Bởi vì gương mặt này mà cô đã chịu không ít thiệt thòi. Cho nên cô luôn có thói quen đeo mắt kiếng, chẳng qua lần trước bị Quách Tuyển cướp mất mắt kiếng cô vẫn chưa có cơ hội đi mua.
Gia đình bình thường sẽ không thích phụ nữ như cô, huống chi anh còn là danh gia vọng tộc.
Cha mẹ anh sẽ không chấp nhận cô.
Nhất định sẽ không...
Cô nhắm mắt lại, để cho làn gió nhẹ nhàng thỏi qua, mặc cho dòng suy nghĩ cuốn đi.
Không biết có phải cô bị ảo giác không mà cô nghe thấy tiếng chó sủa. Đầu tiên chỉ là một hai tiếng nhưng dần dần âm thanh đó càng lúc càng gần cô.
Cô tò mò mở mắt ra thì phát hiện, Quyền Thiên Trạm đang dắt Quyên Quyên đứng trước mặt cô
Trong nháy mắt, cô khiếp sợ, hốt hoảng, thấp thỏm cùng áy náy, nhưng kỳ lạ là cô không muốn chạy trốn.
Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, cô lẳng lặng nhìn anh, chờ anh mở miệng mắng cô. Dù sao cũng là cô lợi dụng sự tin tưởng của anh, cũng vi phạm lời hứa của mình… cô không làm bữa tối cho anh và Quyên Quyên.
“Lần sau, nhớ tìm nơi nào nhiều người một chút.”
Quả nhiên Quyền Thiên Trạm lên tiếng, chẳng qua là ngữ điệu và thái độ của anh rát bình thản, hoàn toàn khác xa sự tưởng tượng của cô đến vạn dặm.
Cô nắm chặt sợi dây thừng trong lòng bàn tay, không nhịn được mở miệng: “Tại sao?” Cô không hiểu ý của anh, cũng không hiểu tại sao anh không tức giận, lại càng không hiểu tại sao anh không mắng cô.
“Trời tối, nơi này không an toàn.” Anh hời hợt giải thích, vẫn không có trách mắng cô như cũ.
Chẳng qua là câu nói ngắn ngủn lại làm lòng cô chấn động.
Cho đến lúc này, anh vẫn còn suy nghĩ cho cô. So với việc cô trốn tránh anh lo cho sự an toàn của cô hơn…
Ôn Uyển che đi cái miệng nhỏ nhắn, không cách nào đè nén được tâm trạng của mình. Nước mắt tự trách rơi xuống, Quyên Quyên vội vàng chạy tới chân cô.
“Ô… ô…” Nó nghẹo đầu, thật lo lắng cho cô, giống như không hiểu tại sao cô lại khóc, lại càng không hiểu phải an ủi cô như thế nào, không thể làm gì khác hơn là nóng nảy giẫm chận tại chỗ ở bên chân của cô.
“Quyên Quyên...” Cô nước mắt lã chã nhìn nó, không khỏi nghiêng thân ôm lấy nó: “Quyên Quyên, thật xin lỗi, tao không phải cố ý không làm bữa tối cho mày...”
“ Ô… ô…” Quyên Quyên không hiểu chuyện gì chỉ ngoan ngoãn mặc cô ôm, lè lưỡi liếm nước mắt trên mặt cô.
Một màn người chó thâm tình làm người ta cảm động nhưng tuyệt đối không bao gồm Quyền Thiên Trạm.
Ánh mắt anh nhanh chóng trở nên sắc bén.
Chó của anh đang ở trước mặt anh liếm mặt người phụ nữ của anh, còn làm loạn trong ngực cô.
Thật là tạo phản!
Anh sãi bước đi, một bàn tay liền đem Quyên Quyên đuổi đi.
“Ngao ô?” Quyên Quyên kinh ngạc nhìn anh.
“Lui ra.” Anh lạnh lùng nói, làm Quyên Quyên sợ hãi.
Quyên Quyên nhìn gương mặt tối đen của chủ nhân, dựa vào trực giác của mình nó hiểu mình đã làm sai cái gì đó. Nó ngẩng đầu nhìn cô đang rơi nước mắt suy nghĩ hồi lâu liền chạy đi xa, bảo đảm sự an toàn cho mình.
“Tại sao anh lại hung dữ với nó?” Ôn Uyển lau nước mắt, không nhịn được đòi lại công bằng cho chó yêu.
Anh không mở miệng giại thích chỉ cởi áo khoác của mình choàng lên người cô, bá đạo ôm cô vào lòng, sưởi ấm cho thân thể lạnh băng của cô.
Nhiệt độ của anh cao đến dọa người, ở trong lòng anh cô không thấy lạnh nữa. Có thể là do trời mưa nên cả người anh ướt đẫm.
Chẳng qua là mấy giây sau cô liền phát hiện, toàn thân anh ướt đẫm không phải vì mưa mà vì mồ hôi của anh.
Nước mắt của cô lại một lần nữa chảy xuống.
Rốt cuộc cô cũng biết, anh có thể tìm được cô không phải vì anh có năng lực gì mà là anh chạy khắp nơi để tìm cô.
Anh muốn tìm được cô cho nên mới chạy thật nhanh.
Đây, chính là đáp án.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi...” Cô ôm chặt lấy anh, lần đầu tiên cô khóc vì anh.
Thì ra là anh yêu cô sâu đậm như vậy.
“Đừng khóc.” Bàn tay chai sạn chùi đi nước mắt trên mặt cô.
Cô áy náy lắc đầu: “Cho em xin...”
Anh nhanh chóng hôn lên môi cô.
“Anh nói rồi, anh không muốn xin lỗi.”
“Nhưng mà...”
“Anh đói bụng.” Anh nhìn vào mắt cô, chặt đứt ý nghĩ áy náy trong lòng cô.
Ôn Uyển lập tức nhớ tới, anh chỉ muốn cô...
Cho dù có lau như thế nào thì nước mắt cũng không ngừng rơi, cô lau nước mắt nắm chặc lấy tay anh.
“Được, sau khi trở về, em lập tức làm cơm cho anh ăn.”
“Gâu Gâu!” Quyên Quyên chợt kêu hai tiếng, giống như là muốn nhắc nhở hai người, đừng quên cho nó một phần.
Ôn Uyển phá thế mỉm cười.
“Dĩ nhiên là còn có mày.”
Quyên Quyên vui vẻ, ngoắc ngoắc cái đuôi, vui vẻ vòng quanh hai người. Sau đó nhảy lên hưng phấn không thôi.
Giờ phút này, mây đen trên bầu trời cũng lặng lẽ bay đo, đem lộ ra cả vùng trời sáng chói.