Chương 23: Chương 23

Không biết là uống nhiều rượu, hay gần đây nhiệt trong cơ thể Trương Nghiêu quá thịnh, nói chung máu mũi sôi trào mãnh liệt, chảy mãi không ngừng.

Cuối cùng, Trương Nghiêu không còn ham muốn gì nữa, nhìn tấm chăn nhuộm đỏ, vốn định kéo lại ném sang một bên, song Từ Tái Xuân bọc quá chặt, không nhường chút nào.

Trương Nghiêu kéo nửa ngày, sức Từ Tái Xuân mạnh như trâu, anh thực sự không muốn kéo cô xuống đất luôn.

Quên đi, cứ ngủ như vậy thôi.

Vết máu khiến Trương Nghiêu hơi khó chịu, che mũi, lau sạch vết máu lưu lại trên giường, trước khi mơ mơ màng màng ngủ, chuyện anh nghĩ đến chính là, ngày mai, có lẽ phải đền tiền tấm chăn.

Aizz…

Anh thực sự khổ không thể tả.

Song, phải biết rằng chuyện Trương Nghiêu khổ không thể tả vẫn chưa xong.

Chẳng hạn như tối nay, anh chảy máu mũi tới hơn nửa đêm, sau khi chịu khổ cuối cùng anh ôm Từ Tái Xuân thơm ngào ngạt thiếp đi.

Cũng không biết ngủ đến bao lâu, chợt nghe tiếng ra sức đập cửa.

Vãi, có cho người ta ngủ ngon không.

Từ lão hổ chết tiệt, đã bảo ông ấy rồi đừng gõ cửa như thế mà!

Chờ chút…

Trương Nghiêu mở mắt, cũng tỉnh giấc, không đúng, chỗ này không phải ở nhà, chỗ này là khách sạn, tại sao có tiếng gõ cửa (phá cửa).

Đầu tiên Trương Nghiêu lấy tấm chăn bọc Từ Tái Xuân thành một khối, giây kế tiếp, một đám cảnh sát phá cửa tiến vào.

“Giơ tay lên! Kiểm tra phòng!”

Mẹ nó! Trương Nghiêu thầm chửi mẹ nó. Vì anh ở chỗ kia mấy năm, không có cảm tình gì với người bên kia. Vất vả lắm mới thoát khỏi mấy năm địa ngục, ra ngoài thề không động thủ nữa, tốt nhất không giao tiếp với những người đó, song tuyệt đối không ngờ còn có chuyện kiểm tra như vậy.

Bị ầm ĩ thế, Từ Tái Xuân cũng tỉnh. Từ trong chăn mềm vươn tay ra, người vẫn thoáng mơ hồ, “Anh ơi… ồn quá…”

Ánh mắt người ở đây đều không tốt lắm.

Anh em?!

Trương Nghiêu thực sự có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, giải thích với họ là hai vợ chồng, lần này cũng chẳng ai tin.

Cuối cùng, Từ Tái Xuân không được anh đáp lại, bèn vén chăn lên. Không vén còn may, vừa vén vết máu trong chăn cũng lộ ra ngoài.

Trước mặt Trương Nghiêu tối sầm, lần này, anh căn bản khỏi cần nhảy, vì có thể rửa sạch sao.

Thấy Từ Tái Xuân sắp lộ cảnh xuân, Trương Nghiêu che chở cô, dỗ dành, “Ngoan nè, đừng sợ.”

Lần này Từ Tái Xuân cũng tỉnh táo, nhìn khắp phòng sắc mặt mọi người đều khó coi, quả nhiên trốn phía sau Trương Nghiêu. Trương Nghiêu che chở cô, vẫn muốn đứng trước mặt một đám người giải thích.

Đáng tiếc, người ta vốn không tin anh.

Thấy dáng vẻ cô gái này, đều nghĩ cô chưa thành niên, mặc kệ Trương Nghiêu nói thế nào, dù sao cũng xác định vào cục uống trà.

Khi Cố Tây Dương đưa giấy hôn thú và hộ khẩu tới cho Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân, đúng lúc trò chuyện với sư huynh cảnh sát một hồi.

Cuối cùng, biết được từ đầu đến cuối sự việc Cố Tây Dương ôm bụng cười haha, Trương Thiết Ngưu, mày cũng có ngày hôm nay!

Sắc mặt Trương Nghiêu biến đen, mặc dù Từ Tái Xuân không rõ đã xảy ra chuyện gì, song nhìn mặt Trương Nghiêu, cũng không dám trêu vào anh.

Nhưng một mình cô thì lại sợ, bên cạnh đều là người xa lạ, tất cả còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô.

Cô rất sợ, tuy sắc mặt Trương Nghiêu càng đáng sợ hơn, nhưng lúc này Từ Tái Xuân tìm được một người quen thuộc nhất, do đó cô kiềm nén một hồi, vẫn đi nắm tay Trương Nghiêu.

Bên này, người phụ trách Từ Tái Xuân chính là một nữ cảnh sát, nữ cảnh sát hơi lớn tuổi một chút, nhìn dáng vẻ rụt rè của cô gái, giống như con gái mình vậy.

