Chương 1: Ta Đang Ở Đâu

Năm 1997, trong vườn điều nhà bà Sáu ở Sao Bọng, huyện Bù Đăng, tỉnh Sông Bé.

Không đúng, đầu năm nay nhà nước đã tách ra thành hai tỉnh Bình Dương và Bình Phước. Sao Bọng thuộc về địa phận tỉnh Bình Phước, nhưng bà con vẫn quen gọi nơi này là Sông Bé

Có một thằng nhóc con khoảng sáu tuổi cao nó cao hơn mét hai, gương mặt thanh tú nhưng tay chân thì đen thui vì phơi nắng nhiều. Nó đang nằm chèm bẹp dưới gốc cây đào(điều) vì vừa bị té từ trên cây đào xuống nên nằm bất tỉnh nhân sự.

Cái ánh nắng chói chang lúc giữa trưa hè chiếu thẳng vô mặt nó. Nó nhăn nhó khuôn mặt nhỏ bé ngồi dậy, từ từ mở cặp mắt to tròn ra nhìn khắp xung quanh.

Nó vừa vô cùng đau đầu lại vừa nhức mỏi toàn thân, trên mặt nó là hai hàng nước mắt đang trượt dài, trượt dài. Nước mắt rơi vì người thân của nó đã thân tử đạo tiêu, nước mắt rơi vì kẻ thù trước mắt nhưng không thể báo thù rửa hận.

Cứ ngỡ thân tử đạo tiêu là trở về với cát bụi không còn chút cảm giác nào, không ngờ vẫn còn có thể rơi nước mắt, vẫn cảm thấy thống khổ từ tận tâm can mình.

Tâm hồn nó chết lặng ngồi đó, ánh mắt mơ hồ nghĩ về những việc đã qua.

'Nếu được 1 lần nữa làm lại từ đầu, nó chắc chắn sẽ chăm lo cho người nhà. Không để tên nghịch tử kia đi gây hoạ cho người

Nếu được 1 lần nữa làm lại từ đầu, nó chắc chắn sẽ không để người thân, bạn bè nó bị một ai khi nhục

Nếu được 1 lần nữa làm lại từ đầu nó sẽ tàn nhẫn diệt trừ những thứ có tâm làm loạn trước mặt hắn

Nếu được 1 lần nữa làm lại từ đầu nó sẽ tiêu diệt hết những kẻ thù ngay từ lúc ban đầu'

'Còn cái tên Thiên tôn gì đó quá nguy hiểm. Cho dù ở trạng thái đỉnh phong thì cũng không có cửa đánh nhau thắng được tên đó. Tên đó tuy chỉ là thần hồn nhưng lực lượng ít nhất cũng phải đạt đến trình độ vượt xa Độ Kiếp Cảnh. Đủ thấy độ khủng bố của hắn lúc còn thân xác rồi. Tuy rằng không thể trực tiếp đối phó với hắn, nhưng ta sẽ tìm mọi cách để phong ấn nơi đó vĩnh viễn không để ngươi có cơ hội thoát ra bên ngoài'.

Nhưng mà làm sao có thể ... nó ủ rũ gục đầu xuống.

"Hài..." thở dài một tiếng nó định nói gì đó. Nhưng đột nhiên nó im bặt lại. 'Cái quỷ gì đây, giọng con nít, tầm nhìn có chút không đúng nha'. Dòm xuống hai cánh tay gầy gò nhỏ bé làm nó hốt hoảng. Cái quỷ gì đây. Là ta đang ngủ mớ hay đây chỉ là huyễn cảnh?

Nhưng mà toàn thân đau ê ẩm, cảnh giác này rất chân thực không thể nào là giả được. Cơ mà chỗ này có chút quen thuộc.

Ngay lúc này một mớ hỗn độn ký ức xa xưa xoẹt qua trong đầu nó.

“Haha, kiếp trước ta làm cái gì cũng thất bại, vận rủi bám thân.

Huyết hải thâm thù ...haha...Ta nhất định sẽ diệt cả đám bọn ngươi, để bọn ngươi cũng biết được hương vị hồn tiêu phách tán là như thế nào”

Nó cười ha hả như một thằng điên giữa cái nắng chói chang gần bốn mươi độ C. Đúng hơn là một thằng nhóc điên.

Đúng rồi, ta phải tu luyện. Phải cố gắng làm tốt chuẩn bị trước ngày Toả Thiên Trận giải khai. Như vậy mới kiếm được thật nhiều chỗ tốt chuẩn bị bước đệm cho việc báo thù những tên đó.

Mới tranh thủ được thật nhiều tài nguyên tu luyện thì mới có thể báo thù rửa hận.

'Tất cả đám người các ngươi chờ đó cho ta. Còn có lão già tự xưng Thiên Tôn gì đó cứ chờ mà xem. Cho dù ông đây không đánh lại ngươi, nhưng phong bế chổ đó không cho ngươi ra ngoài là hoàn toàn có thể. Đợi một ngày ta đột phá mọi rào cản đạt đến Độ Kiếp Cảnh giới thì ta sẽ cho ngươi đẹp mặt'.

