Chương 57: Quan Sát

Đặng Lâm nhận lấy mấy cái lệnh bài để vào không gian trữ vật. Nó không trở về nhà liền mà đi dạo xung quanh, xem xét mọi người học tập.

Đại học Xích Quỷ chỉ nhận học viên từ trên mười hai tuổi. Buổi sáng sẽ học văn hoá, buổi chiều thì sẽ học kiến thức tu tiên, ban đêm sẽ trở về ký túc xá hoạt động tự do.

Trường học không cấm học viên đánh nhau nhưng đều phải giải quyết trên võ đài dưới dự giám sát của giáo viên.

Bây giờ là buổi sáng, hầu hết học viên đều đang học văn hoá ở dưới núi. Chỉ có những học viên trên mười tám tuổi đã học xong lớp mười hai mới ở trên đỉnh núi học tập tu luyện. Có một nhóm thanh niên gần hai mươi người đang luyện tập trong sân. Lớp này do Lạc Nguyệt quản lý. Mặc dù Lạc Nguyệt chủ tu Cung pháp nhưng hiện tại nàng đang dạy kiếm pháp cho các học viên. Trong đám người học viên tu vi thấp nhất là Luyện Khí tầng bốn, cao nhất là Trúc Cơ Sơ Kỳ tầng một.

Mặc dù linh khí bây giờ đã nhiều hơn trước gấp mấy lần nhưng mà không ngờ tốc độ tu luyện của đám người lại nhanh như vậy. Nhớ khi trước nó có một đống linh thạch, đan dược nhưng cũng phải hơn tháng mới lên được Trúc Cơ. Đám người này không có tài nguyên mà ba tháng đã đạt Trúc Cơ thì đúng là thiên phú kinh người.

-Dì Nguyệt. Tối nay ghé qua nhà con dùng cơm nha.

Thấy Đặng Lâm từ xa đi đến, Lạc Nguyệt cho mọi người tự luyện tập, còn mình đi đến gần chỗ nó nói:

-Cậu bế quan lâu như vậy cha mẹ cậu lo lắng lắm đó. Lần sau nhớ gọi điện thoại về nói trước cho anh chị biết nha.

-Con biết rồi. Dì Nguyệt, Viên Viên đi đâu rồi dì?

-Con bé đi học văn hoá ở dưới núi rồi. Chắc lát nữa sẽ trở về, con bé cũng nhớ cậu lắm đó.

-Thôi dì tiếp tục dạy học đi. Con đi trước đây.

-Ừa.

Lúc Đặng Lâm vừa đến đã có người chú ý thấy được nó bước ra từ phòng hiệu trưởng cho nên đoán là học viên mới của trường. Nhìn thấy nó quen biết với cô giáo Nguyệt thì càng khẳng định nó đi cửa sau vào trường. Đám người cản bản không nhìn ra được tu vi của nó chỉ có tu vi Kim Đan Sơ Kỳ của Lạc Nguyệt là nhìn ra được Đặng Lâm là Trúc Cơ Hậu Kỳ mà thôi.

-Hừ. Lại là đám con nhà giàu đi cửa sau.

-Đúng rồi đó. Mà đám phế vật nhà giàu đó thì bỏ bao nhiêu tiền cũng không theo kịp chúng ta nên kệ đi.

-Dù sao cũng không bằng đại sư tỷ của chúng ta. Nghe nói tỷ ấy sắp đính hôn với thầy Tiến nữa đó. Đúng là hâm mộ thật.

-Mặc dù ta cũng thích sư tỷ, nhưng mà đối thủ là thầy Tiến thì đành chịu rồi.

Lạc Nguyệt nghe được những lời này thì liền không vui quát lớn:

-Này đừng ồn nữa mấy em. Lo mà luyện tập đi.

Sau đó nó đi một vòng quanh núi để thăm quan, do không có mấy người quen biết cho nên chỉ lướt qua rồi thôi.

Tất cả các khu vực đều có trang thiết bị hiện đại để đảm bảo cuộc sống tu luyện của học viên được tốt hơn.

Ngoài khu vực làm việc ra còn có một công viên khổng lồ bao quanh núi. Đây cũng là nơi để học viên huấn luyện thể lực và vui chơi giải trí hằng ngày. Mà trong lúc đi lang thang ở đây nó thấy được người nó không muốn gặp nhất lúc này.

