" Đứng lại " Lục Bảo thành phía trước cổng thành có hai hàng lính canh chặt chẽ nghiêm nghị nhìn lấy từng dòng người ra vào thành, nếu có người khác ở đây sẽ khẽ than không hổ là thành trì của đại gia tộc ngọc cấp thế lực nha, thủ vệ thành tu vi đã là chân tiên cảnh rồi, hai hàng còn có khoảng mười đến 13 người toàn thân giáp đen óng ánh tay nâng trường thương uy phong vô cùng. Mỗi người bước qua lại nơi đây đều phải lộ ra khuôn mặt tránh cho bị tội phạm truy nã lẻn vào thành khi đó sẽ rất nguy hiểm, nhưng tội phạm có lẽ cũng không ngốc đến mức chạy vào một cái Ngọc cấp thành để bị bắt nhanh hơn đâu, chỉ ở ngoài cổng thành mà đã có từng hơi thở mạnh mẽ từ trung tâm nơi đại gia tộc Ngọc cấp lớn nhất thành trì này phát tán ra từng hơi thở áp bách đè xuống bên dưới.
" Là người ngoài lang thang sao" một tên lính hỏi với một kẻ có áo choàng đen bao phủ toàn thân từ đầu đến cuối không thể thấy được gì cả.
"Vâng, tại hạ đến từ hướng kia đang muốn vào thành ăn uống một tí rồi lại tiếp tục đi về phương bắc để tham gia đại hội thăng trung" tên mang áo choàng đen một tay chỉ về phía rừng rậm phía xa, một tay khẽ rút trong túi ra một viên tiên thạch nhét vào tay tên lính canh.
" Vậy chắc là đệ tử của lão già nào đó nhỉ, năm nay bao nhiêu tuổi rồi" Tên thủ vệ có vẻ quá quen với việc này tay đưa một cái viên tiên thạch bỗng nhiên biến mất không còn nhân ảnh vẻ mặt của hắn cũng đã hoà hoãn bớt.
" Thưa, tại hạ năm nay được 380 tuổi, vốn tính đi về phía đại hội để tham khảo mà thôi" tên áo đen chắp tay lễ phép đáp lễ .
" Haha, nhóc con tao thấy mày đi cũng tốn công thôi à, năm xưa tao có đi thử nhưng đến nơi là tự cúp đít về luôn, vẫn nhớ bọn thiên tài kinh khủng đó, nhất là con bé gì trên Hoàng Ngọc bảng của vũ trụ tiểu tiên giới ấy, năm đó nó mới 1800 tuổi mà đã là chân tiên rồi, đâu như tao bây giờ 6743 tuổi rồi mà mới đột phá chân tiên cách đây trăm năm thôi" một tên lính canh khác thấy thế cũng nói chuyện xen vào cho vui nhưng đâu biết dưới lớp áo choàng đôi môi tên thanh niên khẽ nhếch một cái, ý vị khinh thường nồng nặc. Tuy là thế nhưng vẫn rất khiêm tốn đáp lại.
" Ta năm nay cũng chỉ mới nguyên anh, giờ xuống núi chắc chỉ để nhìn ngắm thiên tài các nơi như thế nào mà thôi" lễ phép đáp lại tên thanh niên lại đi vào thành đôi mắt của hắn bỗng dán lên tường thành một bức ảnh truy nã hiện ra, khuôn mặt một tên thanh niên địu cười nhếch môi tự tin.
" Loạn thần phản Tiên điện, treo thưởng giá 1500 tiên thạch " khẽ nhẩm trong miệng người mang áo choàng đen chỉ hơi dừng lại một tí rồi đi tiếp. Nếu Thạch có ở đây chắc hắn sẽ cười lăn cười bò với cái giá của bọn này đưa ra truy nã mình lên đến tận 1500 tiên thạch nha, không nhỏ tí nào, nhưng tiếc một cái bây giờ Thạch đang phái làm việc bán thời gian kiếm tiên thạch nha.
