Chương 8: Âm Hồn Quấn Thân

Đúng mười một giờ thì một chiếc Mercedes-Benz đậu trước cổng khách sạn Vườn Tao Đàn. Long Ca xuống xe gọi điện thoại cho Đặng Lâm.

Vài phút sau, nó nắm tay Ngọc Ngân đi xuống. Long Ca nhìn có trợn tròn con mắt. ‘Cái này, cái này là khái niệm gì a? Tiểu cô nương Ngọc Ngân bị tên tiểu quỷ này câu đi. Long ca đúng là não không đủ dùng, không thể tin được tình cảnh trước mắt mình’.

“Long Ca, đi thôi” – Nó gọi, lúc này Long Ca mới hết sững sờ, bước vội qua ngồi lên ghế tài xế.

Sau khi hỏi xong địa chỉ nhà cô Năm của Đặng Lâm thì một mạch chạy thẳng đến nói.

Bốn mươi phút sau Đặng Lâm, Ngọc Ngân và đã đến nhà trọ cô Năm bên Thảo Điền, quận 2.

Nó thì lấy điện thoại gọi cho cô Năm. Vài phút sau, cô Năm xuất hiện. Vừa gặp cô Năm thì nó đã thấy không bình thường, không khí có chút ngột ngạt. Vừa mở thiên nhãn ra nhìn thì phát hiện cô Năm có ác linh đậu vào người. Hoá ra kiếp trước, cô Năm bị sét đánh là có liên quan đến con ác linh này. Sau khi chào hỏi nhau vài câu cô Năm dẫn ba người vô phòng trọ. Thừa lúc không ai chú ý. Đặng Lâm một chỉ đánh tan con ác linh kia.

Phòng trọ của cô Năm trên lầu một, diện tích gần hai mươi mét vuông, thuê của người ta. Phía dưới là chủ nhà ở và đang kinh doanh quán cà phê.

Kiếp trước, sau khi Toả Thiên Trận mở Đặng Lâm không còn gặp lại cô Năm nữa. Sau này mới biết được là bị biến dị thú cắn chết cả nhà. Hiện giờ cô Năm vẫn độc thân, hiện nay hai mươi hai tuổi, da trắng, gương mặt thanh tú dáng người có lồi có lõm, mặc dù không quá xinh đẹp nhưng cũng không kém.

Vô đến nhà, cô năm và Ngọc Ngân đi dọn cơm ra. Vì bình thưởng ở một mình cũng không có bàn ghế gì, nên cô năm trải chiếu ra, mọi người cùng ngồi xuống xung quanh.

“Cô Năm, con là Ngọc Ngân, bạn của Đặng Lâm, con có mua chút quà tặng cho cô năm.” Vừa vào nhà cô bé liền cầm một túi quà đưa cho cô Năm.

“Qua chơi với cô là cô vui rôi. Đâu cần mua quà chi cho tốn tiền vậy con” – Cô Năm ngại ngùng nói.

“Ngân cũng lỡ mua rồi thì cô năm cứ nhận đi cho Ngân nó mừng”- Đặng Lâm nói.

Cầm lấy túi quà để một bên, co năm hỏi: “Hôm qua nay con ở đâu vậy Lâm? Sao lên mà không qua ở bên nhà cô Năm”.

“Con ở nhà Long Ca một đêm. Qua thăm cô Năm một lát con lại về bên đó có chút chuyện phải làm” – Nó trả lời.

Nghe vậy Long Ca hiểu ý định phụ hoạ một câu, nhưng không biết xưng hô sao cho phải. Hắn xưng huynh đệ với Đặng Lâm, mà cô của Đặng Lâm còn nhỏ tuổi hơn hắn. Ngượng ngùng một chút Long Ca cũng nói:” Đúng vậy cô Năm, Lâm đệ hôm qua ở nhà con. Tối nay tụi con còn có việc cần làm”.

Mặt cô Năm co giật vài cái, rồi nhìn Đặng Lâm nói: “Nhóc con, con mà cũng có chuyện làm à. Có phải ham chơi với bạn nên không thèm ở đây chơi với cô Năm không?”.

