Chương 4: Dù hắn có nghị lực kinh người cũng chẳng ai xem

Chương 4: Dù hắn có nghị lực kinh người cũng chẳng ai xem (4)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thanh âm của hắn ta trầm thấp khàn khàn, mười ngón linh hoạt như thêu hoa, vô số quạ đen khôi lỗi bay ra từ trong rương, che rợp cả bầu trời phóng về phía những đóa hoa lửa kia. Mỗi một con quạ đen đều dập tắt một đóa hoa lửa, nhưng hoa lửa dường như vô tận, quạ đen bay ra ngoài lại càng lúc càng ít.

Công Dương Bạch không màng tới sự phản phệ khi Huyền Băng Địa Lao bị phá, điều động sức mạnh huyết mạch, bấm niệm pháp quyết, đặt hai ngón tay ngay cằm dưới, bỗng nhiên há mồm! Có một luồng sương trắng xóa bay từ trong miệng ông ta ra ngoài, nơi nào nó đến, hoa lửa nơi đó liền bị dập tắt.

Bí thuật huyết mạch - A Khí Thành Sương!

Đám cường giả ông ta mang tới kia cũng không chần chờ, nhao nhao bấm niệm pháp quyết.

Đầu tiên là hai tên đạo giả cùng hét: "Tụ khí!"

Hơi nước tỏa ra khi sương trắng và hoa lửa va chạm vào nhau dùng tốc độ mà lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được tụ tập trên không trung.

Sau đó lại có hai tên đạo giả phóng thích đạo thuật: "Tích Vân!"

Đám khí trắng xóa kia ngưng tụ thành mây trên không trung.

"Âm Vân Điệp!" (4)

(4) Mây đen chất chồng.

Lần này là bốn tên đạo giả liên thủ, mây trắng chuyển sang đen, mây dẫn mây, mây chồng mây. Thậm chí, cả bầu trời cũng lần nữa tối sầm lại.

Tới giờ khắc này, mười tên đạo giả còn lại kia cũng đã chuẩn bị kỹ càng đạo thuật, rất ăn ý cùng hoàn tất một nhịp cuối cùng của đạo thuật liên hoàn này.

Giữa ban ngày, mưa rào đột nhiên kéo đến, tiếng kêu vang vọng cả hư không. Những hạt mưa rơi xuống từ mây đen này, chính là lực xung kích thiên địa đã bị người ta điều động, thế rơi rất mạnh, uy lực hơn xa mưa tên lúc trước. Một khi được thi triển, sẽ liên miên không dứt, không khiến đối thủ chết thì không dừng.

Thủy hành đạo thuật, Bạo Vũ Liên Châu!

"Chưa đủ!" Toàn thân Tả Quang Liệt đang bị lửa đỏ thiêu đốt điên cuồng la lớn: "Chưa đủ! Còn lâu mới đủ!"

Khí thế của hắn liên tục nổ tung, bay lên, khiến mọi người tại đây đều cảm nhận được một luồng uy áp cực đại như núi lở. Nếu không phải đều là tu sĩ thân kinh bách chiến, thì có lẽ sẽ phải bó tay chịu chết trước cỗ uy áp này rồi.

Tả Quang Liệt đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài: "Cực viêm chi lực, phần thiên chử hải (5), Chúc Dung Chân Tổ, nhập vào thân ta!"

(5) Sức mạnh Cực Viêm, đốt trời đun biển.

Ở trong cơ thể hắn, một ngọn lửa khác biệt với những ngọn lửa khác, bỗng nhiên bành trướng.

Chỉ mỗi sự biến hóa này đã khiến cho quạ đen bay đầy trên bầu trời tự bốc cháy! Mây đen đột nhiên tiêu tán!

Mười tám đạo giả của Tần quốc đều thổ huyết.

Đến cả Công Dương Bạch cũng phải tái mặt: "Sao có thể! Hắn lấy đâu ra hạt giống của Chúc Dung! Sao có thể thúc động được chân thân Chúc Dung!?"

