Ngày nghỉ cuối cùng của tết Âm Lịch, Cố Tây Dương hẹn Trương Nghiêu ra uống rượu.
Nếu là trước đây, Trương Nghiêu chắc chắn đồng ý.
Nhưng hôm nay, lúc anh đi đã nghĩ tới Từ Tái Xuân.
Anh không biết những cặp tình nhân hay vợ chồng khác chung ***ng ra sao, trên Baidu có người nói như gần như xa cho nhau không gian riêng mới tốt, song anh cảm thấy từng giờ từng phút mang theo Từ Tái Xuân cũng không tệ.
Trước đây anh không phải người thích dính người vậy, nhưng hôm nay, anh không muốn để Từ Tái Xuân lẻ loi một mình.
Nghe nói tính đi nướng đồ ăn, Từ Tái Xuân rất vui vẻ.
Mặc dù cô không thích Cố Tây Dương, chắc là vì Cố Tây Dương từng chế giễu cô hoặc thật lòng khinh thường cô, nên trên mặt Từ Tái Xuân xuất hiện tia do dự ngắn ngủi, nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý, thậm chí còn xung phong nhận việc chuẩn bị thức ăn.
Tay nghề Từ Tái Xuân được sự dạy dỗ của dì Thái càng ngày càng hoàn mỹ, Trương Nghiêu hoàn toàn không cần lo lắng.
Chẳng qua, đợi đến địa điểm hẹn, Trương Nghiêu phát hiện Cố Tây Dương cũng dẫn theo một cô gái.
Trong điện thoại Cố Tây Dương không nói rõ, sau khi gặp mặt lại thấy hắn nháy mắt ra hiệu.
“Mày đâu có nói mang theo phụ nữ?”
Trương Nghiêu tưởng là dạng phụ nữ không đứng đắn trong quán bar Cố Tây Dương, thoáng khó chịu, cũng đừng làm hư bé ngốc của anh chứ.
“Không phải… Nếu là mấy cô gái kia thì tốt rồi, mẹ tao sắp xếp đối tượng hẹn hò cho tao, là một họa sĩ, bất quá tao cảm thấy chỗ này của cô ta có vấn đề…” Cố Tây Dương chỉ chỉ đầu, khẽ nói.
Trương Nghiêu chỉ quan tâm một vấn đề, “Mày mới bây lớn, mẹ mày đã sắp xếp xem mắt cho mày?”
Cố Tây Dương càng thêm mày chau mặt ủ, “Mày không biết thôi, đều tại anh tao, tuổi đã lớn còn giả bộ trẻ tuổi, làm thế nào cũng không chịu tìm đối tượng, sắp thành trai ế rồi, mẹ tao ép ác liệt lắm, hận không thể cột anh tao lên lễ đường…”
Đối với việc ồn ào của Cố Tây Dương, Trương Nghiêu chỉ lạnh lùng cắt ngang, “Trọng điểm đâu?”
“Trọng điểm là anh tao đẩy tao ra… Ô ô ô ô…” Cố Tây Dương vô cùng uất ức. Hắn cũng muốn chạy trốn đấy, nhưng anh hắn nói, nếu hắn không đến gặp cô gái, vậy anh hắn sẽ không tài trợ bất kỳ thẻ gì nữa. Cố Tây Dương ở nhà họ Cố là một tay ăn chơi trác táng, cái gì cũng chả biết ngoại trừ tiêu tiền, nếu Cố Đông Hải đã nói thế, Cố Tây Dương đành uất ức thôi, dù sao yêu cầu của đối phương là cậu ấm Cố gia, cũng đâu có nói là cậu hai hay cậu út.
Có điều, nghĩ đến tác dụng duy nhất của bản thân chính là hôn nhân, Cố Tây Dương chỉ muốn khóc a a a…
Cuối cùng, Cố Tây Dương còn cực kỳ tủi thân, “Cô gái đó lớn hơn tao ba tuổi đó…”
Trương Nghiêu uống một hớp bia, lành lạnh nói, “Vậy thì tốt chứ sao, nữ hơn ba ôm gạch vàng[1] mà.”
