Chương 51: Hộp gấm

Gió mát thổi những cành liễu, hoa nở điêu linh.

Bóng đêm mông lung, ánh trăng đơn lẻ, Ngưng Tuyết cung đèn đuốc sáng trưng, những cung nữ tiến cung đã lâu nhìn thấy thì biết đêm nay Hoàng thượng sẽ ở lại chỗ Đức phi.

Trước cửa Hướng Ân điện, Tiêu Đồng đi qua đi lại, bàn tay trắng nõn gắt gao cầm chiếc khăn lụa. Đêm nay là đêm thứ hai liên tiếp Hoàng thượng ở lại Ngưng Tuyết cung mà thái độ của tiểu thư lại không rõ là buồn hay vui, nói cách khác là nàng không biết nên làm gì cho nên rất phiền chán, chỉ có thể đứng trước điện.

Tần công công cũng đứng trước điện, quay đầu nhìn Tiêu Đồng đi qua đi lại, hơi nhướng mày. Lúc sau, hắn không kiên nhẫn mà cười nói:

- Nha đầu Tiêu Đồng, ngươi sắp san bằng đại điện mất rồi.

Nói xong Tần công công lại lắc đầu:

- Ngươi nếu không kiên nhẫn thì không cần gác đêm, đi ra ngoài tìm việc vui vui mà làm.

Tiêu Đồng trố mắt hạnh nhìn Tần công công khó hiểu. Nhưng Tần công công lại như biết rõ, nở nụ cười, thở dài:

- Năm đó ta vừa mới tiến cung cũng y như ngươi, luôn tìm việc vui vẻ mà làm, nhưng nay tuổi đã lớn nên cũng dần dần thay đổi.

Nghe Tần công công nói xong, Tiêu Đồng mới hiểu được ý tứ khi nãy. Vì thế nàng cười, khẽ nhảy đến trước mặt Tần công công che miệng cười:

- Công công ta đi đây, chính là ngài bảo ta ra ngoài nên ngài nhất định phải giữ bí mật cho ta.

Nói xong Tiêu Đồng nhảy xuống thềm đá, cười hì hì chạy ra ngoài cửa Ngưng Tuyết cung.

Tần công công nhìn bóng dáng màu xanh của Tiêu Đồng dần biến mất, khóe miệng khi nãy đầy ý cười dần dần đọng lại, ý vị thâm trường, khôi phục lại thần sắc bình tĩnh giống như trước đó không hề phát sinh bất kì chuyện gì.

Cửa sổ đọng sương lạnh. Dưới ánh nến phản chiếu bóng phù dung trướng hơi hơi lay động tạo nên một trận hoa mai phất phơ. Trên giường, hai người ôm nhau mà ngủ, chăn lụa thêu mẫu đơn, mười ngón tay xiết chặt, triền miên vô cùng, ngọc nhuyễn ôn hương.

Ngự Hạo Hiên vội ôm chặt Minh Nguyệt, lẳng lặng nhìn nàng ngủ, đôi đồng tử màu lam lóe ra sự ấm áp, mềm nhẹ. Ngón tay thon dài nhẹ vuốt tóc mây, động tác dịu dàng, hồi lâu sau hắn nhắm mắt, tựa cằm lên trán Minh Nguyệt, môi mỏng ẩn chứa nụ cười.

Đêm thâm trầm

Đêm lạnh trong lãnh cung, một bóng dáng trắng bệch đứng ở cửa nhìn ra xa, bóng đêm tràn ngập dấu đi thần sắc của nữ tử.

Tiêu Đồng mặc quần áo cung nữ màu lam đứng sau Như Nguyệt, nhìn xuyên qua ngự hoa viên về phía Ngưng Tuyết cung, mơ hồ có thể thấy đèn đuốc nơi đó. Nàng hơi cúi đầu, ôn nhu nói:

- Tỷ tỷ, đế vương vốn có nhiều việc bất đắc dĩ. Hơn nữa, ngày đó Hoàng hậu cố ý khiến tiểu thư khó xử, Hoàng thượng đi an ủi tiểu thư là chuyện đương nhiên…

- Nhưng cho tới bây giờ, Hoàng thượng cũng chưa từng liên tục sủng hạnh bất kì phi tử nào.

