Dọc đường đi, mặt người dạ thú suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như làm sao thâm tàng bất lộ không để dì Thái và Từ lão hổ nhìn ra đêm nay anh muốn làm sự kiện lớn, ví dụ như làm sao dụ dỗ cô ngốc Từ Tái Xuân ngoan ngoãn nằm xuống sau đó để anh đi vào… Khà khà khà khà…
Ngẫm lại… có chút kích động… Khà khà khà khà…
Trương Nghiêu suy nghĩ rất nhiều, cố tình ánh mắt và lực chú ý của Từ Tái Xuân đều đặt trên kẹo que trong túi Trương Nghiêu, không hề tiếp thu chút ánh mắt mập mờ nào anh gửi.
Trương Nghiêu hơi thất vọng, đồ ngốc này, nếu là phụ nữ bình thường, gặp thời điểm kiểu này, chẳng phải đã sớm củi khô lửa bốc, ánh mắt bắn điện xèo xèo sao?
Ánh mắt Từ Tái Xuân đang bắn điện xèo xèo ấy, bất quá không phải dành cho anh, ngược lại là nhớ mãi không quên cái túi trên tay anh.
Trương Nghiêu thoáng buồn rầu.
Bất quá anh có chút hứng thú buồn nôn của đàn ông, Từ Tái Xuân bên cạnh như cừu con ngọt ngào, ôi chà, chà đạp cừu con ngọt ngào đúng là sở thích cả đời của đàn ông đấy.
Dọc đường Trương Nghiêu đều cười toe toét, khà khà khà, đêm này chắc chắn là bước ngoặt của cuộc đời anh.
Vẫn là câu nói cũ, kế hoạch rất hoàn mỹ, nhưng mọi việc ấy à, nhất định có ngoài ý muốn.
Ai bảo Trương Nghiêu gặp được một nhà Từ lão hổ chi.
Khi Trương Nghiêu dẫn Từ Tái Xuân về, bèn kinh ngạc phát hiện nhà bọn họ có khách.
Trương Nghiêu đen mặt, mẹ nó chuyện gì xảy ra trời. Anh còn chưa biểu hiện tâm trạng anh sắp hộc máu, vị khách quen thuộc đã nhào tới, tiện tay sờ soạng mông anh một cái.
“Úi giời ơi, đã lâu không gặp, ông chủ nhỏ!”
Ông chủ nhỏ em gái ông!
Trương Nghiêu chẳng biết sao lão Trầm tới đây.
Song Từ lão hổ rõ ràng nói chuyện rất vui vẻ với ông, không chỉ thế, lão Trầm còn túm Trương Nghiêu, nói cái gì mà anh em tốt, uống hai ngụm.
Ai là anh em với ông ta chứ!
Trong lúc nói chuyện, lão Trầm cực kỳ quen tay sờ soạng mông người nào đó.
Trương Nghiêu muốn xù lông, nhưng anh tự nói với mình bình tĩnh bình tĩnh nào.
Có lẽ, tối nay chưa phải bước ngoặt của cuộc đời anh.
Không sao, còn nhiều thời gian mà, khà khà khà, quả ngọt để đến cuối cùng nhất định sẽ càng ngọt hơn.
Lão Trầm rót đầy rượu cho Trương Nghiêu, còn nhìn anh, “Cười sắc thế làm gì? Đầu dưa đang suy nghĩ chuyện xấu hổ à…”
Trương Nghiêu: “…”
Lão Trầm và Trương Nghiêu cụng ly một cái, tuyên bố rất có hứng thú nghiên cứu vấn đề này.
“Ông chủ nhỏ tuổi còn trẻ, nghĩ tới phụ nữ cũng bình thường. Giống chúng ta năm đó thôi, không phải nổi tiếng khắp trong thôn ngoài thôn sao?”
Nói xong, lão Trầm và Từ lão hổ còn đưa mắt nhìn nhau, lộ ra nét mặt đàn ông đều hiểu.
“Bất quá, lão hổ à, chúng ta già rồi, giờ là thiên hạ của bọn trẻ… Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thực chúng ta già mất rồi…”
Lão Trầm và Từ lão hổ cụng ly một cái, Trương Nghiêu bên này hình như hơi sáng tỏ.
Lão Trầm muốn về hưu ư?
“Tháng trước, con tôi tới tìm tôi, muốn kết hôn… Nó lớn hơn Trương Nghiêu mấy tuổi, nhưng không trầm ổn như thằng nhóc này… Tôi già rồi, nó như thế, anh nói tôi mặc kệ nó, thì ai quan tâm đây…”
Lão Trầm lại vỗ mông Trương Nghiêu một cái, “Nhóc con, tôi phải đi, cậu phải trông nom tiệm xe của tôi cho tốt… còn Khoai Tây nữa!”
Bất giác Trương Nghiêu phát hiện mình được tiếp nhận tiệm xe.