[1] Theo quan niệm của người Trung Quốc xưa, lấy vợ lớn tuổi hơn thì sẽ gặp may mắn. Nhất là khi tham dự hôn sự của người khác hay nói về chuyện hôn nhân của người khác thì phải nói những câu may mắn, chỉ cần lỡ nói một câu xui xẻo có thể khiến hai nhà trở mặt thành thù ghi hận suốt đời. Vì thế những câu nói may mắn được gieo thành vần, tạo thành các bài vè, dễ đọc dễ nhớ.
Nữ hơn một, ôm gà vàng;
Nữ hơn hai, vàng đầy hũ;
Nữ hơn ba, ôm gạch vàng;
Nữ hơn bốn, phúc thọ tới;
Nữ hơn năm, hơn mẹ già;
Nữ hơn sáu, vui không ngừng;
Nữ hơn bảy, cười hi hi;
Nữ hơn tám, nhất định giàu;
Nữ hơn chín, gì cũng có;
Nữ hơn mười, gì cũng vui.
… (Mạn phép trích từ chuvan.wordpress.com)
“A a a…”
Trương Nghiêu: “…”
Giống như Cố Tây Dương nói, chung ***ng với cô gái tên Lư Lạc này hồi lâu, Trương Nghiêu thực sự phát hiện có chút không thích hợp.
Đầu tiên, cô ta đẹp khá lạnh lùng và cao quý, xa cách với người khác, toàn bộ đại hội nướng đồ ăn, Từ Tái Xuân phụ trách nướng, sau đó cô ta bèn ở bên cạnh cầm bức tranh vẽ vời, chẳng giúp một tay tí nào.
Vợ mình chỉ có mình đau lòng, Trương Nghiêu muốn giúp, lại bị Cố Tây Dương lôi kéo, vẫy nước mắt kể hết những uất ức trong lòng hắn.
Trái lại Từ Tái Xuân không để ý, cô làm việc rất nghiêm túc, đồ làm ra cũng không tệ. Trương Nghiêu rất hài lòng, thậm chí anh còn phát hiện tay nghề này còn có thể khai thông xúc tiến.
Đợi đến lúc anh và Cố Tây Dương uống một vòng trở lại, Từ Tái Xuân đã thân thiết với Lư Lạc. Trương Nghiêu phát hiện, nguyên nhân Lư Lạc không giúp một tay, không phải là không giỏi, chẳng qua chỉ vì cô ta giúp đều đảo lộn hết.
Hình như, vợ ngốc của anh được Lư Lạc hỗ trợ, càng vất vả hơn.
“Từ Tái Xuân, tương này ăn ngon quá, mua ở đâu thế?”
Từ Tái Xuân đang đưa một cánh gà cho Lư Lạc, nghe vậy suy nghĩ một hồi mới đáp: “Là tự tôi làm đó, dì Thái nói làm vậy mới khỏe mạnh.”
“Thật sao?” Lư Lạc híp mắt, ngoắc ngoắc tay với Từ Tái Xuân, “Hì, bé mập nè, em nói cho chị biết đi, em còn biết làm gì nào?”
Từ Tái Xuân vẫn chưa nói gì, Trương Nghiêu đã tức giận vọt tới.
Mẹ nó! Kêu ai là mập đó!
Song Từ Tái Xuân không cảm thấy bản thân bị người ta công kích chút nào, ngược lại nhỏ nhẹ trả lời.
“Còn biết nhiều lắm ạ… Sườn xào chua ngọt nè, anh nói rất ngon, còn có bánh gato nướng, bánh quy nho cũng ăn rất ngon…”
Từ Tái Xuân nói rất nhiều, ánh mắt Lư Lạc càng ngày càng sáng.
“Hì, bé mập, em bằng lòng đến chỗ chị làm việc không?”
“…”
Lúc trở về, mặt Trương Nghiêu đen kịt.
Anh không bao giờ muốn ra ngoài nướng đồ gì đó với Cố Tây Dương nữa, hoàn toàn hãm hại anh mà.
Nhất là Lư Lạc kia, đúng là đầu óc không bình thường, nghe nói là một họa sĩ, song thứ vẽ ra chả biết là cái gì. Mặc dù cô ta ngụy biện đó là trường phái trừu tượng gì đấy, nhưng đối với Trương Nghiêu mù chữ mà nói, xem không hiểu tức là xem không hiểu, không có trừu tượng trừu triết gì hết.
