Chương 1: Lục điện hạ

Kinh sư Trường An của Đại Tấn nhộn nhịp tấp nập, hai bên đường phố những tiểu thương rao hàng nối tiếp nhau không dứt, trên đường xe bò xếp đoàn đoàn, hàng hóa chất đống, trong dòng người qua lại không thiếu những gương mặt dị tộc, khắp nơi đều là cảnh tượng thịnh thế.

Ngoài sự phồn hoa của thương mậu, Bình Khang phường trong thành Trường An cũng rất nổi danh, từ quan to hiển quý cho đến bách tính thường dân, không ai là không biết, thậm chí danh tiếng xa hoa của Bình Khang phường còn vang xa đến nước ngoài.

Phú Nhạc lâu ở Bình Khang phường là nơi hành lạc phú quý có tiếng nhất kinh thành, tiếp đón vô số quan lại quyền quý, thậm chí tiên đế còn từng thiết yến ở đây để chiêu đãi quần thần.

Trong các phòng riêng của Phú Lạc lâu, không ít nữ tử ăn mặc quý phái xa hoa đang tụ hội vui chơi, các nam tử khiêu vũ cũng đều có dung mạo xuất chúng, tiếng đàn sáo không dứt bên tai.

Chỉ thấy trong đám người, nữ tử thắt lưng vàng khảm bạch ngọc, mặc áo thêu hoa văn tre hạc đắt tiền, hào khí uống cạn một chén rượu, trong tiếng hoan hô của mọi người đắc ý cười một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử ngồi trên vị trí đầu nói:

"Hoài Cẩm, Tòng Gia trễ đến tận bây giờ, lát nữa cô nhất định phải phạt nàng ấy cho tốt."

Mọi người nghe vậy, cũng đều cười đáp lại.

"Nghe nói phủ Anh quốc công có đón một vị biểu thiếu gia về, không biết Tòng Gia có phải bị người đẹp vướng chân không, mới đến trễ như vậy."

"Biểu thiếu gia của phủ Anh quốc công hình như là người Giang Nam, vùng sông nước Giang Nam nuôi người, Tòng Gia có phúc rồi."

"Lục điện hạ, lát nữa ngài đừng vì Tòng Gia cầu tình mà dễ dàng tha cho nàng ấy đấy."

Thiếu nữ ngồi trên vị trí đầu, được gọi là Lục điện hạ cũng mỉm cười, tuy nàng ấy mặc một bộ y phục trắng, nhưng trang phục xa hoa so càng tinh xảo hơn những người khác, ngọc bội thanh long đeo ở thắt lưng cũng chứng tỏ thân phận phi phàm của nàng ấy.

Lục điện hạ nói: "Những lời này, không thể nói trước mặt Tòng Gia đâu."

Nàng ấy trông tuổi còn trẻ, nhưng đã có khí độ khiến người ta không dám coi thường, sau đó nàng ấy cười nói với nữ tử đang ngẩng đầu lên: "Kỷ Tử Nghiễm, ta thấy cô là muốn thấy Tòng Gia tức giận đúng không?"

Kỷ Ôn Nghi cũng là một thiếu nữ có khí phách, anh khí bừng bừng, nàng nhận chén rượu từ tay một mỹ thiếu niên bên cạnh, cười nói: "Ai bảo tên Lư Tòng Gia đó lúc nào cũng có vẻ cao không thể với tới, phải để nàng ấy hạ mình xuống mới được, các vị nói có đúng không?"

Mọi người nghe vậy cũng cười, có người đùa: "Đông Bình Hầu nói rất đúng, ở thành Trường An ai mà không biết Lư Tòng Gia, ngay cả đứa em trai ba tuổi của ta cũng nói muốn lấy nàng ấy, thật khiến người ta ghen tị."

Kỷ Ôn Nghi cười ha hả, "Đó chính là 'người đẹp Trường An' nổi tiếng khắp kinh sư, đám quý nam trong kinh thành đều nhớ mãi không quên."

Những người đang rót rượu và chơi đàn không khỏi ngứa ngáy trong lòng, nếu không phải là yến tiệc của bạn tốt, vị thế nữ Anh quốc công kia hiếm khi đến Phú Lạc lâu, thậm chí rất ít đặt chân đến Bình Khang phường.

Thế nữ Anh quốc công Lư Tòng Gia nổi danh ở An thành Trường, thứ nhất là vì tài danh, thứ hai là vì tên tuổi, là điềm quan trọng nhất thứ ba chính là - dung mạo.

Khi đó dung mạo của thế nữ Anh quốc công trong lễ hội Thiên Cung khi hóa trang thành Nữ Oa diễu phố, đã khắc sâu vào tâm trí của tất cả nam nhân có mặt hôm đó, từ ông lão tám mươi cho đến trẻ con đều bàn tán về thiếu nữ tuyệt sắc như tiên nữ giáng trần này.

Ngoài nghi lễ khiêu vũ trên đài cao ngày hôm đó, danh tiếng của mỹ nữ Trường An càng vang dội khắp kinh sư, một thời gian dài khi thế nữ ra phố đều bị không ít người vây quanh.

Cũng không ngoại lệ khi kỹ nhân (người ca múa) cũng muốn được chiêm ngưỡng dung nhan.

"Tốt lắm, ta chỉ đến trễ có mấy khắc, đã bắt đầu bàn tán sau lưng ta rồi."

Đầu tiên là tiếng mở cửa, sau đó giọng nói mang ý cười vang lên từ bình phong trước cửa, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn sang bên này, các kỹ nhân cũng đều lén nhìn.

Lục điện hạ ngồi chính giữa thấy người tới, ý cười trong mắt cũng chân thành hơn không ít.

Chỉ thấy người bước vào là một nữ tử cao gầy, nàng chính là gương mặt được thế nhân yêu thích nhất đương thời, xinh đẹp mà không yếu đuối, tư thế oai hùng cao ngất, vì trời đông lạnh lẽo, nên nàng mặc thường phục thêu màu lam đậm, khoác áo choàng da hồ màu mực, làm nổi bật làn da trắng tóc đen. Khi cười, dung mạo vốn đã xinh đẹp của nàng càng trở nên thanh tú hơn.

Những người có địa vị thấp hơn đều đứng dậy hành lễ với nàng.

"Không cần đa lễ." Thiếu nữ xinh đẹp đưa áo choàng cho kỹ nhân hầu hạ bên cạnh, ra hiệu cho gã sai vặt thiếp thân chờ ở bên ngoài.