Yêu cũng là bệnh, hận cũng là bệnh. Cho nên càng không thể tha thứ kỳ thật là còn yêu nhau.
Bọn họ đều giống nhau.
Thật xin lỗi...
Cũng bởi vì yêu quá sâu, cho nên mới sợ anh không cần đứa bé này. Nên cô mới muốn rời khỏi anh.
Nhưng rõ ràng anh cũng đã nói, người anh muốn, cũng chỉ có cô mà thôi...
“Đừng khóc.” Cánh tay cường tráng nhanh chóng ôm cô vào lòng, Quyền Thiên Trạm cúi đầu vì cô lau đi nước mắt: “Mọi chuyện là tại anh không tốt...”
Bàn tay nhỏ bé nhanh chóng che bờ môi anh nhẹ nhàng lắc đầu.
“Em yêu anh.” Cô nói.
Tròng mắt anh chấn động.
“Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh...” Theo từng giọt nước mắt lăn xuống, cái miệng nhỏ nhắn rốt cuộc cũng mỉm cười: “Cám ơn anh yêu em, cám ơn anh vì em làm mọi thứ.” Trải qua mọi chuyện, cuối cùng cô cũng ngả vào lòng anh: “Cám ơn anh làm em thấy hạnh phúc như thế này.”
Quyền Thiên Trạm kích động đến nói không ra lời, anh ôm chặc cô, toàn thân hơi run rẩy. Vẻ mặt giống như có được bảo vật quý báu nhất trên đời.
“Anh cũng yêu em.” Anh vùi đầu vào hõm cổ cô.
Cảm nhận được anh rung động, cô ôm anh thật chặc, ngưng khóc thút thít.
Dưới ánh đèn dịu dàng, chỉ thấy hai người ngồi lặng lẽ ôm nhau.
Cho đến một lúc sau, anh mới khẽ buông cô ra.
“Gả cho anh.”
Câu đầu tiên khi hai người làm hòa là anh khẩn cấp cầu hôn cô.
Ôn Uyển cho là mình nghe lầm, cô nháy mắt lẩm bẩm: “Nhưng là không phải là anh không muốn…”
“Anh không muốn vì em cảm thấy bị bắt ép mà kết hôn.” Anh giải thích: “Nhưng là anh muốn cưới em.”
Ôn Uyển đỏ mặt, khẽ tránh khỏi ngực anh.
“Này, này quá đường đột, em... em...”
Anh ôm cô lần nữa, để tay lên bụng cô nói: “Mẹ nói đúng, chúng ta không thể để đứa bé ra đời trong một gia đình không trọn vẹn.” Anh tấn công nhược điểm của cô.
“Nhưng là em...” Cô cắn môi dưới, tay nhỏ bé uốn éo xoắn vào nhau: “Nhưng là em... Không xinh đẹp.”
“Ai nói không xinh đẹp, vẻ đẹp của em có thể làm chết tất cả đàn ông, nhưng mà, vẻ đẹp của em chỉ thuộc về anh.” Câu nói sau cùng, anh nói đặc biệt bá đạo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ: “Nhưng là xuất thân của em không tốt.” Cô lo lắng.
“Nếu như hôm nay anh nghèo rớt mồng tơi, em sẽ bỏ anh sao?”
“Sẽ không!” Cô nhanh chóng trả lời.
“Vậy thì còn vấn đề gì nữa.”
“Nhưng mà...”
Không nghĩ tới cô còn lo lắng cái gì nữa.
“Không có nhưng mà.” Anh bá đạo nói: “Tóm lại, chúng ta nhanh chóng kết hôn, chờ ba mẹ trở lại, phải thảo luận cùng bọn họ.”
“Không cần nhanh như vậy được không?” Ôn Uyển có chút bị dọa sợ.
“Anh không thể chờ đến khi ôm em về nhà.” Anh lầu bầu: “Hơn nữa kết hôn nhanh còn đỡ hơn bị thôi miên.”
Một câu này của Quyền Thiên Trạm đánh thức người trong mộng, cô nhớ tới âm mưu của Mã Hạ Lan.
Thì ra là mẹ nào thì con nấy, để đạt được mục đích thì không chừa một thủ đoạn nào là tác phong nhà họ Quyền. Cô nên cảm thấy may mắn là anh còn hỏi cô đồng ý hay không chứ không phải là trực tiếp mang cô vào lễ đường.
Nhìn bàn tay đang để trên bụng mình, cô suy nghĩ mấy giây, sau đó vòng tay qua người anh.
“Được, em đồng ý.” Cô cười rộ lên, rốt cuộc không do dự nữa.
Cho tới giờ lúc này, Quyền Thiên Trạm mới hoàn toàn yên lòng.
Anh rút bàn tay ra, bao lấy bàn tay cô để trên bụng cô. Dùng giọng nói kiên định cam kết.
“Anh vĩnh viễn cũng sẽ không buông đôi tay này ra, vĩnh viễn.”
Ôn Uyển cảm động đến muốn khóc, vậy mà lúc này Quyên Quyên lại hưng phấn chạy vòng quanh hai người.
“Quyên Quyên muốn về nhà sao?” Ôn Uyển cười hỏi.
“Gâu Gâu!”
Quyên Quyên mở to mắt, sau đó chạy vào phòng bếp tha một vật ra. Hai người cúi đầu nhìn, thì ra tạp dề của Mã Hạ Lan.
Quyên Quyên ngoắc ngoắc cái đuôi, lấy lòng tựa vào chân cô.
“Xem ra là nó đói bụng.” Cô nhẹ nhàng bật cười.
Quyền Thiên Trạm ôm sát cô, cũng không hài lòng cô chỉ nhớ mỗi mình nó.
“Anh cũng đói bụng.” Anh nhắc nhở.
Ôn Uyển giương cao khóe miệng, dịu dàng trấn an: “Chờ sau khi về nhà, em lập tức nấu cơm cho anh ăn.”
Nghe cô dùng chữ “Nhà” để hình dung căn phòng của mình, anh không khỏi cũng nở nụ cười.
“Được, chúng ta về nhà.”