Chương 2: Chương 2

Chương 2:

Mùa đông đã đến hai tháng, lạnh đến thấu xương, gió lạnh như dao cắt thẳng vào mặt, lúc này mọi người hận không thể nằm lỳ ở trên giường, đem chăn dày đắp kín, quấn chặt chẽ, không ra khỏi cửa. Thế nhưng tại hẻm nhỏ Miêu Nhi, lại có mấy người phụ nữ mặc quần áo vá chằng chịt đang đứng trong gió rét, đầu hướng về cửa một nhà đang đóng chặt, nhỏ giọng thầm thì.

"Nhà họ Bạch ầm ĩ lâu vậy còn chưa sinh sao?"

"Cái thai này chắc nguy hiểm đây, tối hôm qua bắt đầu, đến bây giờ còn chưa sinh ra được, tiếng kêu càng ngày càng nhỏ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không nên nha, lúc Lưu Oánh mang thai sáu tháng, còn cùng bạn học của nó đi tham gia lễ mừng Quốc Khánh! Tôi còn nhìn thấy dưới trang phục, nó bó bụng, cùng bạn học xếp hàng vừa hát vừa nhảy, nhảy mạnh như vậy, hành hạ cả một ngày đều không sao, hiện tại làm sao lại có chuyện được ?"

Trong đó, một phụ nhân mắt nhỏ, nhìn thấy cửa được mở ra, nhanh chóng kéo ống tay áo người bên cạnh: "Đừng nói nữa, bà Bạch ra rồi!"

Một bà lão mặc áo bông màu xanh lam tươi sáng, trên áo có mấy mảnh vá, bước đi ra, bà trừng mắt, liếc ngang liếc dọc, mím chặt môi, đôi mắt lóe hàn quang, một bộ dạng cay nghiệt hung ác. Mấy người phụ nữ vừa nói huyên thuyên bị liếc sợ mất mật, lập tức bỏ chạy.

Bà Bạch- họ Kim, không dễ chọc, dân toàn bộ hẻm nhỏ Miêu Nhi đều đưa ra nhận thức chung.

"Phi!" Bà Bạch nhổ nước bọt, lũ lắm mồm, lải nhải không dứt, làm hại cháu trai bảo bối của bà bây giờ còn chưa ra đời được!

Lúc này, một người phụ nữ hốt hoảng, vội vã từ trong sân chạy ra: "Mẹ, mẹ nói có nên đi miếu cầu khẩn hay không?" Em dâu kêu càng ngày càng nhỏ, chị ta bê từ trong phòng ra chậu nước máu cũng càng ngày càng nhiều, chị ta bắt đầu sợ.

Bà Bạch phát vào gáy con dâu thứ 2: "Bái cái gì mà bái, cháu trai của tôi có vận may lớn, người khác không bái nó thì thôi, sao phải đi cầu bái người khác! Đều tại Lưu Anh! Nếu cháu trai bà đây mà có việc gì, bà đây sẽ không tha cho cô ta!" Lưu Anh chính là nàng dâu đang sinh con- con dâu thứ 3 của bà.

Bà Bạch nói xong liền bước nhanh vào sân, nếu không phải ngoài cửa có mấy mụ miệng thối, tiếng bàn tán quá lớn, bà sợ bọn họ nói ra lời nói không dễ nghe, khiến cháu trai bà không vui, không muốn sinh ra, bà còn không nỡ rời phòng sinh đây này! Cháu trai sau khi sinh người đầu tiên nhìn thấy nhất định phải là bà nội bà đây mới được!

Trong phòng ở phía Tây, Bạch Quang cảm thấy chính mình đang ở một nơi thiếu dưỡng khí, thân thể bị đẩy ra từ một chỗ chật hẹp, tầm nhìn đen thui, không biết từ nơi nào còn truyền đến tiếng rên rỉ, hắn không phải đã chết sao? Lẽ nào đây chính là địa ngục? Thật khó chịu nha!