" Rửa chén nhanh lên thằng kia, quần áo rách rưới thế này" một bà cô béo mập đứng phía sau Thạch hai tay chống nạnh nhìn thằng nhóc con trước mắt, không hiểu thằng này từ đâu mà dám đến quán của bà mày ăn quỵt một bát phở thịt yêu thú Thôn Thiên lang giá một viên hạ phẩm tiên thạch, nó ăn còn rất ngon, nhưng cuối cùng khi thanh toán thì móc ra một cục gì nhỏ xíu bên trong luồng khí ít ỏi có lẽ là linh thạch trong truyền thuyết để thanh toán.
Trước sức nặng ngàn cân thịt Thạch chỉ đành xin phép ở lại rửa chén một ngày trừ nợ, ban nãy hắn dùng luôn dịch chuyển vào thẳng thành không cần qua cổng chính với lí do lười về phía cổng chính, đến nơi mùi phở đã kéo hắn vào cơn mê, ăn một bát rồi thì kết quả như này đây.
" Cô à cho cháu rửa một buổi thôi, một ngày lỡ biết bao việc cô ạ." Thạch nài nĩ, trong khi tay vẫn cầm bát rửa chén đưa lại.
" Không có một buổi gì hết, một ngày là một ngày, mày phải rửa bằng tay cho tao, nếu mà rửa bằng tiên lực thì liệu hồn." Giọng bà mụ chanh chua vang lên để lại Thạch ngồi quần ẩu với đám chén đĩa.
" Con mẹ nó xui như chó" Thạch thì thầm tay lại đưa nhanh hơn .
" Ê mày nghe nói gì chưa" bỗng lúc này một cuộc hội thoại làm Thạch chú ý đến chỉ thấy đây là hai người đàn ông, một lưng hùm vai gấu trên ngực còn xăm lấy con đại bàng vàng của anh Phú Lê một người nhỏ con gầy vọt hàm răng vàng chéo như đậu khuôn chiên vừa nhìn là biết độ điếm thúi nó như thế nào.
" Chuyện gì" tên đại hán đại bàng vàng tay gõ mặt bàn vẽ mặt hờ hững đáp lại.
Tên gầy gò bỗng lúc này im bặt không phát ra âm thanh thanh nữa, khiến Thạch đang rửa chén cũng phải quay qua nhìn một lúc.
" Thôi mày khỏi nghe đi, có drama cho hít mà còn hờ hững với tao"
" Đệt mẹ thằng mặt tó này" Thạch bực bội nhíu đôi lông mày hồn lực pha vẫn khí của hắn có dấu hiệu thu lại thì:
" Thôi chuyện hay lắm để tao kể mày nghe" tên thanh niên vàng vọt một mặt lại hưng phấn lên miệng bắt đầu luyên thuyên.
" Mày biết không mấy nay ấy, Tiêu gia đang tấn công vào Tinh linh tộc đấy."
" Chuyện đó ai chả biết mày kể chi vậy."
" Không lần đó tao nghe nói bắt được mười mấy nữ tinh linh, nhưng biết tin gì không"
" Tin gì" lúc này tên đại hán đại bàng vàng đã có tí không nhịn được hỏi đến.
" Mấy con bé đó được cứu rồi, sáng nay Tiêu gia phát động lệnh truy nã căng thẳng quá trời kìa." Đến lúc này tên gầy vàng vọt cười hé hàm răng chuột vẽ mặt tự đắc tay xoa xoa lại.
" Truy nã ai, truy nã ai, có ảnh không." Cuộc trò chuyện đang tới hồi căng thẳng.
" Đây có đây, tao có chép lại một bộ "
" Xột xoạt" âm thanh mở tranh giấy vang lên chỉ thấy tên vàng vọt đưa tay quơ một cái một cuộn giấy xuất hiện, nhẹ nhàng mở ra một khuôn mặt xuất hiện.
" Xoảng"
" Bà mẹ mày thằng kia, bà chiều mày quá nên mày hư đúng không" âm thanh quát mắng của bả chủ tiệm phở vang lên một con dao từ đâu phóng đến phía Thạch.