“Con Hoàn toàn không có ham chơi. Thật sự con có việc cần phải làm mà”.

“Được rồi hôm nay ở đây ăn cơm với cô Năm. Chiều rồi đi làm việc của con đi, xong việc rãnh qua thì gọi trước cho cô Năm nha”.

“Dạ chắc không được đâu cô Năm. Chắc xong ngày mai là con về trên đó rồi”.

“Ừa, thôi mọi người ăn cơm đi”.

“Dạ con mời mọi người ăn cơm” – Đặng Lâm nói.

Ngọc Ngân và Long Ca cũng học theo Đặng Lâm. Nhưng mà đến Long Ca nói thì bầu không khí có chút là lạ.

Mà ngay lúc này một ông lão sáu mươi tuổi, trên mặt có một chùm râu mọc dài từ trên má, mặc một cái áo thun ba lỗ, một cái quần lửng kaki đang đứng bên dưới phòng trọ nhìn lên đám người Đặng Lâm.

Nó và Long Ca đều phát hiện nhưng không nói gì. Cô Năm và Ngọc Ngân thì không biết gì nên càng nói chuyện bình thường.

Một lúc sau, lão già bỏ đi không nhìn nữa. Ngay lúc này, Đặng Lâm cùng Long Ca đều dừng đũa. Long Ca chuẩn bị đứng lên thì bị nó ngăn cản. Kéo Long Ca lại gần, nó nói nhỏ:”Long ca ở đây bảo vệ cô năm và Ngọc Ngân hộ ta, ta đi nhanh sẽ về”.

Long Ca gật đầu 1 cái, ngồi xuống.

Còn nó thì đứng dậy nói:” Cô Năm con đi mua ít nước về cho mọi người uống nha”.

“Thôi con ở nhà đi để cô năm đi mua cho”.

“Không, cô Năm cứ ở nhà đi, con đi cho nhanh” – Nói xong chưa kịp cô năm nói thêm lời nào, nó đã leo xuống cầu thang, lần mò đi theo ông lão kia.

Đi qua hai dãy nhà thì ông lão bước vào một căn nhà hai tầng. Bên ngoài trồng đầy hoa tươi nhưng nó lại cảm nhận được âm khí từ trong nhà này tỏa ra bốn phía.

Lão già đi vô nhà, sau đó đi xuống hầm, bên dưới căn hầm là một cảnh tượng khiến người ta không rét mà rung. Mười cái quan tài đá. Bên trong bảy phần mười cái quan tài đều có chứa thi thể phụ nữ. Mà âm hồn của những người này đang kêu gào bay xung quanh lão già đó.

Đặng Lâm từ ngoài cổng mở ra thiên nhãn nhìn vào trong nhà, nhìn thấy cảnh tượng này, nó cũng không khỏi giật mình. Mặc dù chuyện này đối với Đặng Lâm mà nói không là gì. Nhưng nếu lão già này đã đánh chủ ý lên người cô Năm của mình thì Đặng Lâm cũng phải can thiệp rồi.

Bật điện thoại ra gọi cho Long Ca nói rõ tình hình một tiếng, lão già tu vi Huyền Cấp Sơ Kì (Tương đương Luyện Khí Trung Kì tầng 4), là ma tu chuyên thu thập và nuôi dưỡng âm linh để tu luyện. Long ca nói sẽ gọi Linh cục đến dọn dẹp lão già này. Nó thì ngồi bên ngoài canh chừng.

Mặc dù bây giờ một mình nó cũng đủ để tiễn lão già này về Tây Thiên nhưng hắn không muốn lộ diện trước cơ quan nhà nước sớm. Nên mới nhờ đến Long Ca, dù sao đây cũng là địa bàn của hắn.

