Đêm xuống, xe của Hiền phi nghiền qua những viên đá cuội trên Ngự hoa viên mà rung động, lắc lư. Thanh Dung cầm đèn đi trước, vài cung nữ đi theo sau. Trên xe, Thượng Quan Uyển Nhi lười nhác dựa lên ghế, nhìn ánh trăng rải trong ngự hoa viên, ngón tay chống trán, đột nhiên cười lạnh, cách rèm lụa mỏng nhìn Thanh Dung cười nói:
- Thanh Dung nghĩ việc tối nay là như thế nào?
Thanh Dung hơi nhíu mi, mâu quang thâm trầm, lát sau hơi lắc đầu nói:
- Theo nô tỳ thấy, những lời chiêu dung nương nương nói khi nãy không sai, nếu là Ngưng Tuyết cung thật sự có kẻ xâm nhập thì mục đích của người này không phải là ám sát Đức phi mà là có ý đồ khác, nhưng là…
Thanh Dung đang nói đột nhiên dừng lại một chút, nghi hoặc nói nhỏ:
- Nhưng nô tỳ thấy rất kì là. Phòng ngủ Đức phi nương nương tất cả đều hoàn hảo chỉ duy nhất giá sách bị phá hoại. Xem ra cũng không phải là vì tiền tài, như vậy mục đích tột cùng là gì?
Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu, mắt đẹp hơi nheo lại, khóe miệng cười lạnh lùng, tay ngọc khẽ gõ lên gỗ sơn đỏ, âm thanh lạnh lùng nói:
- Đến tột cùng là vì sao? Ha ha. Thanh Dung không nghĩ đây là khổ nhục kế của Mộ Tuyết sao?
Dứt lời Thượng Quan Uyển Nhi lại vò chiếc khăn lụa trong tay, lạnh giọng nói:
- Chỉ là, không biết lần này tiện nhân này muốn hãm hại ai?
Thanh Dung ngẩn ra, trong lòng hơi lạnh, đôi mi thanh tú càng nhíu chặt, lắc lắc đầu nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, thương thế trên người Đức phi nương nương là thật, hơn nữa… Nếu đây thực sự là khổ nhục kế thì vì sao Tiêu Đồng lại nói không nhìn được kẻ trộm cầm đi thứ gì?
Lần này, Thượng Quan Uyển Nhi cũng rơi vào trầm tư, quả thật đây cũng là nguyên nhân khiến nàng nghi ngờ nhất. Nhưng Mộ Tuyết lại là người giảo hoạt, thiện biến, sao có thể lấy suy đoán bình thường mà đoán được? Nghĩ đến đây, Thượng Quan Uyển Nhi nhắm mắt, thở dài:
- Thanh Dung, việc này nhất định không thể khinh thường, ngươi nhất định phải chú ý kĩ, bản cung không hi vọng lại có chuyện thạch tín thứ hai.
Thanh Dung gật đầu đáp:
- Là tại nô tì thất trách. Nhưng nô tỳ nhất định sẽ điều tra việc này rõ ràng…
Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi mới bình ổn được sự giận dữ trong lòng, lạnh nhạt nói:
- Nếu việc này không phải nhằm vào ta thì là nhằm vào Hoàng hậu, bản cung tuyệt sẽ không để nàng được như ý.
Thanh Dung đầu tiên hơi sửng sốt rồi nhanh chóng hiểu ý, mâu quang trầm xuống, cười:
- Tiểu thư yên tâm. Hoàng hậu không muốn để Hoàng thượng biết việc này thì nô tì sẽ càng khiến việc nhanh chóng rơi vào tai Hoàng thượng…
Dứt lời, khuôn măt thâm trầm của Thanh Dung khi bước vào Tư Mộ cung lại trở nên thanh thuần, nhu thuận đỡ Thượng Quan Uyển Nhi xuống xe.
Trong Ngưng Tuyết cung, Âu Dương Hồng Ngọc ngồi trước gường Minh Nguyệt nhìn thái y cẩn thân băng bó cánh tay bị đao chém, đôi mi thanh tú nhẹ động, tay cũng cứng đời rồi nhẹ giọng nói:
- Thái ý, ngươi chậm một chút, cẩn thận làm bị thương nương nương…
Sau đó quay đầu ra vẻ đau lòng nhìn Minh Nguyệt, nhướng mi nói:
- Mộ Tuyết muội muội chịu khổ rồi, ta và Hoàng hậu nhất định sẽ tra ra hủng thủ, trả cho muội một công đạo.