" Cô ơi con xong việc rồi đi trước nhé" Thạch hét một tiếng đường hầm không gian kết nối với một trăm mét kế tiếp mở ra. Biến mất tiêu.
" Bà mẹ nó" mụ dạ xoa hậm hực rút dao đang dính vào tường hai mắt nhìn xung quanh đảo qua tất cả quan khách một lượt bỗng từ khuôn mặt giận dữ bà ta trở nên hiền hoà hơn hai má còn e lệ hồng hồng con dao tên tay khẽ đưa ra phía sau người bẽn lẽn đung đưa cơ thể, đôi môi đỏ chót chụm lại bắn một trái tim gió đến vị trang hán lưng hùm vai gấu một cái.
" Thôi bỏ mẹ, tao đau bụng quá, việc truy nã gì đó để sau đi" Tên trang hán cảm thấy thế giới như sụp đổ, tay nhanh chóng để lại một khối hạ phẩm tiên Thạch nhanh chân chạy mất.
Thạch lúc này đã xuất hiện ở một con hẻm tối, khuôn mặt ngưng trọng nhìn lấy bãi rác trước mặt, một tia do dự xuất hiện trong mắt Thạch.
" Đại đi " nhưng rất nhanh đã đưa ra quyết định.
"Roẹt, roẹt " bốn vết rạch được kéo trên da mặt của chính mình, xoa lấy máu chảy trên tay Thạch hài lòng vận chuyển vẫn khí bao bọc những vết thương cầm máu, nhưng không cho trị thương. Đầu tóc là thứ duy nhất còn đàng hoàng của Thạch cũng bị hắn dùng tay xoa đến điên cuồng.
Rất nhanh trước mắt hàng trăm người một kẻ ăn xin điên điên loạn loạn xuất hiện.
" Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại cho con cái gì để ăn" tên ăn xin bám lấy một kẻ thư sinh bên đường cười nụ cười ngu xuẩn miệng cười hừ hừ như chó dại.
" Ồ " Tên thư sinh nhanh chóng né ra xa, trên tay một viên tiên thạch phóng ra vứt về kẻ điên kia.
" Tiêu công tử, thật là có khí hào hiệp nha." Lúc này từ phía xa một tên thiếu niên khác đi đến thân cao mét chín từng khối cơ bắp gồ lên cả áo quần mỗi bước đi đều để lại dưới chân một lực rung rất nhỏ.
" Nào có nào có, tại hạ cưu man lấy dân tha hương cầu thực như này cũng chỉ là một ít công đức nào bằng Lâm huynh, ra tay hàng năm thay Tiêu gia ta bảo vệ an toàn của Lục Bảo thành cơ chứ" tên thư sinh họ Tiêu hai tay chắp lễ, quạt giấy từ đâu phất lên phe phẩy khách sáo đáp.
" Ta hổ thẹn lắm, nhưng nào đâu có bằng tiêu huynh hằng ngày ở trong tiêu phủ tu luyện để thành bông hoa đẹp nhất ở đại hội thăng tiên năm nay cơ chứ." Tên họ Lâm cười như không cười đáp.
" Ah ta nghe nói huynh vừa đúng năm nay 5001 tuổi không thể tiếp tục tham gia có phải chăng" Tiêu công tử vừa cười vừa nói
"....."
" Lạy ông đi qua lạy bà đi lại" Thạch lúc này lại xuất hiện ở một nơi khác ngồi bệt giữa đường, tay giơ ra xin ăn, đôi mắt tràn ngập điên loạn hô hoán. Nhưng trong lòng lại khẽ cười cười.
" Làm ăn xin kiếm tiên thạch nhanh hơn nhiều"
Vừa đi vừa nghe ngóng tin tức, cũng chẳng ai để ý đến một tên ăn xin làm gì, nhờ đó mà Thạch lê lết lăn lộn càng ngày càng thuận tay, cứ nơi nào nhiều người nói chuyện cũng bò lại, một bên xin ăn một bên nghe ngóng.