Còn về Linh Cục là bộ phận đặc biệt của chính phủ Việt Nam chuyên xử lí những trường hợp liên quan đến siêu nhiên, linh dị như vầy. Kiếp trước, sau khi Toả Thiên Trận giải khai, người tu tiên, tu ma và dị thú xuất hiện ngày càng nhiều, làm cho rất nhiều người thường mất mạng. Trong lúc này chính phủ mới cho Linh cục hiện thế giúp đỡ người dân chống lại dị thú và ma tu. Cục trưởng Linh Cục lúc đó là Trương Hoàng Phúc hơn bốn mươi tuổi, Thiên Cảnh Trung Kì. Dưới trướng có rất nhiều dị năng giả cấp S và võ giả Huyền Cấp, Địa Cấp. Nhưng sau đó vài năm, do dị thú quá nhiều, hình thành thú triều có cả thú vương toạ trấn, càng quét khắp nơi trên trái đất. Cho nên Linh Cục hiện thế không bao lâu thì cũng tan rã.

Mười phút sau, một chiếc xe quân dụng chở theo hai mươi người có nam, có nữ, khí thế ngất trời, xông vào toà nhà. Nhanh chóng bắt giữ lão già và phong toả hiện trường. Dù vậy trong lúc vùng vẫn lão già cũng đánh trọng thương năm sáu người.

Nhìn đến đây, Đặng Lâm tính quay người trở về, thì phát hiện một gương mặt quen thuộc trong đám người.

Nguyễn Anh Hùng, kiếp trước là một trong số ít bạn bè của nó, từng giúp đỡ hắn rất nhiều lúc hắn chưa có được đồ vật trong bí cảnh kia.

Chạy lại, chặn lấy đám người, nó nói:

“Mấy chú để chú Anh Hùng xuống con sẽ chữa trị cho chú ấy”

“Nhóc con tránh qua 1 bên” Một người đàn ông lực lưỡng hét.

“Đây là người quen của con, mấy chú để con chữa cho chú ấy, nếu chở đến bệnh viện có thể sẽ không kịp” – Nó không né ra mà nói.

Người đàn ông kia chuẩn bị đẩy nó qua một bên, thì một thiếu nữ bỗng lên tiếng.

“Em quen với Anh Hùng à?”

“Dạ biết, con có dị năng chữa trị cho chú Anh Hùng, cô chú yên tâm”

Nghe nói như vậy đám người k khỏi ngạc nhiên. Vì trong đám người ai cũng tu luyện cổ võ hoặc là có dị năng trong người. Nhưng mà dị năng thường thức tỉnh sau mười tám tuổi. Mà cậu bé mới sáu tuổi này lại nói mình có dị năng. Lại còn có thể chữa cho người bị một đao găm vào đùi, máu chảy không ngừng.

“Cậu bé, em có chắc là chữa được không, nếu chắc có thể thử một lần xem sao”

“Được ạ”

Vừa nói Đặng Lâm vừa vận linh khí giơ bàn tay lên đặt vào vết thương Nguyễn Anh Hùng. Trong đầu đọc một câu chú ngữ Trì dũ thuật(một chú ngữ trị liệu cấp thấp mà bất kì tu tiên giả nào cũng có thể thực hiện. Mặc dù khá tốn linh lực và tác dụng trị nội thương không bao nhiêu, nhưng đối với vết thương bên ngoài thì tác dụng hơi bị to lớn).

Một lúc sau, máu ngưng chảy, vết thương cũng khép lại một ít. Lúc này, Nguyễn Anh Hùng cũng dần tỉnh lại.

Thấy mình được Đặng Lâm chữa trị liền mở miệng cám ơn.

Đặng Lâm khoát tay, mượn một cây bút và giấy viết lại sđt của mình đưa cho Nguyễn Anh Hùng.

Đám người muốn gọi lại nhờ Đặng Lâm trị liệu cho những người còn lại nhưng nó nói là mình không còn sức lực nên mọi người đành thôi.

Nó từ chối mọi người xong liền quay đầu chạy mất.

“Anh Hùng, anh quen cậu bé đó à? Với dị năng của em, kết hợp với thuốc trị liệu mà cũng phải năm phút sau mới có thể giúp anh ngưng chảy máu. Vậy mà mới chưa đầy một phút đã trị xong chân cho anh rồi. Dị năng của cậu bé đó rất mạnh” – cô gái lúc nãy hỏi.

