Chương 10: Trêu Đùa Kim Tỏa (1)

Sau khi ăn no, Lưu Húc trở về nhà, Vương Diễm thì bê chậu quần áo ra giếng ngồi giặt, trong đó có cả áo ngực và đồ lót.

Khi Lưu Húc về nhà thì thím Ngọc đang ăn sáng.

Dân quê ăn uống rất đơn giản, thím Ngọc càng đơn giản hơn, chỉ là cháo hoa bỏ thêm chút đường, còn có thêm trứng vịt muối.

Đối với bữa sáng, Lưu Húc cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, nhưng hắn không hy vọng thím Ngọc ăn mấy thứ không có chất dinh dưỡng như vậy, vì thế hắn quyết định sau này phải quản lý bữa ăn của thím Ngọc, khiến cho thím càng ngày càng xinh đẹp, khỏe mạnh.

Ăn cơm xong, Lưu Húc nói với thím Ngọc chuyện mở phòng khám, ví dụ như nên mở phòng khám ở khu vực nào…

Còn chuyện mở phòng khám hết bao nhiêu tiền, tiền thuốc men, dụng cụ thì không nằm trong phạm vi năng lực của thím Ngọc, cho nên Lưu Húc không nói. Nhưng thím Ngọc lại hỏi mở phòng khám hết bao nhiêu tiền, có cần thím đi mượn mọi người hay không?

Thân thể thím Ngọc vốn không tốt, lại không có thu nhập ổn định, bình thường nếu có người cần thêu thùa thì mới gọi thím đến, vì vậy Lưu Húc sẽ không để cho thím Ngọc lo lắng chuyện này, thân là đàn ông, hắn biết phải làm thế nào.

Nói là vậy, nhưng thật ra Lưu Húc cũng không biết phải làm thế nào.

Lúc sau Lưu Húc thấy bác Lưu đang giết gà bên giếng nước, lập tức nở nụ cười.

Tối hôm qua bác Lưu nói nếu Lưu Húc phục vụ thoải mái thì bác sẽ giết gà cho hắn bồi bổ thân thể, không nghĩ tới lại là sự thật.

Ngoài bác Lưu thì bên giếng nước còn có hai người phụ nữ, một người là Vương Diễm, một người là Kim Tỏa, con dâu bác Lưu, hai người đều ngồi bên giếng giặt quần áo.

Thôn Đại Hồng cũng không phát triển, hơn nữa nhiều nông dân cho rằng dùng máy giặt quần áo sẽ làm hỏng quần áo, cho rằng giặt tay sẽ giữ đồ tốt hơn, cho nên một nửa số người dân ở quê đều có thói quen giặt tay.

Thím Ngọc nói với Lưu Húc:

- Thím đem quần áo ngày hôm qua đi giặt một chút.

- Sau nhà không phải có chỗ giặt sao?

- Qua tán gẫu với bọn họ. Nói xong thím Ngọc đi vào trong phòng.

Nông thôn không phát triển như thành phố cho nên dân quê thường xuyên ngồi tán gẫu với nhau.

Vì vậy cho dù thím Ngọc có thể giặt quần áo ở sau nhà nhưng vẫn muốn mang đồ ra giếng nước giặt chung.

Lưu Húc không thích xem tivi, chuyện mở phòng khám khiến cho hắn có chút rối loạn nên cũng đi theo thím Ngọc ra chỗ giếng nước.

Thấy Lưu Húc đi tới, bác Lưu liền nhớ lại chuyện tối hôm qua, bác ném cho Lưu Húc một ánh mắt, sau đó bắt đầu móc nội tạng gà ra làm sạch.

Kim Tỏa nhìn thấy Lưu Húc liền nhớ lại ngày hôm qua Lưu Húc hút nọc độc cho cô, còn xoa bóp ngực cô, có chút xấu hổ, nhưng mẹ chồng ở bên cạnh nên cô đành im lặng cúi đầu giặt quần áo.

Về phần Vương Diễm, tối qua tuy có chút chuyện với Lưu Húc, nhưng cô là người tương đối tùy tiện, cho nên không hề thẹn thùng, còn vừa giặt chiếc quần lót trắng vừa chào hỏi Lưu Húc.

Thím Ngọc ngồi xuống, chuẩn bị múc nước.

Lưu Húc lo thím Ngọc không có sức, vì vậy chủ động múc nước.

