trương Nghiêu tới, cổng trường lại không ít người.

Từ Tái Xuân thấy anh lái xe đến, cảm thấy anh quá phách lối.

“Sao anh lái xe tới vậy?”

“Anh từ tiệm tới mà.” Trương Nghiêu đưa một túi hạt bí đỏ cho Từ Tái Xuân.

Từ Tái Xuân cắn một hạt, híp mắt, “Anh lấy ở đâu thế, thơm quá.”

“Vợ tiểu Lý mang tới.” Trương Nghiêu đánh vô lăng, nhắm con đường chính chạy, “Mặc sức ăn, nhưng đừng ăn nhiều, dễ khát nước.”

Từ Tái Xuân bèn nghĩ tới chuyện Trương Kiêu nói với cô, do đó thuận theo chủ đề tán gẫu tiếp.

“Quan hệ giữa anh và tiểu Lý tốt lắm hả?”

“Tốt sao không. Theo anh, bọn họ có thể kiếm tiền, đương nhiên quan hệ không tệ.”

“Những người khác thì sao? Bọn họ có nói gì sau lưng không?”

“Nói gì?” Ánh mắt Trương Nghiêu thoáng nghi hoặc, “Nói gì hửm?”

Từ Tái Xuân thực sự ảo não bản thân nên nói thế nào. Đang tính ngậm miệng làm người câm, bỗng nhiên Trương Nghiêu nở nụ cười.