Chương 5: Hoa Mộc Lan

Rất rõ ràng Lục hoàng nữ cố ý trêu đùa bằng cách dùng xưng hô Hằng Võ tướng quân, mà mọi người quen biết vẫn là Hằng Dương quận chúa.

Nói đến Hằng Dương quận chúa, đó là nhân vật mà không ai trong Đại Tấn triều không biết.

Dù sao với tư cách là vị tướng quân nam duy nhất của triều Tấn, ngay từ khi được hoàng đế phong tước, hắn đã trở thành đề tài bàn tán.

Hằng Võ tướng quân, tức Hằng Dương quận chúa, mẫu thân là Trường Phong hầu, từ khi chiến sự bùng nổ ở biên cương phía Bắc đã vội vã lên đường, sau khi đại thắng ở biên cương phía Bắc được gia phong làm Đô hộ ở Bắc Lĩnh Đô Hộ phủ.

Tuy nhiên ba năm trước, man di phía Bắc đột nhiên tấn công xuống phía Nam, dùng mưu kế khiến phu nhân Trường Phong hầu bị ám sát mà chết, thế nữ Trường Phong hầu chết trận sa trường.

Vào thời khắc then chốt, Hằng Dương quận chúa giả trang nam nhi, dẫn binh xuất chinh, khổ chiến ba tháng, đợi đến khi lương thảo triều đình đuổi tới mới thành công chống cự man tộc, và dẫn ba nghìn kỵ binh thâm nhập doanh trại địch, chém thủ lĩnh địch dưới ngựa.

Man tộc dẫn binh tới chính là tộc trưởng, tộc trưởng chết, man tộc tứ tán chia rẽ, không còn khí thế ban đầu.

Hoàng đế nghe tin dữ Trường Phong hầu và thế nữ ở biên cương thân vong, lại nghe chiến tích của Hằng Dương quận chúa, cuối cùng đặc phong chức Hằng Võ tướng quân, sai Hằng Dương quận chúa tạm quản lý biên cương phía Bắc, cho đến khi triều đình phái võ tướng mới tiếp quản.

Lư Quan Chiêu hơi tò mò về vị "Hoa Mộc Lan" phiên bản triều Tấn này, hỏi: "Tức là Hằng Võ tướng quân sắp về kinh rồi?"

Xa giá của Lục hoàng nữ đã tới, người hầu vén rèm đỏ lên, nàng nói: "Chắc thánh chỉ của thánh nhân đã ban xuống, nếu trên đường không có trục trặc gì, Hằng Võ tướng quân có thể về kinh trước lễ A Thần rồi."

Lục hoàng nữ cười híp mắt nhìn Lư Quan Chiêu: "Tòng Gia lại có vẻ an tâm, là cho rằng tình thế bắt buộc, hay là..."

Trong lòng Lư Quan Chiêu nghĩ giống như Kỷ Ôn Nghi, cảm thấy nếu chọn thì cũng không chọn tới nàng, nàng mới 16 tuổi, mà hôn nhân triều Tấn phần lớn là nữ lớn nam nhỏ, nam tử 14 tuổi đã có thể gả người, nữ tử cưới chồng thì khoảng 16~18 tuổi, mà sau 20 tuổi mới tới tuổi sinh nở.

Hằng Võ tướng quân hình như đã 19 tuổi rồi, thánh nhân chắc chắn sẽ không chọn nàng.

Vì thế Lư Quan Chiêu rất an tâm nói: "Tòng Gia tuổi còn nhỏ, hơn nữa tại yến tiệc A Thần trong cung, quý nữ thế nam rất nhiều, cho dù có gặp Hằng Võ tướng quân trong cung, chắc hẳn tướng quân cũng không thèm nhìn đứa trẻ chưa chưa dứt như ta đâu."

Kỷ Ôn Nghi: ...

Lục hoàng nữ: ...

Kỷ Ôn Nghi lắc đầu: "Lư Tòng Gia, ngươi đang nói cái gì vậy, nữ tử mười ba đã có thể nhập hương học tham khảo, nhà nông nếu sớm, mười sáu đã thành gia, ngươi tự hạ thấp mình như vậy, không khỏi cũng quá nể mặt vị quận chúa kia rồi."

Trong lòng Kỷ Ôn Nghi nghĩ trên đời này làm gì có nam tử nào lộ mặt ra ngoài để đánh trận chứ, toàn là mấy tên nông phu nghèo túng hoặc tội phạm mới vào quân doanh làm cu li.

Người đời thích nam tử phiêu dật xuất trần, Hằng Võ tướng quân như vậy chắc là mặt mũi tràn đầy dữ tợn, vạm vỡ vô cùng, cho dù có quân công không nhỏ, Lư Tòng Gia nàng ấy cũng không thể nói về mình như vậy.

Lục hoàng nữ cũng lắc đầu, nàng bước lên bậc thềm, trước khi vào rèm xe nói với Lư Quan Chiêu : "Ta biết ngươi khiêm tốn, nhưng cũng đừng nói về mình như vậy, danh xưng 'Đẹp nhất Trường An' vang danh kinh thành, thiếu niên thông minh, không cần phải tự ti."

Bị bạn tốt dạy dỗ, Lộ Lư Quan Chiêu vẫn luôn bị danh xưng "Đẹp nhất Trường An" làm cho da gà da vịt nổi lên, biểu thị mình đã biết rồi.

"Nghe điện hạ dạy bảo, thần cung tiễn hoàng nữ."

Lục hoàng nữ bị bộ dạng xin khoan dung của nàng chọc cười, vẫy tay với Kỷ Ôn Nghi, liền gọi người đánh xe về cung.

Quan Chiêu đứng thẳng người, lại bị Kỷ Ôn Nghi trêu ghẹo vài câu, hai người đường về nhà không giống nhau, lên xe ngựa rồi liền tách ra.

Vừa vào thùng xe, gã sai vặt đi theo liền vào hầu hạ.

Lư Quan Chiêu không ở trước mặt người khác thì không còn duy trì nghi thái, nằm vật ra đệm mềm thoải mái, nghiêng đầu hỏi tùy tùng thân cận của mình.

"Trác Bình, mẫu thân đã về phủ chưa?"

Trác Bình từ nhỏ đã theo hầu Lư Quan Chiêu, rất hiểu rõ Lư Quan Chiêu và quốc công nương tử không hợp nhau lắm.

"Thiếu chủ quân yên tâm, Quận chúa xã giao chưa về phủ."

Lư Quan Chiêu gật gật đầu, lão mẫu thân của nàng ghét nhất nàng lui tới Bình Khang phường, tuy bản thân bà có thể đi, nhưng lại không cho con cái đi, chơi trò hai mặt rất trơn tru.