Cô gái nhỏ thế đã kết hôn rồi, đối tượng lại là một chàng trai có tính tình không tốt, nữ cảnh sát thoáng lo lắng thay cô gái này.

Chỉ e gặp phải người không tốt đẹp, chàng trai đó nhìn sao cũng chẳng giống đàn ông tốt mà.

Hết lần này tới lần khác cô gái dường như rất ỷ lại chàng trai, lúc này sắc mặt chàng trai khó coi vậy còn muốn nắm tay hắn, sợ rằng sẽ bị hung hăng hất ra…

Song ngoài dự đoán của nữ cảnh sát lần nữa, chàng trai đó chỉ sững sờ, lập tức trở tay nắm tay cô gái, động tác ấy cực nhanh, khiến nữ cảnh sát có chút không ngậm được mồm.

Chuyện trên thế giới này, rõ thật khiến người ta không thể nhìn thấu nhỉ.

Hai người cho khẩu cung xong, cuối cùng chứng minh chỉ là hiểu lầm, in dấu tay bèn có thể đi.

Lúc đi, một anh cảnh sát trong đó còn nói một câu, “Ai kêu hai người mấy người cởi mở ở nhà không chịu lại muốn ra ngoài, chẳng đeo nhẫn, cũng không tìm thấy thẻ căn cước…”

Trương Nghiêu còn muốn nói điều gì, thấy dáng vẻ cười trộm của Cố Tây Dương, bèn im bặt, xoay đầu lại nhìn dáng vẻ đáng thương muốn khóc lại chẳng dám khóc của Từ Tái Xuân, trong lòng anh thở dài, vẫn thực sự sợ Từ Tái Xuân khóc đấy.

“Anh…”

Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, cũng mặc kệ đám cảnh sát xung quanh, khẽ vuốt đầu Từ Tái Xuân, “Ngoan, đừng sợ nè…”

Đúng là một buổi tối gà bay chó sủa, Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, thể xác và tinh thần mệt mỏi rã rời, giờ chỉ muốn về nhà mạnh giỏi thôi.

Không làm gì cũng không sao, chỉ cần có thể an ổn ngủ một giấc thật tốt cũng được.

“Chờ đã… Đồ của cậu làm rơi này.”

Cảnh sát gọi Trương Nghiêu lại, thứ bọn họ đưa chính là một cặp nhẫn. Trương Nghiêu nhìn nhẫn, lần trước vốn mua về để tặng Từ Tái Xuân, kết quả tiểu yêu tinh vô lương tâm này vậy mà đan áo len cho Khoai Tây, làm hại anh vui vẻ uổng phí một phen.

Sau đó anh hơi tức giận, cố tình không để ý Từ Tái Xuân, tiện tay anh để nhẫn vào túi tiền, thật không ngờ mới vừa đánh rơi ở khách sạn, cuối cùng còn bị cảnh sát nhặt được.

“Cảm ơn.”

Trương Nghiêu nhận cặp nhẫn, nhét vào túi.

Từ Tái Xuân rất muốn biết trong đó là thứ gì, song dường như Trương Nghiêu rất mệt mỏi, nên cô cũng ngoan ngoãn không hỏi.

Hai người ồn ào cả đêm lớn vậy, Từ lão hổ và dì Thái cũng tới.

Bọn họ biết hai người bị bắt vào cục cảnh sát bởi lý do như vậy, đều cười.

Cố Tây Dương thì nhịn cười, dì Thái thì cười với vẻ mặt doge, còn Từ lão hổ lại cất tiếng cười to.

“Khá lắm… mày giỏi thật đấy.”

Trương Nghiêu vạch đen đầy đầu, chuyện này có cái gì vui chứ.

Từ lão hổ vuốt cằm, cực kỳ đắc ý cười, “Cứ cái đà này, sang năm tao có thể ôm cháu rồi.”

Ông đúng là vui vẻ, nhưng Trương Nghiêu chẳng vui tẹo nào.

Rõ thật mất mặt chết đi được.

Mẹ nó! Làm hại mặt anh nóng bừng được chưa? Có cái gì vui đâu.

Tất cả mọi người lại không như ý nguyện của anh, cả nhà đều tới, còn ầm ĩ đến mức xấu hổ thế, kể cả cảnh sát cũng nở nụ cười.

Từ Tái Xuân không hiểu tại sao, nhưng người chung quanh đều cười, cô cũng cười theo.

Trương Nghiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng xoay người, hung hăng véo gương mặt núc ních của Từ Tái Xuân, đến khi cô rưng rưng mới thôi, tâm trạng mới đỡ được chút.

Quên đi, mất mặt thì mất mặt. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Về đến nhà, Trương Nghiêu mệt hết sức, Từ Tái Xuân ở trong lòng anh nằm sấp một hồi, lại càng nghĩ càng hiếu kỳ.

Thứ anh giấu trong túi là gì nhỉ.

Cô sờ đông, sờ tây, Trương Nghiêu cũng không phải chết rồi, bắt được tay Từ Tái Xuân, thoáng bất đắc dĩ, “Trời sắp sáng, em còn tìm cái gì?”