Tiêu Đồng chưa nói xong đã bị Như Nguyệt cắt ngang. Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, quay người đi vào trong lãnh cung, đôi mắt rưng rưng trong bóng đêm lóe ra sự thổng khổ:

- Hoàng thượng vốn không trầm mê trong nữ sắc, hắn luôn khắc chế.

Mặc dù, mình đã từng được cực sủng nhưng cũng chưa bao giờ được hắn quyến luyến như thế, tuy rằng mỗi ngày đều nhớ nhung.

Tiêu Đồng ngẩn người có chút không hiểu nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể nhẹ nhàng nói:

- Tỷ tỷ, mấy ngày nữa chắc Thượng Quan Trung sẽ có chút tin tức, lần này tiểu thư nhất định sẽ hành động theo kế hoạch, hơn nữa, tiểu thư cũng nói chỉ cần tỷ tỷ có thể lấy những thứ tiểu thư muốn thì một tháng sau…

Như Nguyệt hơi dừng lại, bàn tay trắng như ngọc gắt gao nắm thành quyền, cắn chặt môi dưới, rồi từ từ nói:

- Tiên Nhi, ta bây giờ không thể lấy được long bội. Vốn dĩ ta chỉ được nhìn long bội một lần, nếu là… nếu là ta có thể quay lại bên Hoàng thượng một lần nữa, ta…

Như Nguyệt chần chừ một hồi rồi lấy trong tay áo một chiếc hộp đưa tới trước mặt Tiêu Đồng, chân thật nói:

- Tiên nhi, ngươi đưa vật này cho Mộ Tuyết, còn những thứ kia, ta phải chờ đến khi quay lại bên Hoàng thượng mới có thể lấy được, Tiêu Đồng, ngươi nhớ rõ chưa?

Tiêu Đồng theo ánh trăng mà nhìn chiếc hòm trong tay Như Nguyệt, ngây ngốc tiếp nhận, nghi hoặc nhìn Như Nguyệt, nhẹ giọng nói:

- Như Nguyệt tỷ tỷ, đây là….

- Đây là thứ Mộ Tuyết muốn.

Như Nguyệt nhìn Tiêu Đồng cầm lấy chiếc hộp, nàng cầm tay Tiêu Đồng vội nói:

- Tiêu Đồng, ngươi nhất định phải giục Mộ Tuyết giúp ta, ta biết nàng có bản lĩnh này, ta thật sự không thể đợi. Ngươi nói cho nàng, chỉ cần ta có thể trở lại bên người Hoàng thượng, trong vòng nửa tháng, những gì nàng muốn ta sẽ lấy hết cho nàng.

Thật ra những thứ Minh Nguyệt muốn vô cùng khó để lấy trộm, thậm chí có một số thứ Như Nguyệt còn chưa từng gặp qua, có lẽ là bên người Ngự Hạo Hiên. Nàng nếu ngay cả tuổi thọ của mình cũng hy sinh thì còn nề hà lấy mấy thứ kia hay sao? Nàng hiện tại cái gì cũng không cần, chỉ cần cùng Ngự Hạo Hiên ở một chỗ thì điều gì nàng cũng làm.

Nghe Như Nguyệt nói xong, Tiêu Đồng vẫn rất nghi hoặc, nàng cất chiếc hộp cẩn thận nhưng cũng không dám hỏi gì, chỉ gật gật đầu.

Thấy Tiêu Đồng đáp ứng, Như Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Nàng vội cầm chặt cổ tay Tiêu Đồng rồi lại chậm rãi buông ra, trong mắt đầy tín nhiệm và mong đợi, nàng nhẹ nhàng nói:

- Tiêu Đồng, tỷ sống hay chết đều trông cậy vào ngươi.

Sau đó, nàng quay người đi vào tây sương lãnh cung, đẩy cửa ra nhìn vào căn phòng rách nát đến không chịu nổi.

Tiêu Đồng nhìn bóng dáng cô liêu của Như Nguyệt, trong lòng bị rung động mạnh, nàng gắt gao giữ chặt chiếc hộp, không hề do dự, quay người chạy ra khỏi lãnh cung.