Kỷ Ôn Nghi ở một bên nhìn mà thán phục, nàng ấy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Giang Đô đế khanh nói chuyện cẩn thận như vậy, đế khanh xưa nay kiêu ngạo, nhưng đối mặt với Lư Tòng Gia luôn luôn ôn nhu mềm mại.
Lư Tòng Gia rốt cuộc có mị lực gì? Sao ai cũng đối xử với nàng như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp của nàng sao?
Kỷ Ôn Nghi thấy Giang Đô đế khanh dường như hoàn toàn phớt lờ nàng ấy và Lục điện hạ, trò chuyện với Lư Tòng Gia. Sau đó, đế khanh lại mang theo vài phần u ám nói về sức khỏe của hoàng hậu, Lư Tòng Gia đành phải an ủi hắn.
Kỷ Ôn Nghi lặng lẽ đến gần Lục hoàng nữ, hạ giọng nói: "Giang Đô đế khanh bây giờ cũng không che giấu nữa sao?"
Lục hoàng nữ có thể nhìn ra Lư Quan Chiêu có chút cứng đờ, lại chú ý tới tứ hoàng huynh của mình tuy nhìn có vẻ ôn nhu, nhưng ánh mắt kia dường như đã coi Lư Quan Chiêu là vật sở hữu của mình, khẽ lắc đầu.
"Tứ hoàng huynh xưa nay có chút kiêu căng, chỉ e là Tòng Gia không chịu nổi."
Trong lòng Kỷ Ôn Nghi nghĩ, nào chỉ là có chút kiêu căng, đó là rất kiêu căng.
Đến Thượng thư phòng những ngày này, nàng ấy cũng coi như là vì Lư Tòng Gia mà thường xuyên tiếp xúc với Giang Đô đế khanh, có thể cảm nhận rõ ràng sự kiên trì của Giang Đô đế khanh đối với Lư Tòng Gia.
Giang Đô đế khanh tính tình kiêu ngạo, lời nói cũng luôn không nể nang, cũng sẽ vì Kỷ Ôn Nghi chắn cho Lư Quan Chiêu vài lần mà âm dương quái khí ngay trước mặt, thậm chí sai người kéo nàng ấy ra mà xông vào Thượng thư phòng.
Kỷ Ôn Nghi và Giang Đô đế khanh coi như là biểu huynh muội, nhưng Giang Đô đế khanh chỉ gọi nàng ấy là Đông Bình hầu, còn gọi Lư Tòng Gia là muội muội.
May mà Giang Đô đế khanh cũng biết chặn người không được bao lâu, hơn nữa trời cũng không còn sớm, Lư Quan Chiêu cũng phải ăn cơm tối rồi.
Giang Đô đế khanh không có lý do gì để giữ Lư Quan Chiêu lại ăn cơm, hắn lại tiến lên một bước, có chút tha thiết nhìn thiếu nữ.
"Muội muội, yến tiệc ở A Thần cung ngày kia, muội nhất định sẽ đến chứ?"
Yến tiệc lớn như A Thần cung yến, Lư Quan Chiêu tự nhiên đều sẽ tham gia, nhưng năm ngoái vì bị bệnh nên nàng không đến, năm nay chắc chắn cũng phải đi.
Lư Quan Chiêu gật đầu: "Vâng, thần sẽ đi."
Giang Đô đế khanh lộ ra nụ cười hài lòng, như trăng sáng trong veo, tuấn tú, Lư Quan Chiêu cũng không thể không cảm thán hắn quả thực rất đẹp trai.
Là trai đẹp, nhưng nếu không đến chặn nàng thì càng tốt hơn.
Nếu hỏi Lư Quan Chiêu có thể nhìn ra tâm tư của Giang Đô đế khanh hay không, vậy tất nhiên là nhìn ra được, nàng cũng không phải mù cũng không phải ngốc.
Dù sao nàng cũng có thể cảm nhận được nàng quả thực rất xinh đẹp, thân phận địa vị bày ra đó, người thích nàng quả thực rất nhiều, có lúc Lư Quan Chiêu cảm thấy mình có phải là hot girl, à không, minh tinh của triều Tấn hay không.
Rồi Giang Đô đế khanh là fan đầu đàn của nàng.
Lư Quan Chiêu cũng biết đã không thích người ta thì đừng cho đối phương hy vọng, nhưng mà Giang Đô đế khanh dường như chưa bao giờ cảm thấy sự từ chối của nàng là thật, là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn.
Giang Đô đế khanh đương nhiên cũng chưa bao giờ nói những lời thẳng thắn như ta thích muội, cũng chỉ thường dùng quan hệ huynh muội làm tấm chắn.
Lư Quan Chiêu tổng không thể nào trực tiếp nói xin lỗi, ta không thích huynh, huynh đừng đến gần ta được không, như vậy hoàn toàn không phải là từ chối, mà là kết thù.
May mà vì đàn ông vây quanh nàng thực sự quá nhiều, nhiều đến mức nàng đã quen, đã có thể rất thành thạo ứng phó.
Nhưng tuy rằng đàn ông vây quanh rất nhiều, nhưng Lư Quan Chiêu rất rõ ràng, không phải ai cũng thật sự thích nàng, mà là vì địa vị Anh Quốc công thế nữ của nàng.
Có lúc nàng cũng không thể không cười khổ, trách không được kiếp trước xem phim truyền hình, xem tiểu thuyết lại cảm thấy có những người đàn ông mặt dày vô sỉ, mình trông như thế nào mà không biết, tại sao còn tự cho mình là đẹp trai, có thể dễ dàng mê hoặc một người phụ nữ, cảm thấy đối phương yêu mình.
Bây giờ nghĩ lại, địa vị có thể làm mờ đi rất nhiều chi tiết, cũng trở thành điều kiện của tình yêu.
Khác với buổi gặp gỡ riêng tư như fan meeting của Lư Quan Chiêu bên này, thì ở Thái Cực điện lại tràn ngập niềm vui và sự thoải mái.
"Thỉnh an Thánh nhân, thần Tần Liêu Thương khấu đầu, Thánh nhân vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Mau đứng dậy!" Thánh nhân đang ngồi trên long tọa đích thân bước xuống bậc thang, đỡ người tới dậy, vẻ mặt vừa xót xa vừa vui mừng, hoàn toàn giống một trưởng bối bình thường ân cần dặn dò, "Con vậy mà đã lớn thế này rồi, lúc mới vào điện trẫm còn không dám nhận ra."
Quỳ gối phía dưới là một thanh niên cao lớn, nếu là người thường nhìn thấy nhất định sẽ rất kinh ngạc, vậy mà lại có nam nhân có thân hình cường tráng như vậy.
Hắn được Thánh nhân đích thân đỡ dậy, ngẩng đầu lên vẫn cung kính và khiêm tốn.
Hắn rất cao, thậm chí còn cao hơn cả Thánh nhân vốn đã cao ráo một cái đầu, mặc trang phục gọn gàng, nếu nhìn từ phía sau, người không biết còn tưởng là một nữ tử khỏe mạnh.
Khi cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Thánh nhân, hắn cũng không khỏi xúc động.