Bỗng nhiên, nam thanh niên cầm xà beng giơ lên rồi bay nhanh về phía cô gái. Xà beng canh chuẩn đầu cô gái mà đập xuống.
“Keng ...”
Một tiếng kim loại va chạm vang lên. Cô gái hốt hoảng lùi nhanh ra xa. Mà cây xà beng như đập vào tường thép bị văng trở ra. Nam thanh niên cũng bị bật ngược ra.
Giờ phút này đừng tại vị trí của cô gái lúc nãy chính là Đặng Lâm. Ngay khi nhìn thấy cảnh tượng ở đây, ngay lập tức Đặng Lâm đã leo cửa sổ và nhảy lên sân thượng. Sau đó liền có một màn như trước mắt.
Nam thanh niên, ánh mắt căm căm nhìn Đặng Lâm. Hai hàm răng nhọn hoắt nhe ra đe doạ. Đây là một loại quỷ hồn gọi là ‘Âm Binh’.
Âm Binh là những oan hồn uổng tử bị chết oan, như chết trận mà không được chôn cất đàng hoàng. Tu sĩ sẽ tới những nơi tha ma mộ địa hay những chiến trường xưa cũ để thu những loại oan hồn đó làm Âm Binh, dân trong nghề gọi đây là bước thu binh. Âm Binh rất nguy hiểm, có thể phản chú bất chứ lúc nào, người bị phản có thể bị vặn cổ chết ngay lập tức.
Âm Binh cơ bản chia làm ba dạng là âm do người binh thường chết biến thành, Âm Binh do võ giả chết biến thành và mạnh nhất là Âm Binh do tu tiên giả chết biến thành. Người có tu vi càng cao, khi bị biến thành Âm Binh càng đáng sợ.
Mà trước mắt đây là một loại Âm Binh bình thường đã giết chết và thôn phệ tu sĩ luyện hồn. Nên nó cũng đạt tới trình độ huyền cấp trung kì quỷ hồn. Đối với thời đại bây giờ, có thể coi như cũng khá mạnh rồi.
Đặng Lâm nhìn nó nhe răng cười. Sau đó nhìn cô gái núp sau lưng mình cười hề hề nói:
“Chị này! Nếu như em cứu chị thì chị lấy gì để báo đáp cho em đây?”
Tuy là đang run lẩy bẩy, nhưng mà lúc nãy biết được Đặng Lâm có thể chặn được con quỷ kinh khủng kia, thì cũng có chút an tâm. Cô dòm Đặng Lâm, xong lại dòm con Âm Binh kia, xong lại dòm chính mình. Sau đó nói: “Chị có thể cho em tiền. Em muốn bao nhiêu chị cũng cho. Trong này có thẻ ngân hàng Đông Á của chị có bên trong ba mươi triệu đồng. Mật mã là hai hai không bảy. Chị đưa cho em hết đó.” Nói xong cô gái cầm một cái thẻ ngân hàng bên túi xách của mình đưa cho Đặng Lâm.
Nó giả vờ tiếc nuối thở dài nói: “Em còn tưởng chị sẽ lây thân báo đáp đây. Tiếc thật nha. Nhưng mà thôi nếu đã nhận tiền thì em sẽ cứu chị một mạng này vậy”.
Nói xong nó còn tặc lưỡi đánh giá từ trên xuống dưới cô gái có chút tiếc nuối.
Cô gái lúc này đang mặc đồ ngủ mỏng, bên trong lại trống không. Trong lúc bỏ chạy thì cảnh xuân hiện ra bốn phía. Đặng Lâm nhìn ánh mắt tỏ sáng không thôi. Đúng là quá đẹp, tuy là so với Trần Thị Thiên Trang gặp lúc trưa, nhưng mà cũng là thanh tu động lòng người.
Trời tối chỉ thấy được ánh sáng lờ mờ phát ra từ những toà nhà bên cạnh nên cô gái dĩ nhiên không thấy được ánh mắt vô sỉ này của Đặng Lâm. Cô chỉ chăm chú trốn phía sau lưng nó.
Nó định nói thêm vài câu trêu chọc người đẹp trước mắt, nhưng mà lúc này con âm binh kia đã lao đến. Nó tiện tay nắm cô gái xoay đầu chỗ khác sau đó hét lên:”Không được quay đầu lại!”