'Ngày đó không còn xa nữa đâu. Các ngươi cứ chờ mà xem'.

Sau khi phát tác một hồi. Nó mới bình tĩnh lại. Sau đó, nó ngồi xuống xếp bằng tu luyện. Ba mươi phút sau, thế quái nào lại đột phá lên luyện khí tầng một rồi. Chẳng phải lúc này Toả thiên trận chưa bị giải trừ hay sao, làm sao có đủ linh khí để đột phá luyện khí sơ kì rồi.

Sau khi Toả Thiên Trận giải khai, linh khí nồng đậm hơn gấp mấy chục lần, mà đám thiên tài phải tu luyện cả ngày mới lên luyện khí sơ kì tầng một. Còn người tư chất kém phải một đến hai tháng mới lên được luyện khí sơ kì. Mà ta tư chất hệ Băng và hệ hỏa, tuy là song hệ nhưng linh căn chỉ màu lam trung cấp. Theo bình thường đến nói, phải ít nhất khoảng mười lăm ngày mới đạt đến luyện khí sơ kì mà.

Trừ khi là ...

Nhưng mặc kệ, cứ tu luyện lên trung kì đi rồi tính. Chưa lên Luyện khí trung kì(tầng bốn đến sáu) thì chưa thể khai Linh Nhãn lấy gì quan sát linh khí.

Chuẩn bị tiếp tục ngồi dưới cây điều tu luyện thì

“Ọt ọt ...” Cảm giác đói bụng thật sự không quen chút nào. "Thôi về nhà ăn miếng cơm rồi tính tiếp. Không biết thằng Tân đâu rồi nữa?”

Nhóc Tân là em ruột của nó nó tuổi, nó thì tên Đặng Lâm năm nay là được sáu tuổi, cha nó tên Đặng Minh ba mươi tuổi, mẹ nó tên Trương Thị Phương hai lăm tuổi.

Cha nó người Bến Tre, mẹ nó người Lâm Đồng gốc Nha Trang. Cha mẹ nó sau khi cưới đi vùng kinh tế mới làm nông nghiệp ở Sao Bọng, Bù Đăng tỉnh Sông Bé cũng đã được một năm.

Hằng ngày, cha mẹ nó đi làm rẫy, nó với em nó ở nhà chơi hoặc chơi vòng quanh xóm. Bình thường hai anh em nó toàn đi chung, nhưng hôm nay em nó sáng sớm đã chạy đi đâu mất. Nên nó mới đi bẻ mía ở dọc đường xuống suối rồi leo lên cây điều ngồi ăn.

Rồi sơ ý để bị té nên mới có cảnh tượng hôm nay.

Về đến căn nhà tranh dựng tạm, mái tranh vách lá của nhà nó. Cả đời trước cha mẹ nó làm lụng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Toả Thiên Trận được giải về sau, cả nhà nó dưới quê bị yêu thú làm thịt cả. May lúc đó con của nó đang đi học, cô giáo nó thức tỉnh dị năng nên bảo vệ cho cả lớp con nó an toàn.

Cảm thán một tiếng, nó leo cửa vô nhà. Khi đang ăn thì thằng Tân cũng về tới leo vô của y như nó.

“Sáng giờ mày chơi ở đâu vậy?”

“Em qua nhà chú Thảo coi phim siêu nhân, giờ đói bụng nên về nhà. Lát nữa lên đó chú Thảo bẻ mía cho nè. Anh hai đi chung không?”

“Thôi dẹp đi, tao biết ổng chỉ thích mày, chứ đâu có ưa tao. Mày đi một mình đi, tao tự đi bẻ mía được”

Tự múc cơm ăn. Thằng Tân dòm thấy anh nó ngồi mà cà nhón cà nhón, tay bị trầy 1 đường dài rướm máu. Nó hỏi:

“Anh 2 làm gì ngồi kì vậy? Lại còn bị chảy máu kìa”

“Tao bị té, hơi đau, tí là hết, không sao. Mày ăn rồi đi chơi ngoài chú Thảo đi, đừng đi lung tung nha. Chiều tao đem kẹo về cho”.

“Yeah .. Dạ anh hai”

Đem chén bát để gọn vào một chỗ, nó leo ra bên ngoài. Thả bộ xuống con dốc đi xuống phía dưới suối.

Đoạn đường chổ nhà nó ở nằm trên cao,đi xuống một bên là đường cái, hướng ngược lại là con dốc kéo dài. Ở cuối có một con suối nhỏ, có vài hộ dân trồng cà phê gần đó. Đi sâu nữa là bìa rừng phòng hộ, nghe nói bên trong còn có nhiều thú rừng như heo rừng, cọp, khỉ,...

Xuống tới suối nhỏ, tìm một chổ thoáng mát dưới gốc cây to. Xếp bằng tu luyện công pháp Hỗn Thế Long Thần là công pháp chân truyền của Xích Quỷ tông gần năm ngàn năm trước do Tục Lộc – Kinh Dương Vương kết hợp công pháp Thần Nông và Long Tộc tạo ra. Theo như ghi chép trong tông thì sau khi truyền công pháp và chức tông chủ lại cho Sùng Lãm – Lạc Long Quân thì Kinh Dương Vương đã độ thiên kiếp phi thăng tiên giới.