Ngày đó, lão Trầm và Từ lão hổ uống đến say mèm, ngay cả Trương Nghiêu ngàn chén không say rốt cuộc cũng có chút ngà ngà.
Khi anh tỉnh lại, đã hơn nửa đêm.
Từ lão hổ và lão Trầm bên cạnh ngủ rất say, còn ngáy vui vẻ.
Trương Nghiêu sờ đầu, hơi nặng nề, bất quá còn tốt.
Gió đêm từ cửa sổ chưa đóng thổi vào, Trương Nghiêu xoa xoa cánh tay nổi da gà, suy nghĩ một chút, cuối cùng kéo hai cái chăn, đắp cho hai người trên tấm thảm trải sàn.
Rõ là càng già càng khiến người ta không yên tâm mà.
Đã hơn nửa đêm, vợ ngốc của anh chắc ngủ o o chảy cả nước miếng rồi, lúc này chơi trò động phòng cũng có chút không đúng lúc.
Mấu chốt nhất là đã uống rượu, chẳng biết có ảnh hưởng đến việc anh phát huy không? Ở mặt này anh tự cho rằng mình rất giỏi.
Bất quá, không có anh bầu bạn, chả biết vợ ngốc ngủ có yên giấc không?
Trương Nghiêu vuốt đầu, sau khi rót cho mình một ly nước, do dự một chút, vẫn về phòng Từ Tái Xuân.
Mà anh không biết, khi anh đi không bao lâu, hai ông già trên mặt đất cũng ngẩng đầu.
“Lão hổ, ông thực sự quyết định giao tiệm sửa xe cho nó sao?”
Từ lão hổ tựa vào ghế salon, nén giọng cười cười, “Mới gặp thằng nhóc này đã thấy nó tâm thuật bất chính, nhưng mấy năm nay, ông cũng hiểu tôi mà, tôi không nhìn nhầm, thằng nhóc này về sau chắc chắn thành tài…”
Lão Trầm vuốt cằm, cũng gật đầu, “Mấy tháng nay, tôi cũng có thể nhìn ra vài thứ. Thằng nhóc là kẻ lợi hại, về sau thành tựu không thua tôi với ông, có điều, rốt cuộc tâm thuật nó bất chính… Vượng Vượng theo nó…”
Từ lão hổ cười khổ, “Tôi chính là vì Vượng Vượng… Nó ngốc là sự thực, lão Trầm à, là ông nói, chúng ta già rồi, nhưng Vượng Vượng của tôi còn nhỏ, tôi không thể theo nó suốt cả đời, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức tìm một người giúp tôi chăm sóc nó… Thằng nhóc này muốn thế nào cũng được, chỉ cần về sau chăm sóc Vượng Vượng thật tốt, chuyện khác không quan trọng nữa…”
“Nó thực sự được không?”
Từ lão hổ lắc đầu, ánh mắt hơi sa sầm, “Được hay không, rất nhanh sẽ biết thôi.”
Tất nhiên Trương Nghiêu không biết khi anh tiếp quản tiệm sửa xe phía sau còn có một đoạn hội thoại như vậy.
Đối với anh mà nói, Từ lão hổ có thể giao tiệm xe cho anh, thực sự khiến anh rất bất ngờ.
Ngày hôm sau Trương Nghiêu đợi Từ lão hổ thức dậy, chủ động tới tìm ông.
“Tiệm sửa xe đó, con vào sau cùng…” Ý Trương Nghiêu rất rõ ràng, mấy tháng ngắn ngủi, có cái gì làm Từ lão hổ tin tưởng anh thế.
Từ lão hổ đang ăn bánh trôi, viên bánh trôi chưa nuốt vào, trái lại bị Trương Nghiêu xông tới dọa hết cả hồn.
Vất vả lắm Từ lão hổ mới ăn xong bánh trôi tâm trạng cũng không tốt, giơ quả đấm nói với Trương Nghiêu: “Mày nghĩ rằng tao cho không mày hả! Nếu sau một năm mày không mở rộng quy mô tiệm sửa xe kia lên gấp đôi, mày cút xéo cho tao!”
Trương Nghiêu gục đầu xuống, một hồi sau mới ngẩng đầu, “Nếu con làm được thì như thế nào?”
Từ lão hổ cười lạnh, “Thằng nhóc thối! Mày làm được rồi hãy nói!”
Cuộc trò chuyện này rốt cuộc kết thúc, nhưng chắc do tác dụng của cổ vũ, lúc Trương Nghiêu ra cửa bỗng cảm thấy toàn thân tràn trề năng lượng.
Đúng lúc, Từ Tái Xuân mang cặp ***g tới, Trương Nghiêu cũng chỉ muốn ôm cô, tung lên trời hai cái.
