Chương 45
“Hôm nay nhà tắm mở cửa, cô quên à?” Nghiêm Lỗi đặt cái túi lưới lên bàn, cứng rắn mà nói một câu: “Bọn họ nói đào rất có dinh dưỡng.”
Nói xong thì xoay người đi thẳng vào trong nhà.
Kiều Vi khựng mất một giây mới phản ứng lại —— hôm qua bác sĩ ở bệnh viện nói cô bị suy dinh dưỡng.
Cho nên hôm nay anh liền xách theo mấy quả đào về nhà.
Làm sao vậy, anh thần cơ diệu toán, tính được ra hôm nay cô không mua được hoa quả sao?
Khóe miệng Kiều Vi cong lên.
Nghiêm Tương đang cầm đồ chơi từ trong phòng đi ra, thấy anh thì vui vẻ reo lên: "Ba về rồi!”
Trong phòng truyền đến giọng người đàn ông: "Lấy đồ rồi chúng ta đi tắm nào.”
Nghiêm Tương hoan hô: "Đi tắm nào!”
Mặc dù bồn tắm trong nhà cũng có thể tắm rửa, nhưng vòi nước có nước chảy ào ào ở nhà tắm vẫn thú vị hơn nhiều.
Nghiêm Lỗi thay bộ đồng phục trên người ra, chỉ mặc áo ba lỗ thôi. Mùa hè nóng nực, rất nhiều đàn ông đều mặc như vậy.
Anh đi ra tìm chậu, lại thấy trong sân không có ai. Chồng sách trên bàn cũng đã vơi đi một nửa so với lúc nãy.
Bỗng nhiên Kiều Vi nhanh chân từ trong phòng bếp đi ra, ôm lấy những quyển sách còn lại, chỉ để lại mấy quyển ở trên bàn, lại xoay người, lần nữa đi vào phòng bếp.
Nghiêm Lỗi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Anh đi theo, đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy những quyển sách mà Kiều Vi ôm đi đều bị cô chất trên mặt đất phòng bếp, ngay bên cạnh đống củi.
Nghiêm Lỗi nhíu mày: “Làm gì thế?”
Kiều Vi nói: "Không cần mấy cuốn sách này nữa.”
Nghiêm Lỗi ngạc nhiên. Bởi vì những sách này đều là bảo bối của cô ấy, nếu anh mà tùy tiện lật xem thì cô ấy có thể trưng mặt lạnh với anh suốt cả ngày luôn ấy.
Làm sao đột nhiên lại không cần nữa rồi.
“Không cần thì cầm đi bán đi.” Anh nói.
Hiệu sách có thu mua sách cũ, nếu không cần nữa thì mang đi bán cho người thu gom phế phẩm. Chất đống trong bếp như vậy làm gì?
Kiều Vi trầm ngâm một chút, quyết định nói rõ ràng với anh.
"Nội dung tư tưởng trong những cuốn sách này không tốt lắm. Tôi không muốn mọi người nhìn thấy." Cô nói: "Tôi cảm thấy sau này sẽ bị quản lý ngày càng nghiêm ngặt hơn, anh là quân nhân, quân đội lại càng quản lý gắt gao hơn nhiều. Tôi sợ bị người ta nhìn thấy, sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến anh."
Còn có thể mất mạng luôn ấy chứ.
Vốn dĩ là chiều nay Kiều Vi định thành thơi mà ngồi dưới mái hiên thong thả đọc sách một hồi.
Nhưng mà ai biết được rằng cái tư tưởng mà nguyên chủ hướng đến lại rõ ràng đến vậy, thế cho nên những loại sách mà cô ấy muốn đọc cũng thể hiện rất rõ ràng cái tư tưởng đó luôn, và nó thật sự là không phù hợp với tư tưởng chủ đạo của thời đại này.
Kiều Vi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô nhanh chóng lật qua toàn bộ mấy cuốn sách, cũng xác thực là nội dung của cuốn sách này có thể có vấn đề khi đặt ở thời đại này.
Hiện tại thì vẫn không sao, nhưng chờ đến giai đoạn còn nghiêm ngặt và khắc nghiệt hơn đến, thì sợ là có thể sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng tại sao trong nguyên tác Nghiêm Lỗi lại không vì những cuốn sách này mà xảy ra chuyện nhỉ?
Kiều Vi đột nhiên nhớ ra, trong nguyên tác, sau khi Lâm Tịch Tịch kết hôn, cô ta đã nói với Nghiêm Lỗi rằng nếu anh đã cưới cô ta, thì cô ta hy vọng anh sẽ không hoài niệm gì về quá khứ nữa.
Nghiêm Lỗi cũng muốn bắt đầu một cuộc sống mới, thế nên đã vứt bỏ toàn bộ đồ đạc của người vợ đã khuất. Trong sách không viết chi tiết là anh đã xử lý chúng như thế nào, mà chỉ nói đơn giản là “tất cả đã được xử lý sạch sẽ” thôi.
Hiện tại thì không còn tình tiết như vậy nữa, Kiều Vi đã thay thế nguyên chủ rồi, vậy thì để cô xử lý chuyện này đi.
“Cho nên, tôi nghĩ đốt nó đi thì tốt hơn.” Cô nói: “Vừa vặn để nhóm lửa khi nấu cơm luôn.”
Nghiêm Lỗi trầm mặc một lát, rồi hỏi: “Không tốt đến mức nào?”
“Ở thời điểm không có việc gì thì không sao.” Kiều Vi nói: “Nếu như là hiện tại, cho dù có bị báo cáo với lãnh đạo thì tôi cảm thấy cũng chỉ bị phê bình vài câu thôi.”
Cô nhìn Nghiêm Lỗi: “Tôi chỉ sợ những thời điểm đặc thù…”
Nghiêm Lỗi sau này có thể lên đến được vị trí cao như vậy thì anh không thể là một kẻ ngu dốt được, cũng không thể là người không có khứu giác chính trị gì.
Mà ngược lại, tuy trình độ học vấn không cao nhưng đầu óc lại không hề chậm chạp mà còn rất nhạy cảm trên phương diện chính trị nữa.