Cũng không đợi cô gái đồng ý hay không. Nó đã nhảy lên cao một chiêu. Băng Hoả Lưỡng Nghi Quyền chiêu thứ hai Hoả Quyền. Ánh lửa cuồn cuộn bao lấy cánh tay nó. Sau đó một quyền nện trên người âm binh bay ra xa và vào hàng rào chắn.
Không cho nó kịp thở. Đặng Lâm đánh ra quyền thứ hai Băng Hoả Lưỡng Nghi Quyền chiêu thứ tư Hoả Long Quyền. Một đầu rồng lửa to bằng bắp chuối dài hơn hai mét bay ra từ tay nó. Rồng lửa cuồn cuộn bay đi như muốn thiêu rụi tất cả trước mắt.
Con Âm Binh chưa kịp ngồi dậy thì đã bị thổi bay ra ngoài cùng với một phần lan can sân thượng. Sau đó bị thiêu đốt không để lại chút gì. Chỉ còn trên lan can bằng sắt của sân thượng đang bị tan chảy một phần.
“Được rồi. Chị có thể quay lại.”
“Nó đâu rồi em? Em đã đánh bại nó à?” – Cô gái hơi sợ sệt hỏi nhỏ.
“Vừa nãy nó bị em phun một bãi nước bọt chết mất tiêu rồi. Hehe”
Cô gái dĩ nhiên không tin. Nhưng cũng không dám hỏi nhiều vấn đề này nữa. Miễn sao an toàn là được. Về sau chắc cô cũng không dám ở đây nữa rồi.
“Vậy nó còn trở lại đây không em?” – Chần chờ một lúc cô gái hỏi.
“Em nói nó bị em giết chết rồi. Làm sao quay lại được nữa. Chả lẽ chị muốn gặp nó lắm hả?
Vậy được để em gọi một con Âm Binh khác đến chơi với chị nha?” – Đặng Lâm cười ha hả trêu chọc.
“Thôi. Đừng. Thứ đó quá đáng sợ. Cả đời gặp một lần là đã thấy kinh khủng. Gặp lần nữa chắc chị chết mất. Đúng rồi, em là pháp sư trừ tà à? Hay em là tiểu hoà thượng chuyên trừ ma?” – Cô gái hết sợ lại líu ríu hỏi nó.
“Không phải pháp sư, cũng không phải đạo sĩ. Mà là siêu nhân nha! Siêu nhân gao đó. Chị biết siêu nhân gao không? Em là gao đỏ nè ... hì hì” – Đặng Lâm vờ vịt trả lời.
“Em là siêu nhân? Thật không vậy? Mà em tên là gì vậy? Chị còn chưa biết tên ân nhân cứu mình đây.”
“Sao chị hông nói tên mình trước đi? Mà chả phải em nói tên với chị rồi sao. Em là Gao Đỏ nha” – Nó cố tình đùa dai.
“Ý, chị quên mất. Chị tên Trần Thị Huỳnh Giao. Em Gao Đỏ, em cũng ở toà nhà này à?” – Cô gái biết nó không nói tên thật nên cũng không tiếp tục vấn đề này nữa mà hỏi.
“Dạ đúng chị, Em mới thuê ở đây ngày hôm nay thôi” – Nó thật thà đáp. Sau đó lại hỏi lại cô: ”Chị gái Huỳnh Giao, khuya như vậy chị còn lên đây làm gì để phải gặp con Âm Binh kia?”.
Thật ra, Huỳnh Giao vừa chia tay với bạn trai cô. Anh ta bắt cá hai tay, quen với cô mà còn hốt luôn bạn thân của cô. Cho nên cô mất bạn trai lẫn bạn thân cùng lúc. Mới cô đơn lếch lên sân thượng hóng gió. Không ngờ lại gặp Âm Binh, nếu không gặp Đặng Lâm thì cô đã bị nó giết rồi. Nhưng mà vấn đề này cũng không thể nói với người khác nên cô chuyển đề tài nói:
“Tuy là nó đã chết rồi. Nhưng mà chị vẫn thấy hơi sợ. Nếu em chưa buồn ngủ thì chúng ta vào trong nói chuyện đi em”
Đặng Lâm gật đầu đồng ý. Vào trong phòng, Huỳnh Giao ngồi trên giường, còn Đặng Lâm thì ngồi trên cạnh bàn học của Huỳnh Giao. Tủ đầu giường là một ly cà phê, còn trên bàn học là một ly nước lọc.