Ngọc Ngân đang ngồi trên một hàng ghế đã thẫn thờ nhìn về phương xa. Đặng Lâm nhìn theo hướng đó thì phát hiện chính là hướng nhà cha mẹ nó đang ở. Không biết vì sao nó đã quyết định buông bỏ rồi nhưng lòng vẫn đau như vậy. Nó không nhìn thêm nữa mà quay người rời đi, đi trở về nhà của mình.

Buổi trưa về nhà, nó cùng với cha mẹ trò chuyện hồi lâu. Cha mẹ nó cũng biết việc của Lạc Tiến và Ngọc Ngân nhưng họ cũng không có nhắc đến.

Hiện tại cha của nó cũng đạt tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ, đang hỗ trợ giảng dạy cho đám học viên mới nhập học công pháp cơ bản. Còn mẹ của nó thì hỗ trợ ở nơi kiểm tra đầu vào.

Nhóc Tân thì đợi đủ tuổi mới bắt đầu đi học, nhưng mấy hôm nay bị Viên Viên lôi kéo nên cũng muốn đi theo con bé kia đi học rồi.

Trong lúc mọi người đang ăn cơm thì đã nhìn thấy Viên Viên trước nhà, con bé biết được Đặng Lâm về cho nên không chậm trễ chút nào lao đến đây.

Do là chỉ có đơn độc một toà biệt thự, không có hàng rào cho nên Viên Viên dễ dàng tiến đến. Nó nhảy xồ vào người Đặng Lâm.

-Anh Lâm sao lâu quá anh không về thăm em?

Mặc dù chỉ thua Đặng Lâm vài tuổi nhưng cơ thể hai người có sự khác biệt rất lớn, Lâm dễ dàng ôm lấy Viên Viên trên người mình. Tu vi con bé cũng là Trúc Cơ Trung Kỳ như nhóc Tân nhưng có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều.

-Anh phải đi làm vài việc riêng. Viên Viên ở đây có ngoan không nè?

-Viên Viên ngoan lắm. Gần đây Viên Viên học được rất nhiều kiến thức mới lạ nữa. Đúng rồi anh Lâm ơi, em muốn đi biển xem nhưng mà cha mẹ em không dẫn em đi. Hôm nào anh dẫn em đi ra biển chơi nha?

Nó xoa đầu cô bé nói:

-Viên Viên ngoan ngoãn ở đây học tập. Sau này lớn lên một chút anh sẽ dẫn em đi nha.

Con bé hồn nhiên cười ngây ngô. Bữa cơm hôm đó có thêm Viên Viên làm cho bầu không khí trở nên vui vẻ hơn nhiều.

Buổi chiều cha mẹ Đặng Lâm lại đi làm việc, nhóc Tân thì được Viên Viên dẫn đi học. Còn nó thì cùng với hai cô gái đi thăm quan bên khu dược điền.

Hai ngọn núi và mấy khu vườn cây ở giữa đều được mua lại trở thành đất của XQU. Toàn bộ được chia làm từng ô nhỏ và đều được lão Linh bày bố tụ linh trận cho mỗi ô ruộng.

Tuỳ theo khu vực mà bày ra loại tụ linh trận phù hợp. Nơi linh khí nhiều như ở đỉnh núi sẽ bày tụ linh trận cao cấp, còn dưới chân núi là tụ linh trận sơ cấp.

Vừa đi, Đặng Lâm vừa giới thiệu và giảng giải cho hai cô gái các loại dược liệu đang được trồng ở đây và cả loại tụ linh trận nào là phù hợp với chúng.

Còn về tụ linh trận thì hai cô đã được dạy từ trước, mặc dù chỉ có thể bày ra tụ linh trận trung cấp mà thôi.

Cảm nhận được không khí trong lành, không gian yên tĩnh ở đây Huỳnh Giao thích thú nhìn Đặng Lâm nói:

-Cuộc sống ở đây thật là tốt. Hay là mình cũng dọn đến đây ở luôn có được không Lâm?

-Chị không phải còn đang đi học đại học à?

-Chị nghĩ là chỉ cần theo em học tập y thuật là đủ rồi.

Đặng Lâm suy nghĩ một lúc thì liền gật đầu nói:

-Vậy thì để em sắp xếp cho chị một nơi ở thật tốt ở đây.