Minh Nguyệt nửa nằm trên giường, sắc mặt trắng như tờ giấy, mâu quang lóe ra không chừng giống như rất kinh hãi, nghe Âu Dương Hồng Ngọc nói thế không hề có chút vui sướng mà lại thêm mấy phần phiền muộn, khàn khàn nói:
- Như vậy… có phải mấy ngày sau Mộ Tuyết không thể gặp Hoàng thượng.
Tay Âu Dương Hồng Ngọc rung lên, vẻ mặt phức tạp, nàng nhẹ cười nói:
- Muội muội bị thương sao có thể hầu hạ Hoàng thượng?
Sau đó tự tay kéo chăn cho Minh Nguyệt, mím môi nói:
- Muội muội nghỉ ngơi cho tốt, ta về cung trước….
Minh Nguyệt hơi mất mát gật đầu, nhẹ nhắm mắt lại, nhưng khóe mắt lại hàm chứa một giọt lệ, môi hồng hơi mím, nhẹ giọng nói:
- Ý của tỷ tỷ ta hiểu, muội sẽ không làm khó hoàng hậu nhưng là…
Minh Nguyệt chậm rãi mở mắt, hơi không cam lòng nói:
- Còn mời tỷ tỷ nói cho Hoàng hậu, nếu nàng không thể lấy lại công đạo cho muội, muội nhất định sẽ tìm Hoàng thượng.
Ánh mắt Âu Dương Hồng Ngọc hoảng hốt nhưng lập tức bình tĩnh lại, chậm rãi đứng lên, gật gật đầu rồi đi ra phòng ngủ.
Đứng trước đại điện, Tiêu Đồng khóc đỏ cả mắt vừa thấy Âu Dương Hồng Ngọc đi ra vội chạy lên đón, giọng nói run sợ:
- Nô tỳ làm hại nương nương…
Nói xong, Tiêu Đồng lại khóc, bất lực quỳ gối xuống.
Âu Dương Hồng Ngọc đỡ Tiêu Đồng đang quỳ, mỉm cười nói:
- Đức phi không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, thái y đã xử lí tốt nhưng ngươi vẫn phải chiếu cố tốt nếu không sẽ để lại sẹo.
Tiêu Đồng kinh ngạc, kích động chạy vào phòng ngủ, quỳ gối trước giường Minh Nguyệt, khóc không thành tiếng, không nói được gì.
Âu Dương Hồng Ngọc lẳng lặng nhìn hết thảy một chút rồi mới xoay người rời đi, nàng lên xe, nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
- Đi Phượng Tê cung.
-
Đêm lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu, chỉ có Ngưng Tuyết cung đèn đuốc sáng trưng, cung nữ trong điện ai nấy sắc mặt tái nhợt, mà cửa cung cũng nhiều thêm mấy đội Ngự lâm quân bảo vệ.
Trong phòng ngủ, Tiêu Đồng ngồi trước giường, cẩn thận nhìn vết thương của Minh Nguyệt, khóc đỏ mắt áy náy nói:
- Tiểu thư, một đao này chắc chắn rất đau…
Nghĩ đến tiểu thư vì Như Nguyệt mà nhẫn tâm chém một đao vào tay mình, trong mắt lại ứa lệ, giọng nói lại nức nở.
Minh Nguyệt hơi nhướng mắt, ngồi dậy nhìn xuống cánh tay băng bó của mình, mâu quang trầm ám rồi cười yếu ớt:
- Hoàng hậu ngu độn nhưng không nghĩ Âu Dương Hồng Ngọc cũng ngu độn theo…
Nói đến đây, nhìn về phía Tiêu Đồng nói:
- Hoàng hậu bị cấm chừng mà hãm hại Mộ Tuyết, hủy thư giá họa Hiền phi. Vậy mà ta không nghĩ đến ý hay này.
Tiêu Đồng sửng sốt, đôi mắt vẫn đẫm lệ nhưng sửng sốt, ý của tiểu thư là:
- Tiểu thư thay đổi kế hoạch?
Minh Nguyệt cười khẽ, thở dài:
- Ta vốn không muốn kéo cả Hoàng hậu vào, dù sao cấm chừng tư qua đã là cảnh cáo nho nhỏ cho nàng. Nhưng là nàng lại càng muốn dây vào thì ta cần gì phải khách khí?
Tiêu Đồng trừng mắt chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu nhưng lại nghi hoặc, nhíu mi nói:
- Tiểu thư, Hoàng hậu không cho phép chuyện này kinh động thánh giá, người vì sao..
- Vì ta cũng không muốn kinh động thánh giá…
Tiêu Đồng chưa nói xong Minh Nguyệt đã đế vào. Đôi mắt nàng có chút mất mát, nhìn về phía cửa sổ những cánh hoa hải đường phiêu linh, hít sâu một hơi:
- Ngự Hạo Hiên sẽ không tin tưởng ta.