Huỳnh Giao năm nay gần hai mươi tuổi, cao một mét bảy, dáng người mảnh khảnh, vòng một và ba có phần khiêm tốn một chút, nhưng gương mặt xinh đẹp cùng với hai lún đồng tiền mới là thế mạnh của cô. Cô hiền đang là sinh viên đại học trường Sân Khấu Điện Ảnh Tp Hồ Chí Minh năm thứ hai. Quê Huỳnh Giao ở Đồng Tháp, cô lên Tp Hồ Chí Minh cùng với bạn thân của mình. Nhưng vì sự việc trước đó, cô bạn đó vừa dọn đi. Trong phòng chỉ còn mình cô ở.
Huỳnh Giao kể chuyện của cô cho Đặng Lâm nghe, nó cũng nói một ít về mình cho cô biết. Cô khá bất ngờ khi biết nó mới gần bảy tuổi và cũng ở một mình trên đất Sài Gòn này.
Cô định gọi Đặng Lâm ở chung với mình cho đỡ tốn tiền mướn phòng nhưng bị nó từ chối. Vì phải tu luyện nên ở chung người khác rất là bất tiện.
Đêm đó, Huỳnh Giao lấy lý do vẫn còn sợ hãi nên đã bắt nó ở đó ngủ cùng với cô sau khi hai người hàn huyên hơn một tiếng đồng hồ. Vì sợ cô không ngủ được, và cũng vì mới nhận tiền của cô nên Đặng Lâm đành ở lại. Nhưng ngay sau đó nó liền hối hận.
Cô ôm nó ngủ say sưa, còn nó thì lòng nhộn nhạo không sao ngủ được.
Sáng hôm sau, nó cùng cô dậy thật sớm cùng nhau chạy bộ ở công viên gần đó vài vòng. Về đến nhà, Huỳnh Giao nấu bữa sáng cho cả hai người. Công phu nấu ăn của cô phải nói không chê vào đâu được. Một dĩa mì xào thịt bò, rau cải, ớt Đà Lạt khiến Đặng Lâm ăn xong vẫn còn muốn thêm. Cũng may Huỳnh Giao có làm nhiều một ít nên nó lại có thêm 1 dĩa nữa vào bụng.
Ăn xong, Huỳnh Giao lái xe đến trường đi học. Còn nó thì về phòng mình tu luyện đến trưa. “Cộc ...Cộc..Cộc” Có tiếng gõ cửa. Nó vừa mở mắt ra thì có tiếng nói từ bên ngoài vọng vào.
“Gao Đỏ ơi! Qua ăn cơm với chị nè em” – Huỳnh Giao từ bên ngoài gọi vào.
Đặng Lâm đi ra mở cửa. Sau khi chào hỏi nhau liền đi qua nhà Huỳnh Giao ăn chực. Có thể cùng là xa người nhà đơn độc ở đát khách quê người nên có sự đồng cảm cho nhau. Nên hai người vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Chiều hôm đó Huỳnh Giao không có đi học nhưng buổi tối thì cô phải đi làm thêm ở một nhà hàng gần đó. Đặng Lâm cũng nói là tối mình phải đi mừng sinh nhật một người nên hai người liên tách ra. Cô thì đạp xe đi làm. Nó thì đón xe ôm đi qua Tân Bình.
Gần nửa tiếng đồng hồ, Đặng Lâm đã có mặt ở trước cổng nhà ông cụ Đào Quang Minh. Sau khi gửi tiền xe, nó dặn dò anh lái xe ôm đậu xe gần đó. Chờ một lát lại chở nó về. Lúc này nó mới móc điện thoại ra gọi cho ông cụ Đào Quang Minh.
Một lúc sau, một cô gái và một bảo vệ theo sau chạy ra chỗ Đặng Lâm đứng. Nó nhớ cô gái này tên Hân là cháu của ông cụ Quang Minh.