Anh cảm thấy dáng dấp cô ta trái lại rất trừu tượng.
Ấn tượng của Trương Nghiêu dành cho Lư Lạc giảm bớt đi rất nhiều, đầu tiên là vì Lư Lạc mở miệng một câu ‘bé mập’ hai câu ‘bé mập’, mặt khác một nguyên nhân quan trọng chính là cô ta lại muốn Từ Tái Xuân ra ngoài làm việc.
Trương Nghiêu không muốn Từ Tái Xuân ra ngoài làm việc, luôn cảm thấy cô bé này ngốc nghếch, rất có thể sẽ bị những người khác ức hiếp.
Song khi nhìn thấu sự không bằng lòng của anh, Lư Lạc lại ngăn cản anh.
“Anh không thể nhốt cô ấy cả đời, cô ấy là một người hoàn chỉnh, không phải thú cưng của anh.”
Trương Nghiêu vốn muốn đi rồi, nhưng nghe nói vậy bèn trở lại.
“Đúng, cô ấy không phải thú cưng của tôi. Cô ấy là vợ tôi, sau này cô đừng quấn lấy cô ấy nữa!”
Có lẽ nhìn thấu tâm trạng sa sút của Trương Nghiêu, lúc trở về Từ Tái Xuân chủ động nắm tay Trương Nghiêu.
“Anh… anh không vui sao?”
“Đâu có.”
Trương Nghiêu lên tiếng phủ nhận, không phải anh không vui vẻ.
Được rồi… anh thừa nhận, anh có chút không vui. Nhìn gương mặt mũm mĩm của Từ Tái Xuân, trong chớp mắt, bỗng nhiên Trương Nghiêu có cảm giác hết sức mất mác.
Đúng rồi, tuy mỗi ngày anh tan tầm về cũng sẽ ở bên cạnh Từ Tái Xuân, song dù sao cũng không phải tất cả thời gian.
Thế giới của anh còn có những thứ khác, nhưng thế giới của Từ Tái Xuân chỉ có mình anh.
Lúc trở về, bọn họ lại đi ngang qua trường đại học của Từ Tái Xuân.
Từ Tái Xuân lần nữa dừng bước.
Trương Nghiêu theo bước chân cô dừng lại, “Nhìn gì thế?”
“Không có ạ.” Sinh viên tựu trường tương đối trễ, lúc này, đại học còn chưa khai giảng, trong sân trường chỉ có lác đác vài sinh viên không về nhà vào ngày nghỉ, hoặc tới sớm.
Bọn họ cùng khóa với Từ Tái Xuân, song trên mặt lại có thần thái Từ Tái Xuân không có.
Cũng không đúng, Trương Nghiêu đã từng thấy thần thái như vậy, khi Từ Tái Xuân nghiêm túc làm một việc, trên mặt sẽ xuất hiện thần thái như thế.
Trương Nghiêu hơi động lòng, kéo tay Từ Tái Xuân, kéo cô vào ***g ngực mình, “Từ Tái Xuân, em nói anh biết em có muốn làm việc cho cô gái ban nãy kia không?”
Đối với Từ Tái Xuân mà nói, nói rõ thế này, có lẽ cô sẽ không hiểu ngay lập tức.
Do đó, Trương Nghiêu bèn kiên nhẫn giải thích thêm lần nữa.
“Chính là cô gái kia, nói rằng đã mở chuyên mục về mỹ thực, gần đây muốn chuẩn bị một chương trình, em bằng lòng giúp cô ta không?”
Từ Tái Xuân nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng, cô lắc đầu, “Em cũng không biết… em không biết làm gì hết… nhưng, hình như cô ấy rất thích cánh gà nướng của em…”
Trương Nghiêu không trả lời, nhưng trong lòng nói: Anh cũng rất thích cánh gà nướng của em đấy.
Cuối cùng, Trương Nghiêu bị vây trong tư tâm vẫn không để Từ Tái Xuân ra ngoài với Lư Lạc, đầu tiên là vì chưa hiểu rõ Lư Lạc này, cá tính lại càng không ổn, anh sợ Từ Tái Xuân sẽ thua thiệt, thêm nữa, anh biết ý nghĩ kiểu này của anh không tốt lắm, song anh muốn Từ Tái Xuân ở nhà một mình đợi anh, tất cả mọi chuyện đều lấy anh làm trung tâm là được.