Mãi đến nữa ngày sau, tiếp nữa mới có một đám người nói chuyện khiến Thạch chú ý hơn.
Cuộc nói chuyện của một đám đại hán cao tuổi, đang vẻ tầm ba mươi mập có gầy có, tu vi xung quanh toả ra cũng chỉ là luyện hư kỳ mà thôi, bọn hắn tiếng nói rất nhỏ nhỏ đến mức Thạch phải dùng hồn lực của mình mới nghe được, nghiễm nhiên là không ai phát hiện ra hồn lực ấy, bởi vì nó pha thêm vẫn khí, một loại khí khác hoàn toàn nên chắc chắn cả tiên giới đừng ai mong nhìn được.
" Ban nãy ta thấy quân lính tiêu gia tập trung về quảng trường ấy" một đại hán mập khẽ nói, mắt nhìn xung quanh.
" Đấy là ban nãy, còn bây giờ bọn hắn xuất phát rồi" một tên khác phản bác nhanh chóng.
" Tiêu gia, không lẽ là" một tên ăn xin cách đó một xí hai mắt điên loạn động tác cơ thể một tay gãi chân một tay xoa lên những vết rách trên mặt mình vẻ mặt còn thoả mãn như chơi gái nữa, không ai nghĩ hắn bình thường cả ở tiên giới tu luyện mà tẩu hoả nhập ma có rất nhiều một tên điên bò lại gần cũng không khiến các đại hán dừng cuộc trò chuyện.
" Đi rồi, nãy còn ở đó mà".
" Nghe nói vừa tìm được chỗ trú ẩn của tinh linh nữ vương cả đoàn đã xuất động ngay."
" Sao tiêu gia tự nhiên nhắm đến tinh linh tộc nhỉ" một tên đại hán vẽ mặt hơi ngu ngơ, toàn thân mang áo trắng gãi gãi đầu hỏi.
" Hừ, các nàng đẹp quá chứ sao, nếu vợ của ta ở nhà cũng như bọn tinh linh tộc, ta sẽ chẳng ngoại tình với con mụ bán phở kia bao giờ"
" Mụ bán phở, mày đùa à, tao cũng đang ngoại tình với bả đây" tên mập trợn trắng hai mắt trong giọng hốt hoảng.
" Nhưng mà bọn tiêu gia đi bắt tinh linh tộc rồi à."
" Ừ vừa xuất động ở cửa thành phía Bắc." Tên mập nháy mắt với tên đại hán ngoại tình bà bán phở một cái ý bảo tối nay tao với mày rủ nhau qua đó một lúc đi. Nhưng cũng không quên đáp cho lũ bạn hiếu kỳ.
" Cửa thành phía bắc đéo hiểu kiểu gì chạy sao vào mẹ thành của tiêu gia rồi" Thạch vừa biến vào hẻm nhỏ qua đường hầm không gian, vẫn khí rất nhanh chuyển hoá toàn thân thể chữa trị các vết rách trên cơ thể, một vòng xoáy không gian mở ra, hướng về phía bắc mà đi.
" Tên này hệ không gian à, mà thực lực cao gớm, xé không gian liên tục luôn" khi Thạch vừa biến mất một bóng người toàn thân áo choàng đen xuất hiện khẽ nói một câu sau đó nhẹ nhàng chìm vào một góc tối, ánh sáng đen ngòm phát lên bóng đen như tan biến giữa trời đêm.
" 500 mét một bước chân, không gian cứng quá, nếu không phải vẫn khí vô hạn hấp thụ bố mày gục từ lâu rồi quá, cửa thành phía bắc kia rồi."
Một bức tường cao ngất ngưởng xuất hiện trong tầm mắt bên trên điêu khắc hai chữ to tướng Bắc Môn phía dưới có nhiều thủ vệ canh giữ, nhưng với Thạch không là gì cả trước ánh mắt của người đi đường bóng đen ấy vừa xuất hiện bỗng lại biến mất, nhay như cơn gió, mọi người đều tưởng mình hoa mắt rồi.