Thấy thế bác Lưu cười nói:

- Ngọc à, cô thật đúng là nhặt được bảo bối, nếu biết trước như này thì tôi cũng sẽ nhận nuôi Húc, không chừng hiện giờ Húc đang ở bên cạnh hiếu kính tôi đó…

- Lời này của bác Lưu nói sai rồi.

Thím Ngọc cười nói:

- Húc cũng không phải do em một mình nuôi lớn, đây là do bà con làng xóm cùng nhau nuôi dưỡng đó, hồi đó Húc còn nhỏ thường xuyên ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không phải mọi người góp sức nuôi thì sao Húc có thể lớn tới bây giờ?

- Dù sao cũng là do cô nhận nuôi.

Bác Lưu liếc mắt nhìn đũng quần Lưu Húc:

- Trưởng thành rồi, thật sự trưởng thành rồi…

Chỉ có Lưu Húc mới biết được ẩn ý trong lời nói của bác Lưu, vì vậy hắn nở nụ cười, cảm giác mập mờ khiến chỗ nào đó của Lưu Húc cảm thấy ngứa ngáy.

Bốn người đều bận làm việc, Lưu Húc rảnh rỗi giúp mọi người múc nước, khi không cần Lưu Húc múc nước nữa thì hắn liền ngồi bên bờ giếng.

Bất kể là giặt đồ hay giết gà thì mọi người đều ở trong tư thế khom lưng, vì vậy cổ áo của bốn người đều rộng mở, từng mảng da thịt trắng như tuyết đã bị Lưu Húc thu hết vào mắt, Lưu Húc còn nhìn thấy cả màu sắc áo ngực của từng người.

Bác Lưu và thím Ngọc đều mặc màu trắng, Vương Diễm mặc màu hồng, mà điều khiến cho Lưu Húc kinh ngạc nhất là Kim Tỏa lại mặc áo ngực màu đen, có đường viền, kiểu dáng không phải loại bình thường, rất dễ dàng hấp dẫn đàn ông, vì vậy Lưu Húc nhìn ngực Kim Tỏa nhiều hơn một chút.

Bốn người phụ nữ, bác Lưu là người lớn tuổi nhất, nhưng ngực của bác không phải cỡ lớn nhất, cỡ lớn nhất chính là Vương Diễm, nhỏ nhất là Kim Tỏa, bác Lưu và thím Ngọc có vẻ cùng một kích cỡ.

Tuổi của Vương Diễm và Kim Tỏa không cao, hơn nữa gần đây không có đàn ông trong nhà nên ngực bọn họ vẫn có thể lớn hơn nữa.

Nghĩ đến đây Lưu Húc nuốt một ngụm nước miếng.

Thân là đàn ông, giúp phụ nữ thoải mái chính là nghĩa vụ, vì vậy Lưu Húc cảm thấy chồng của Vương Diễm và Kim Tỏa thật sự không đáng mặt đàn ông, sao lại không ở bên cạnh để làm tròn nghĩa vụ của đàn ông đây?

Nhưng chính vì chồng các nàng không có nhà, Lưu Húc mới có thể thừa cơ chen vào.

- Húc, cháu có bạn gái chưa? Bác Lưu hỏi.

- Không có, bác Lưu muốn giới thiệu cho cháu sao? Lưu Húc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào bầu ngực của bác Lưu.

Bác Lưu cười ha hả, đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi nói:

- Thôn chúng ta không có gì nhiều, chỉ có phụ nữ là nhiều, cháu trông xán lạn, lại còn mở phòng khám… không chừng sẽ có rất nhiều người muốn gả con gái cho cháu đó.

- Cháu đâu có lợi hại như vậy?

Bác Lưu cười ẩn ý:

- Chỗ nào cũng lợi hại nha. Cháu học y đó, bệnh gì cũng có thể trị, đương nhiên là lợi hại rồi. Cháu nhìn cháu xem, cả người đều là cơ bắp, việc nặng gì cũng có thể làm, không phải rất lợi hại sao? Trong suy nghĩ của bác Lưu, cháu chính là người đàn ông lợi hại nhất.

- Bác Lưu quá khen rồi…

Thím Ngọc cười nói:

- Húc sẽ đắc ý đó, hơn nữa Húc vẫn còn là trẻ con, bác đừng gọi là đàn ông, nghe lạ quá…

- Ngọc, cô cảm thấy Húc còn nhỏ sao?