Tu luyện từ một giờ trưa đến hơn bốn giờ chiều, Đặng Lâm ngồi dậy vươn vai một cái than nhẹ:”Thân thể nguyên đai nguyên kiện tu luyện thật là tốt nha, chả bù cho kiếp trước miệt mài cả năm mới mò đến được bước này. Ai! Sự đời đúng là khó đoán”

Bốn tiếng đồng hồ cộng thêm hơn bốn mươi phút lúc sáng vậy mà nó gần đột phá Luyện Khí Sơ Kì tầng hai. Thật khó mà tưởng tượng được.

Bây giờ với tu vi hiện tại, Đặng Lâm đã có thể nhẹ nhàn đánh ngã một con trâu đực trưởng thành khỏe mạnh. Sức lực bây giờ có thể nâng hai trăm cân.

Bước ra một bước nó tung ra một chưởng, chân khí cuồng cuộn trào ra theo cả cánh tay, toàn lực đánh vào gốc cây trước mặt.

Một dấu bàn tay nhỏ xíu khắc vào gốc cây già. Gốc cây rung lên, lá khô rựng tứ tung. Ngay lúc này Đặng Lâm thu tay về, dùng cả cả cánh tay bé xíu ôm gốc cây già để nó k còn rung lên nữa. Lúc này Đặng Lâm mới hài lòng thu tay về.

Bước ra suối, vệ sinh thân thể thoải mái một phen. Khi vừa ngẩn đầu lên thì thấy một con gà rừng đang uống nước gần đó. Nhẹ nhàng mò tới gần bắt lấy con gà xấu số, nó chạy thẳng mạch về nhà.

Cắt cổ gà, bắt nước, nhổ lông. Chặt nhỏ gà ra, ngắt mấy đọt lá quế, hát mấy trái ớt, một mớ rau đai vào.

Đặng Lâm làm món gà kho lá quế với canh rau đai mà ngày xưa mẹ nó hay làm cho nó ăn. Hì hì. Nhất định sẽ được cha mẹ khen cho xem.

Rửa chén, nấu cơm xong không bao lâu thì cha mẹ dẫn theo thằng Tân về đến.

“Cha mẹ!" Nó cười hì hì nói tiếp "Hôm nay con bắt được con gà rừng nên nấu cho cha mẹ ăn nha".

“Con bắt được gà rừng?”

“Con biết nấu cơm?”

Cha mẹ hai người mắt lớn nhìn mắt nhỏ, thật không thể tin được nhìn vô nồi thịt gà kho lá quế thơm nức mũi.

Một lúc sau cha nó mới nói: “Con trai cha lớn thật rồi”.

Mẹ nó thì ôm nó:”Con trai mẹ giỏi quá, để mẹ nếm thử miếng thịt nào”.

Bỏ miếng thịt heo và trái bí đỏ trên tay xuống, mẹ nó nếm thử một miếng. “Anh, Lâm nó nấu ăn ngon quá anh ơi”, cha nó nghe vậy cũng đi đến nói “Đâu để anh cũng nếm thử”.

Lúc này thằng nhóc Tân cũng cười hì hì xen vào:”Con cũng muốn ăn, con cũng muốn ăn gà...!”.

Ngày hôm đó có thể là ngày vui nhất của cả nhà nó từ lúc nó có thể bắt đầu nhớ mọi chuyện đến giờ.

Cả nhà vừa ăn vừa nói cười vui vẻ.

* Hết chương - Còn tiếp*

Chào mọi người. Tôi là tác giả của bộ Xích Quỷ Truyền Thừa đây. Vì đây là tác phẩm do người Việt sáng tác, không phải truyện dịch hay covert từ truyện Trung Quốc cho nên các bạn có thể xét trước khi đọc.

Truyện là tác phẩm đầu tay của mình cho nên có rất nhiều sơ sót. Dĩ nhiên Xích Quỷ Truyền Thừa cũng không thể sánh được với các tác phẩm xuất sắc hiện nay.

Nhưng mình đảm bảo, toàn bộ câu chuyện là do mình tự nghĩ ra kết hợp với yếu tố lịch sử, cổ tích của Việt Nam và những mẫu chuyện có thật do chính mình trả qua hoặc được nghe kể lại. Chứ hoàn toàn không dựa theo ý tưởng của bất kì ai, hay bất kì tác phẩm nào khác.

Hiện tại mình đang cố gắng học hỏi thêm kinh nghiệm từ những đàn anh đi trước để càng ngày càng hoàn thiện hơn tác phẩm của mình. Hiện nay mình đang chỉnh sửa lại từ đầu đến chương 26 vì bị nhiều thanh niên cà khịa.

Nếu các bạn yêu thích truyện Việt thì hãy đọc, ủng hộ và góp ý cho mình nha.

Mình xin chân thành cám ơn các bạn đã xem và ủng hộ cho bộ truyện của mình.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Trân trọng kính chào!