"Đây chính là Tả Quang Liệt a..." Mặc Kinh Vũ kịp thời chặt đứt liên hệ với Khôi Lỗi Phi Nha. Giờ phút này, hắn giương đôi cánh sắt bằng cơ quan, lơ lửng bên cạnh người Công Dương Bạch, thanh âm cũng vô cùng ngưng trọng: "Nhân vật gần như dùng sức một người giết ra khỏi Hàm Cốc quan!"

Trong luồng sức mạnh bành trướng to lớn của lửa đỏ, Tả Quang Liệt gầm thét: "Ai có tư cách giết ta!"

"Đến đây! Mặc Kinh Vũ!"

"Đến đây! Công Dương Bạch!"

Hắn tiện tay vung lên, tạo thành một con thuồng luồng lửa đỏ rực, khiến cho đám người Công Dương Bạch, Mặc Kinh Vũ phải liên tục lui tránh.

"Danh môn cái gì! Thế gia, thiên tài cái gì! Ở trước mặt ta, các ngươi dám kiêu ngạo sao? Trốn cái gì? Tránh cái gì? Đám người yếu đuối, hèn nhát, vô năng các ngươi!"

"Đầu ta ở đây, ai có thể lấy?"

"Người có thể giết ta chỉ có chính ta, người có thể đốt hồn ta chỉ có Chúc Dung! Tả Quang Liệt ta, dù có chết cũng là hào vang sáng chói, quang mang vạn trượng!"

Phía sau hắn ẩn ẩn có một hư ảnh thần linh uy nghiêm vô thượng, tay cầm hỏa long, uy áp cường đại khiến cho người ta phải ngạt thở.

"Ai có thể giết ta?"

Mặc Kinh Vũ đưa tay ra phía sau, muốn xốc chiếc rương đồng lên, sử dụng thủ đoạn bảo mệnh sau cùng. Nhưng tay hắn ta không ngừng run lên, không thể nào sử dụng sức lực để xốc nắp rương lên.

Trong nhận thức thuộc linh thức của hắn ta, không có vùng ngoại thành, không có đạo quán rách nát, thậm chí không có bất kì người nào. Chỉ có lửa, lửa vô cùng vô tận. Nhiệt đột tăng vọt gần như khiến không gian cũng trở nên vặn vẹo, cũng thiêu đốt tư duy của hắn ta.

Có lẽ hắn ta còn có thể chống đỡ thêm một lúc, cũng có lẽ sẽ phải chết đi trong hơi thở tiếp theo. Tính mệnh của hắn ta, đã không phải do bản thân hắn ta quyết định nữa.

Trước luồng sức mạnh cường đại này, hắn ta có khác gì những tên ăn mà đã chết đi kia chứ?

Chân trời, có một luồng ánh sáng lao tới từ phía tây.

Khóe mắt Công Dương Bạch vừa nhìn thấy, đột nhiên như có cảm giác cả giác mạc của mình cũng đều đã bị tổn thương! Nhưng ông ta cũng không kịp bận tâm đến, bởi vì trong chớp nhoáng đó, luồng ánh sáng kia đã đến Tả Quang Liệt khẽ quấn qua.

Tiếng gào thét của Tả Quang Liệt đột nhiên im bặt.

"Ồn ào."

Một nam tử trẻ tuổi mặc bạch y bỗng nhiên hiện thân.

Khuôn mặt y tuấn tú nhưng tràn đầy lạnh lẽo đến cùng cực, đứng nghiêng trước người Tả Quang Liệt.

Y chậm rãi thu kiếm vào vỏ, thanh âm cũng bình thản chẳng hề có chút chập trùng nào.

Đầu Tả Quang Liệt đột nhiên rơi xuống, lăn nhanh hai vòng trên mặt đất. Nhưng vì hắn đã thi triển thuật Sôi Máu Đốt Hồn, nên không còn một giọt máu nào có thể phun ra.

Mãi đến lúc này, tiếng rít như tiếng sấm rền mới vang lên trên không trung!

Đó là tiếng lúc nam tử áo trắng xuất hiện từ hướng tây, dùng một kiếm xé khống!

Công Dương Bạch cùng Mặc Kinh Vũ liếc nhau, đều đồng thời nhìn thấy sự kinh hãi tột cùng trong mắt đối phương.

"Lý Nhất, ta nhận mệnh của Doanh Võ điện hạ..."