“Không quen biết, đây là lần đầu anh gặp cậu bé đó”- Nguyễn Anh Hùng lắc lắc đầu nói.

“Kỳ lạ, vậy mà lúc nãy cậu bé nói quen biết anh. Ánh mắt còn rất lo lắng nữa. Anh Hùng, lẽ nào là con rơi của anh với cô nào nha?” – Cô gái trêu ghẹo.

“Ặc ặc... nào có. Anh mới hai mươi hai tuổi. Cậu bé đó cũng sáu bảy tuổi. Làm sao có thể”- Anh Hùng ho khan giải thích.

“Cũng đúng” – Cô gái gập đầu đồng ý.

Sau đó, một số xe cảnh sát đến phong toả hiện trường. Linh Cục thì lập tức rút lui, chỉ còn bộ phận pháp y còn ở lại khám nghiệm hiện trường.

Về phần Đặng Lâm thì đã xách theo mấy lon mirinda cùng một bịch nước đá đem về đến phòng cô năm.

“Con mua ở đâu mà lâu vậy Lâm, đi cả nửa tiếng đồng hồ mới về, cô năm còn tưởng con đi lạc định báo cảnh sát đây” – Cô năm cười cười trêu nó.

“Con cũng vừa đi ra đằng trước mua nước, đi một tí lại lạc đường. May nhờ có chú bảo vệ đằng kia chỉ về nè cô Năm”- Nó dấu diếm nói.

Cô Năm cùng Ngọc Ngân đem ly, mọi người cùng bỏ đá vào vừa uống nước vừa nói chuyện.

Ba giờ chiều, Đặng Lâm, Ngọc Ngân, Long Ca chào hỏi cô Năm xong cả đám lên xe chạy về trung tâm thành phố Hồ Chí Minh.

Trên xe, Long Ca hỏi:”Tiếp theo đi về khách sạn hay sao Lâm đệ?”

“Hay là chúng ta đi Đầm Sen chơi đi” – Ngọc Ngân kéo tay nó nói.

Mặc dù biết chổ bán đồ cỗ nhưng nó vẫn hỏi Long Ca:”Ở đây có chỗ nào bán đồ cỗ hay ngọc thạch không Long Ca?”

“Ở Sài Gòn này có 3 chỗ: thứ nhất là phố đồ cổ Lê Công Kiêu bên quận 1, thứ hai là phố ve chai Nơ Trang Long, thứ ba là chợ Nhật Tảo. Lâm đệ muốn mua đồ cỗ à?” – Long Ca đáp.

“Mình đi Đầm Sen đi Lâm, đi phố đồ cổ chán ngắt hà. Hôm trước em đi với cha, chả có gì vui” –Ngọc Ngân cầm tay Đặng Lâm nói.

Long ca đang lái xe nghe Ngọc Ngân nói, đầu óc choáng váng suýt nữa thì tông vô ve người khác ‘Dù là đã nghi ngờ tiểu tử này câu đi con gái chú Hắc Báo. Nhưng cái kiểu xưng hô anh em này có chút nổi da gà nha’.

“Long ca ! Đi Lê Công Kiêu”.

“OK” – Long ca đồng ý xong lái xe hướng về phố đồ cỗ đi đến.

“Anh đi qua đó có công việc, em thấy không vui thì gọi người nhà ra đón em về trước đi” – Nó bình tĩnh nói.

“Em mới không thèm về. Về nhà cha lại bắt em luyện công cho mà xem. Mệt chết được”.

“Là cha muốn tốt cho em thôi. Đúng rồi, lát nữa nếu tìm được chút đồ tốt a sẽ mua tặng em. Thế nào?”

“hì hì. Vậy thì tốt quá”

Dạo qua mấy cửa hàng, Đặng Lâm mở ra thiên nhãn dò xét qua lại nhưng không tìm được vật gì vừa mắt.

*Vì Long Ca là người gốc Hoa cho nên mình giữ cách gọi Hán Việt này nha các bạn.

Hết chương- còn tiếp