Dĩ nhiên là Bảo Hân cũng muốn ở lại cùng một chỗ với Huỳnh Giao, dù sao thì tình cảm hai chị em cũng đã rất thân thiết rồi. Mà Lâm bây giờ cũng có thể theo học văn hoá ở đây không cần phải đi xuống Sài Gòn nữa.

Với năng lực của nó hiện giờ đã nhận được sự đồng tình của cha mẹ nên không cần giấu giấu diếm diếm để trốn ra ngoài nữa. Nên nó cũng muốn có một cuộc sống yên bình một thời gian.

Do mang theo lệnh bài học viên Tinh Anh cho nên nó không bị bất kỳ ai cản trờ. Phía trên đỉnh của ngọn núi dược điền, nó bắt gặp Lý Minh Vương đang cùng một cô gái lạ mặt cười cười nói nói vô cùng vui vẻ.

Vừa nhìn thấy ba người đi đến thì hắn vội kéo tay cô gái chạy đến:

-Chào anh Lâm, chị Giao, chị Hân. Sao hôm nay mọi người lại tới nơi tẻ nhạt này vậy?

-Lâu ngày không thấy, anh cũng sống an nhàn quá nhỉ.

-Nào có đâu. Em đã hoàn thành hết công việc rồi mới dám ngồi đây tán gẫu đó chứ.

Huỳnh Giao có chút hiếu kì nhìn cô gái bên cạnh Lý Minh Vương hỏi:

-Cô bạn này là người yêu của anh à?

Lý Minh Vương vôi vàng kéo nàng tới trước giới thiệu:

-Nàng là Lý Thanh Sương, là học viên trong trường được cử đến đây chăm sóc dược điền do em quản lý.

Huỳnh Giao lườm hắn một cái nói:

-Thằng này là một tên háo sắc, nếu hắn dám ức hiếp em thì nói với chị một tiếng chị sẽ thay em trừng phạt hắn.

Do còn chưa có bỏ qua cho Lý Minh Vương vụ việc ngày trước nên Huỳnh Giao còn chưa có thiện cảm với tên này. Nàng cùng Bảo Hân kéo tay Thanh Sương đi dạo ở bên ngoài.

Sau khi hai người rời khỏi, Đặng Lâm có chút nghiêm túc hỏi Lý Minh Vương:

-Dạo gần đây có ai hay thế lực nào liên hệ với nhà họ Lý không?

-Nghe anh nói em mới nhớ. Dạo gần đây đứa em của em có về lại Việt Nam. Nhưng mà không thấy ông nội đề cập tới việc đưa con bé đi gặp anh để học công pháp tu tiên mới. Mà em còn thấy hai người bọn họ bí mật đàm luận cái gì đó nữa.

-Bây giờ tôi dạy cho anh một phương pháp ẩn tàng tu vi và ẩn thân thuật. Theo dõi sát sao người em này của anh cho tôi. Tôi nghi ngờ nó câu kết với tà tu nước gây bất lợi cho chúng ta.

Nghe được lời Đặng Lâm nói, Lý Minh Vương có chút lo lắng nói:

-Nếu lỡ… Nếu lỡ em tôi câu kết với tà tu thật thì anh có thể tha cho nó được không?

-Điều này còn tuỳ thuộc vào tình báo mà anh cung cấp sớm hay muộn.

-Vậy còn công việc quản lý dược điền ở đây thì sao anh Lâm?

-Tạm thời anh bàn giao công việc lại cho Huỳnh Giao và Bảo Hân đi. Trong thời gian sắp tới tôi cũng sẽ ở lại đây. Nắm được thông tin gì quan trọng thì phải gửi tin nhắn cho tôi ngay lập tức.

-Dạ. Em hiểu rồi.

Hai ngày sau đó, Đặng Lâm truyền lại Ẩn Nặc Thuật và Ẩn Thân Thuật cho Lý Minh Vương. Luyện chế cho hắn một viên ngọc phù phòng thủ và một thanh linh kiếm.

Công việc quản lý và sổ sách ghi chép cũng được bàn giao lại cho Huỳnh Giao và Bảo Hân. Hai cô gái mỗi người sẽ quản lý một núi dược điền.

Đặng Lâm cũng ở lại đây bắt đầu bế quan tu luyện trong thời gian dài.

-Hết Chương-