Nhìn thần sắc Minh Nguyệt, trong lòng Tiêu Đồng đột nhiên nhói đau. Nàng lập tức cúi đầu, trong lòng rối rắm khó mà yên lại.
|
Trong Phượng tê cung, Hoàng hậu đi qua đi lại, khuôn mặt xinh đẹp đầy lo lắng và phiền chán, nàng liếc nhìn Âu Dương Hồng Ngọc đang bình thản phẩm trà, trong lòng lo lắng càng sâu, vỗ bàn, lạnh lùng nói:
- Tử Thần ngươi đến cười bản cung hay giúp bản cung?
Âu Dương Hồng Ngọc giương mắt liếc nhìn hoàng hậu rồi từ tốn buông chén trà, đứng dậy bước lên rồi mềm mỏng nói:
- Hoàng hậu hôm nay một mình ra khỏi Phượng Tê cung dù Hoàng thượng không biết nhưng Thái hậu đương nhiên biết. Hoàng hậu đừng quên Hiền phi có thám tử bên người thái hậu…
Hoàng hậu vừa nghe lại càng nôn nóng, bất an, nàng đến cạnh Âu Dương Hồng Ngọc vội la lên:
- Vậy ngươi nói ta nên làm gì bây giờ? Việc này nếu bị Thái hậu biết thì chắc chắn người sẽ truy vấn nguyên nhân, như vậy chuyện Mộ Tuyết sẽ…
Nghĩ đến chuyện này Hoàng thượng sẽ biết khiến lòng Hoàng hậu rét lạnh.
Âu Dương Hồng Ngọc hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Hoàng hậu lạnh nhạt nói:
- Hoàng hậu nghĩ việc này đơn giản thế thôi sao?
Rồi nàng đi tới trước bàn, đặt tay xuống, hơi nhắm mắt như vô lực nói:
- Hoàng hậu cũng biết hôm nay một mình rời khỏi Phương Tê cung thì cho dù việc ám sát không phải là khổ nhục kế của Mộ Tuyết thì Thượng Quan Uyển Nhi cũng sẽ giá họa cho hoàng hậu. Sau đó tất cả mọi người sẽ đều nghĩ là hoàng hậu đang trả thù Mộ Tuyết.
Hoàng hậu sửng sốt, khuôn mặt cực kì tái nhợt, người thiếu chút nữa ngã quỵ mà mà Lí công công vội tiến lên đỡ, dìu nàng lên phượng tháp (tràng kỉ khắc phượng), thất thanh nói:
- Người đâu, mau dâng trà an thần
Hoàng hậu run lên, nhắm mắt lại thở hổn hển, sau đó nắm chặt tay Âu Dương Hồng Ngọc, mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp đầy sự kinh hãi. Vào cung hơn 10 năm, đây là lần đầu tiên nàng sợ hãi như thế, đôi tay vày vò khăn lụa, nói:
- Hồng Ngọc, ngươi là người cực kì trí tuệ, nhiều năm qua Thượng Quan Uyển Nhi cũng không động được đến một sợi lông tơ của ngươi huống chi chỉ là một Xú phi. Hồng ngọc, lúc này ngươi nhất định phải giúp ta.
Âu Dương Hồng Ngọc nhìn thần sắc kích động của hoàng hậu mà không biết nên nói gì. Nhưng nàng ta cùng Hoàng thượng hơn 10 năm tình nghĩa vợ chồng, hơi cúi đầu, cầm lại tay Hoàng hậu nói:
- Tỷ tỷ hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, ân tình phu thê sâu sắc nếu… cho dù việc này Hoàng thượng có biết chắc cũng sẽ không làm quá.
Hoàng hậu ngẩn người, thất thố nhìn Âu Dương Hồng Ngọc, thất thanh nói:
- Thật thế chăng?
Mười năm ân tình… Trái tim hoàng hậu căng thẳng, nàng quả thực gả cho Hoàng thượng mười năm nhưng nàng chỉ nhớ rõ Hoàng thượng lãnh tình (lạnh lùng) mà Hoàng thượng ôn nhu, sủng ái là với một nữ tử khác.
Âu Dương Hồng Ngọc nhắm mắt, gật đầu nói nhỏ:
- Chắc chắn, nhất dạ phu thê bách dạ ân….. (một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm)
Không biết là đang thuyết phục hoàng hậu hay là thuyết phục chính mình. Âu Dương Hồng Ngọc cười yếu ớt, nhưng trong lòng lại có cảm giác thất bại
Mộ thị, Thượng Quan thị, Âu Dương thị, lần tranh đấu này, bất luận chân tướng ra sao đều sẽ có kẻ bị thương….