Trương Nghiêu đã nếm thử hành động duy mỹ này, cuối cùng tay mình suýt gãy mất, rốt cuộc, anh khôi phục sự bình tĩnh.
“Ngoan ngoãn ở nhà, về cho em kẹo.”
Hôm nay, Trương Nghiêu tới đó tiếp quản công tác.
Lão Trầm muốn theo con trai về quê, vì thời gian khá vội vàng, nên cả ngày hôm nay Trương Nghiêu bề bộn nhiều việc.
Thời gian tiếp theo, tất cả mọi thứ đã giải xử lý xong, lúc này, lão Trầm gọi anh lại, “Nhóc con! Còn một thứ quan trọng nhất chưa xử lý…”
“Cái gì?”
Lão Trầm nói xong, từ phía sau gara dắt ra một con chó cỏ Trung Quốc được nuôi tròn mũm, giao cho Trương Nghiêu.
“Đây là Khoai Tây! Sau này phải tốt với người ta nha…”
Trương Nghiêu thoáng nhìn con chó cỏ cao cỡ nửa con người, mẹ nó! Đây là thứ quan trọng nhất mà lão Trầm nói sao?!
Dựa theo lão Trầm nói, Khoai Tây này theo tiệm sửa xe cũng mấy năm.
Trước kia là chó hoang trên đường, bị một vài kẻ lương tâm chó tha đánh gãy chân.
Lão Trầm thấy nó đáng thương, có thể trông nhà bảo vệ sân. Năm đó, còn cắn tên trộm muốn trộm lốp xe, nên giữ lại.
Bất quá Khoai tay chắc già rồi, không thích nhúc nhích lắm. Hơn nữa vì hình thể, sợ khách sợ, nên luôn được nuôi ở sân sau.
Bởi nó là một con chó đẹp yên lặng, do đó trong khoảng thời gian này Trương Nghiêu không phát hiện ra nó.
Kỳ thực Trương Nghiêu thích chó lắm.
Chẳng qua kinh nghiệm nuôi chó của anh khiến anh có bóng ma.
Lúc còn bé, anh nuôi một con chó ghẻ. Anh được bà ngoại nuôi lớn, trẻ con trong thôn đều không thích anh, ngoài sáng trong tối đều nói anh là tạp chủng.
Khi đó, không ai chơi với anh, chỉ có con chó ghẻ kia trong thôn. Lúc Trương Nghiêu rảnh rỗi sẽ cho con chó ghẻ xương gặm, song không bao lâu, anh phát hiện không thấy con chó ghẻ đâu.
Anh tìm suốt một ngày, rốt cuộc phát hiện vài thanh niên đằng sau cánh đồng lúa mì trong thôn, khi Trương Nghiêu tìm tới, con chó ghẻ chỉ còn sót lại mấy khúc xương trong nồi.
Trải qua chuyện này, ngoại trừ khiến Trương Nghiêu rớt mấy cái răng cửa, còn để lại một bóng ma dày đặc.
Sau này, anh đến Trương gia, cũng nhặt một con chó.
Con chó kia tên Vượng Vương, rất ngoan, chưa bao giờ sủa bậy, là một con chó tốt.
Đáng tiếc, đợi anh thăm bà ngoại về, phát hiện nó đã bị người nhà họ Trương đánh chết.
Đời này anh nhớ mãi vẻ mặt khinh bỉ của bà Trương kia.
“Đây là chó mày hả? Mày cũng là chó nhà tao nuôi, một con chó còn có quyền nuôi con chó khác sao?”
Về sau, Trương Nghiêu thề không nuôi chó nữa.
Dắt Khoai Tây về nhà, Trương Nghiêu nghĩ Từ Tái Xuân sẽ sợ.
Nhưng Từ Tái Xuân bổ nhào tới, lúc trực tiếp nhào lên người Khoai Tây, bỗng nhiên Trương Nghiêu có cảm giác, có lẽ anh đã quyết định một việc sai lầm.
Khoai Tây thích yên tĩnh, thực ra chính là lười.
Hôm nay Trương Nghiêu ầm ĩ với nó cả buổi chiều, ngay cả giương mắt nó cũng chả thèm giương mấy lần.
Lúc Từ Tái Xuân nhào tới, nó không chỉ giương mắt, còn từ dưới đất bò dậy, thân thiết vừa liếm vừa kêu với Từ Tái Xuân.
Mặt Trương Nghiêu đen sì, sắc mặt Từ lão hổ bên cạnh cũng đen thui.
“Súc sinh.”
Hai người không hẹn mà cùng nói ra khỏi miệng, đặc biệt lúc móng vuốt Khoai tây đặt lên ngực Từ Tái Xuân, hai người đồng loạt mắng một câu.
“Đừng ép tao trở mặt!”
Tác giả: Khoai tây là một nam phụ quan trọng! Mời tung bông cảm ơn! Hahahaha…