Cách nghĩ của Trương Nghiêu rất đơn giản, hơi ích kỷ, cũng rất trực tiếp.
Trước đây anh chính là người như vậy, cũng không thể hiện rõ ràng thế.
Tết Âm Lịch qua đi, anh bắt đầu đi làm. Gánh trách nhiệm nuôi Từ Tái Xuân, Trương Nghiêu đặc biệt ra sức làm việc, ngay cả Từ lão hổ cũng thỉnh thoảng nhắc nhở anh, phải giữ gìn sức khỏe, đừng tiêu hao sức khỏe để kiếm tiền.
Trương Nghiêu cũng không thấy mệt, trái lại rất có ý chí chiến đấu. Đặc biệt thấy doanh thu mỗi tháng tăng lên nhanh chóng, trong lòng anh càng thêm thỏa mãn.
Hiện tại anh không chỉ thỏa mãn tiệm sửa xe này, thậm chí anh còn nghĩ tới mở trung tâm tiêu thụ ô tô.
Anh có kế hoạch, song anh thiếu tiền vốn. Tiệm sửa xe bên này đã đi vào quỹ đạo, anh không muốn tìm Từ lão hổ lấy thêm một khoản tiền, mặc dù Từ lão hổ nhất định sẽ đưa.
Do đó anh tìm Cố Tây Dương.
“Mày muốn mở tiệm bán xe hả?”
Cố Tây Dương vuốt cằm, “Nếu tao nhớ không lầm, bên Trương Kiêu kia cũng bán xe, mày tính tranh việc làm ăn của bọn họ?”
“Cái này không thể nói là tranh mối làm ăn, mà dựa vào bản lĩnh của mình.”
Nhà họ Trương thực sự bán xe, có điều người ta cũng chế tạo linh kiện ô tô, mấy năm nay càng khuếch trương thần tốc, túi tiền ông Trương phình ra, bụng cũng ngửa lên, ngay cả phụ nữ bên người cũng như cá diếc sang sông[2], đếm không xuể.
[2] “Cá diếc sang sông”: đến mùa cá diếc chúng sẽ đổ về từ đầu nguồn ào ào như cám gạo.
Hiện tại trái lại không thể nói là Trương Nghiêu đối kháng với nhà họ Trương, cách nghĩ của anh rất đơn giản.
Kiếm tiền kiếm tiền kiếm tiền.
Về phần chuyện lúc trước, không sao, anh còn thời gian cả đời mà, từ từ đi thôi.
Cố Tây Dương thoáng suy nghĩ, nghĩ nghĩ một hồi, không trả lời thẳng với Trương Nghiêu, “Số tiền này nói nhiều không nhiều, nhưng nói ít cũng không ít, mày biết đó, tao không có thực quyền gì…”
“Tao biết. Tao vốn muốn hợp tác với anh mày mà…”
Cố Tây Dương: “…”
Ngay khi Trương Nghiêu đang khua chiêng gõ mỏ bắt đầu cuộc sống mới của anh, chỗ Từ Tái Xuân cũng có một ngoài ý muốn nho nhỏ.
Đầu tiên là Lư Lạc thường xuyên đến tìm Từ Tái Xuân. Bạn bè của Từ Tái Xuân rất ít, mặc dù Lư Lạc ăn nói hơi độc, bất quá dường như con người cũng không tệ lắm.
Dù sao Từ Tái Xuân kết bạn đều dựa trên giác quan thứ sáu, lần đầu tiên cô và Lư Lạc nướng đồ ăn đã cảm thấy cô gái này không tệ, nên khi Lư Lạc tìm cô ăn chùa, cô cũng cực kỳ hoan nghênh.
Đương nhiên, mỗi lần Lư Lạc đến đều là ban ngày, sắp tan tầm mới về, hơn nữa ngoéo tay với Từ Tái Xuân nói đây là bí mật của hai người, nên Từ Tái Xuân không nói cho Trương Nghiêu biết.