“Đặng Lâm. Cậu cuối cùng cũng đến. Hơn một tháng qua, ngày nào ông nội cũng nhắc cậu, làm cho tôi phát chán đây.” – Hân cười cười đi đên.
“Thế nào? Không hoan ngênh tôi à?” – Đặng Lâm cười cười.
“Tôi nào dám. Cậu đã cứu mạng ông nội tôi, cũng coi như là ân nhân của cả nhà tôi rồi. Tôi tuy tánh tình không tốt, nhưng điểm có ơn tất báo tất nhiên phải có. Cậu cùng tôi đi vào đi, ông nội đang chờ cậu bên trong” – Hân đưa tay mời.
Đặng Lâm chỉ chỉ chỗ anh xe ôm ở phía xa nói:”Có thể mang cho anh ta chút thức ăn giúp tôi không. Một lát tôi còn phải nhờ ảnh chở về nhà.”
“Đươc rồi. Chuyện này cứ giao cho ta. Ngươi trước hết cứ vào trong đi đã”. – Hân đồng ý rồi ra hiệu cho bảo vệ bên cạnh đi làm. Còn mình thì dẫn đường cho Đặng Lâm vào bên trong.
Nhà là một căn nhà bốn tầng khá rộng rãi. Có sân vườn trồng các loại hoa cỏ.
Đặng Lâm đột nhiên dừng lại vì nó dòm thấy được thứ gì trong vườn. Là một gốc Chu Quả! Không sai được chính là Chu Quả. Hai mắt sáng ngời. Nhưng nóbiết mình không thể thất thố lúc này. Đợi xong tiệc lại nói vậy.
“Cậu dừng lại làm gì vậy. Ông nội tôi đang chờ bên trong. Nhanh vào thôi!” – Hân thúc giục.
“Được rồi. Không có gì. Chúng ta đi gặp ông nội cô thôi” – Đặng Lâm cười híp mắt, vừa nói vừa tiếp tục tiến lên.
“Ta nhìn ngươi có gì đó không đúng nha?” – Hân thầm nghĩ : ‘Ánh mắt này là sắp phát tài hoặc là nhìn thấy mỹ nữ mới có! Mà ở đây thì không có gì làm cho ngươi phát tài. Vậy chỉ có thể là mỹ nữ, mà ở đây ngoại trừ ta ra không còn ai khác. Chẵn lẽ,....Chẵn lẽ là hắn .. ta..ta. Không thể nào. Chắc chắn là mình nhìn nhầm thôi’
Hai người đi vào đại sảnh, bên trong có một bàn tiệc. Bàn dài hơn hai mươi mét, đang ngồi rất nhiều người. Phía trên chủ vị dĩ nhiên là ông cụ Đào Quang Minh, bên phải là bà cụ vợ ông. Bên trái là cô cháu nội còn lại của hai người mà Đặng Lâm gặp hôm trước. Còn những người còn lại thì nó không quen biết.
Đi đến gần, Đặng Lâm chào hỏi ông cụ Đào Quang Minh và vợ ông. Sau đó được ông cụ mời vào ngồi: “Đặng Lâm, Bảo Hân hai con ngồi cạnh Bảo Anh đi.”
Nghe vậy, Bảo Hân liền dẫn Đặng Lâm qua ngồi cạnh cô bé tám tuổi mà nó gặp trước kia. Giờ nó mới biết cô bé này tên Bảo Anh, còn chị cô thì tên Bảo Hân.
Sau đó, ông cụ Đào Quang Minh mới giới thiệu mọi người với nhau. Ngồi cạnh vợ ông là con trai cả và con dâu của ông. Kế tiếp là người con thứ hai và vợ anh ta, tiếp theo là con gái út cùng chồng chị ta. Còn lại thì đều là bà con nhà ông.
*Đôi lời của con tác: Em viết đoạn này vào lúc hai giờ sáng các bạn ạ. Lúc viết ra, tim em đó đập đùng đùng, luôn cảnh giác bốn phía. Sợ là có một con âm binh nào đó đi lạc vô xem em viết truyện về nó chắc em tắt thở quá.
Hết Chương-Còn Tiếp