Từ Tái Xuân thành thật thừa nhận, “Anh ơi, vừa nãy anh giấu thứ gì vậy?”

Đồ ngốc này mắt sáng thật đó.

Trương Nghiêu nhìn cô bé ngốc, cầm tay cô lên cắn cắn, lại không trả lời câu hỏi của cô bé ngốc, chỉ nói: “Mai, anh dẫn em ra ngoài chơi chịu không?”

Nhắc tới chơi, Từ Tái Xuân rất vui vẻ.

“Được ạ! Muốn nơi có rất nhiều kẹo cơ.”

“Anh biết.”

Trương Nghiêu ôm từ Từ Tái Xuân vào lòng, thơm bờ môi đỏ tươi của cô một cái, mới hài lòng nhắm hai mắt lại.

Nếu nhẫn cũng đã mua, vậy đưa cho cô đi.

Bất quá ngày mai là giao thừa rồi, nếu vào đêm giao thừa có thể cho cô ngạc nhiên này, nhất định rất tuyệt.

Trương Nghiêu quyết định từ ngày mai thức dậy viết một kế hoạch.

Lần này, anh chắc chắn không được có sơ hở.

Có điều, nếu là giao thừa, chuyện anh nói với Từ lão hổ cũng nên thực hiện.

Anh muốn dẫn cô bé ngốc về mừng năm mới.

Đối với Trương Nghiêu, anh chỉ có một phụ huynh, đó là bà ngoại ngậm đắng nuốt cay nuôi anh lớn. Đời này bà ngoại khổ lắm rồi, lúc còn trẻ chồng đã ở bên ngoài ngoại tình với những người phụ nữ khác, bà nhịn nửa đời người rốt cuộc chờ đợi được chồng trở về, nhưng vẫn chưa trải qua ngày tháng tốt đẹp thì chồng đã qua đời.

Vất vả lắm mới nuôi nấng đứa con gái trưởng thành, kết quả con gái ở bên ngoài kiếm một kẻ có vợ rồi, chuyện này cũng bỏ đi, còn ném một đứa trẻ về.

Cuối cùng con gái bỏ đi rất nhiều năm, ở nước ngoài còn theo một gã buôn bán ma túy, không đoái hoài đến đứa con trai.

Bà ngoại cũng nhịn, thậm chí biết Trương Nghiêu bị đưa tới nhà họ Trương, một mình bà từ nông thôn chạy lên thành phố, mặc dù không đón Trương Nghiêu về, nhưng tìm chỗ cư ngụ gần đó, dựa vào nghề nhặt phế liệu liên tục ở cách đó không xa trông chừng anh.

Đời này người Trương Nghiêu đau lòng nhất chính là bà ngoại. Ban đầu khi kết hôn với Từ Tái Xuân, anh cũng không muốn dẫn Từ Tái Xuân về gặp bà ngoại. Thậm chí anh chưa từng nghĩ sẽ lâu dài với Từ Tái Xuân.

Khi đó anh vạch kế hoạch rất tốt, bắt lấy nhà họ Từ tiến hành cuộc trả thù hoàn mỹ của anh, song tuyệt đối không ngờ người nhà họ Từ căn bản không theo kế hoạch của anh.

Không chỉ thế, dường như anh còn bị bỏ tù.

Nắm lòng bàn tay cô gái, Trương Nghiêu chấp nhận số phận thở dài, xúc cảm mềm nhũn trong tay đang nói anh biết, không sao cả, bị cô gái như vậy bỏ tù, dường như anh cam tâm tình nguyện mà.

Vì trên đời này cô là người thứ hai tốt với anh như vậy.

Anh không có cách nào phụ lòng.

Bà ngoại đã ở hẻm nhỏ khá nhiều năm. Không phải lần đầu tiên Trương Nghiêu bảo bà ngoại dọn ra ngoài, nhưng bà ngoại đều từ chối.

Bà nói ở đây mấy chục năm, đều có tình cảm, bà không nỡ đi.

Trương Nghiêu biết, đây là chỗ cách Trương gia tương đối gần, bà ngoại không muốn đi, cũng bởi vì anh.

Nhưng, anh bất hiếu, anh không nói cho bà ngoại biết, anh đã không còn ở Trương gia nữa.

Tiếng đập cửa vang lên, cửa bèn mở.

Mắt bà ngoại đã không bằng mấy năm trước, nhất là mấy năm trước, lúc Trương Nghiêu nói dối anh phải đi nơi khác học tập, mắt bà đã không tốt rồi.

Song, mặc dù không tốt, nhưng bà ngoại cũng nhìn thấy đứa cháu trai nắm tay một cô gái.

Vâng, cô gái này, mặt tròn mông to, bà ngoại híp mắt, nhìn một chút lập tức thích cô ngay.

Tốt, mặt tròn có phúc lớn, vượng phu.

Mông to, hắc hắc, dĩ nhiên là dễ sinh nở.

Tác giả: Nhẫn muốn đưa.

Thịt cũng muốn ăn.

Chỉ số thông minh của nam chính chỉ ở mức nhất định…