Trước kia thím Ngọc đúng là cảm thấy Lưu Húc còn rất nhỏ, nhưng từ lúc Lưu Húc trở về, thím Ngọc cảm thấy Lưu Húc đã trưởng thành rồi, bất kể là về thân thể hay tâm lý, vì vậy bác Lưu vừa nói xong thím Ngọc lại nhớ đến ngày hôm qua Lưu Húc bị ướt, hình dáng chỗ đó hiện lên vô cùng rõ ràng, trong lòng có chút xấu hổ.

Thím Ngọc vừa giặt quần áo vừa nói:

- Trong lòng em, Húc vĩnh viễn chỉ là đứa bé.

- Không thể nghĩ như vậy.

Vương Diễm che miệng cười nói:

- Trong thôn chúng ta, đàn ông mười tám, con gái mười bảy đều đã kết hôn sinh con rồi, hiện giờ Húc đã hai mươi ba nhưng lại chưa có bạn gái, sao có thể sinh em bé? Chị Ngọc à, em nghĩ phải phê bình chị đó, nếu chị vẫn coi Húc là trẻ con thì bao giờ mới được bế cháu trai đây? Có lẽ chúng ta nên dành thời gian tìm cho Húc một cô vợ tốt…

Thím Ngọc còn chưa lên tiếng, bác Lưu đã mở miệng:

- Không phải Húc muốn mở phòng khám sao? Mở phòng khám xong thì đi tìm vợ sau cũng được, vợ không thể chạy nha…

Bác Lưu nói rất có lý, nhưng thực tế bác chỉ sợ Lưu Húc tìm được người trẻ tuổi xinh đẹp hơn thì sẽ không làm tình cùng bác nữa, dù sao bác cũng đã già, không thể sánh được với thiếu nữ trẻ tuổi.

Đối với ý định của bác Lưu, Lưu Húc cũng hiểu rõ, vì vậy lên tiếng:

- Cháu cảm thấy chị Vương và bác Lưu nói đều có lý, nhưng đúng là chuyện phòng khám cũng chưa ổn định, nếu không cháu đã tìm vợ rồi…

- Ồ, tìm vợ để làm chuyện đó hả? Vương Diễm che miệng cười.

Lưu Húc còn chưa đáp lại, bác Lưu đã vỗ nhẹ vào vai Vương Diễm:

- Diễm, đừng nói mấy lời này trước mặt Húc, Húc vẫn là trẻ con, con nói mấy chuyện bậy bạ đó không sợ Ngọc giận sao?

- Chị Ngọc, chị có giận không? Vương Diễm cười hỏi.

Thím Ngọc có chút xấu hổ đáp:

- Húc ở thành phố lớn có lẽ cũng nghe quen mấy lời này rồi, vì vậy nói mấy câu này chắc cũng không sao, chỉ là Kim Tỏa có lẽ không chịu được nha, em xem mặt Kim Tỏa đỏ bừng rồi kìa.

- Đâu có!

Bác Lưu cười ra thành tiếng:

- Con dâu nhỏ nhớ chồng rồi, ôi, con trai tôi đã lâu lắm chưa về.

- Kim Tỏa cô đơn rồi… Vương Diễm cười nói.

- Mọi người đừng trêu nữa…

Gương mặt Kim Tỏa đỏ bừng, cô liền nhìn Lưu Húc:

- Anh Húc, em tuổi nhỏ nhất ở đây đó, hơn nữa em cũng gọi anh một tiếng anh rồi, anh phải bênh vực em chứ.

Lưu Húc không nói gì, lập tức đứng sau lưng Kim Tỏa.

Thấy vậy bác Lưu, Vương Diễm và thím Ngọc đều không nhịn được cười ra thành tiếng.

Thấy ba người đều cười, Kim Tỏa ngẩng đầu lên, có chút oán trách nhìn Lưu Húc.

Kim Tỏa ngồi đó, cổ áo rộng khiến cho Lưu Húc nhìn thấy toàn bộ mọi thứ bên trong, Lưu Húc lập tức bị bầu ngực nóng bỏng của Kim Tỏa quyến rũ.

Thím Ngọc và Vương Diễm đều đang giặt quần áo, chỉ có bác Lưu chú ý tới hành động này của Lưu Húc.

Tối hôm qua bác Lưu được Lưu Húc làm cho thoải mái, nhưng điều này cũng không có nghĩa là bác sẽ cho phép Lưu Húc xem ngực con dâu bác, vì vậy bác Lưu có chút khó chịu ho khan một tiếng.

--------------------------------

Truyện đăng độc quyền tại truyenyy.com