"Cháu trai, ngươi mau ra ngoài đi, để bà nội nhìn thấy cháu nào!" Âm thành hiền lành vang lên bên tai hắn.

Hiện tại sẽ không phải là hắn vừa mới đi đầu thai chứ? Bạch Quang linh quang chợt lóe, dùng sức hướng bên ngoài bò.

Bà Bạch hưng phấn, bà sinh được 4 đứa con, tự nhiên biết trạng thái bây giờ của cô con dâu là đại biểu cái gì. Bà đứng ở cửa, miệng không ngừng cổ vũ cháu trai ngoan.

Cuối cùng đầu Bạch Quang cũng lộ ra. Sớm đã chờ sẵn, Bà Bạch giành trước đem cháu trai đỡ ra ngoài.

Bà đỡ sững sờ, bà không nghĩ tới mụ già này lại yêu thích đứa nhỏ đến mức ấy. Phải biết rằng chính con trai mụ ta, từ lúc còn nhỏ đến khi lớn lên, đều không ít lần bị mụ ta đánh! Hơn nữa mụ ta đã có ba đứa cháu, ba đứa đều là bà đỡ đẻ, cũng chưa có ai được đối xử đặc biệt cả, sao đứa bé này lại ngoại lệ?

"Ngây người làm gì, mau giúp con dâu của tôi xử lý đi!" Bà Bạch giúp Bạch Quang cắt cuống rốn xong, liền thấy bà đỡ ngơ ngác đứng bên cạnh, vì vậy tức giận mắng. Mụ già chết tiệt này, nếu không phải sợ cháu trai ngoan của bà bị kinh sợ (kinh hãi+ hoảng sợ), bà nhất định sẽ mắng chết mụ ta! Thu phí đắt như vậy, đỡ đẻ cũng không biết làm cái gì! Hại cháu bà phải chịu khổ!

Bà đỡ nhanh chóng hồi hồn, bà làm bà đỡ nhiều năm như vậy, nhãn lực vẫn phải có, "Này bà Bạch, cháu trai bà cùng bà thân thiết, bà mới vừa nói muốn nhìn thấy nó, nó liền đi ra! Có thể thấy được là một đứa bé có phúc!" Lời này vừa thổi phồng đứa trẻ vừa thổi phồng bà Kim (bà Bạch họ Kim nhé).

Bà đỡ nói những lời này đã chạm đến tâm khảm bà Bạch, bà cũng cảm thấy cháu trai cùng với bà thân thiết.

Bà đỡ thấy ánh mắt bà Bạch đã trở nên ôn hòa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, như thế thì tiền công của bà chắc hẳn sẽ không bị cắt xén đi!

"Mẹ xem xem Bạch Thự nhà ta sinh ra thật đẹp mắt!" Bạch Ngọc đứng bên cạnh mẹ chồng, nhìn bà giúp đứa cháu nhỏ vừa ra đời lau sạch sẽ máu đen. Lau sạch máu đen, đặt đữa bé vào trong vải bông mềm mại, không giống những đứa bé khác vừa sinh trông xanh tím, đứa bé này da dẻ căng mịn, trắng như bạch ngọc, thậm chí còn trông khá hồng hào.

Bạch Quang, à không, hiện tại phải gọi làm Bạch Thự, khóe miệng của hắn không thể khống chế mà giật giật, hắn đột nhiên cảm thấy cái tên Bạch Quang mà trước đây mình vạn phần ghét bỏ, bây giờ trở nên dễ nghe vô cùng, ít nhất so với cái này "Bạch Thự" mạnh hơn gấp trăm lần.

"Mở mắt nào mở mắt nào cháu ngoan! Nhìn bà nội nè!" Bà Bạch cười tươi, lộ cả hàm răng.

Bạch Thự vừa mở mắt, liền thấy bà Bạch đứng trước mặt! Răng bà Bạch vang kè, thật quá chói mắt... Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn bị doạ hỏng.

Hắn quay đầu dúng hướng Bạch Ngọc đang đứng, Bạch Ngọc liền vui vẻ cười, "Ê a, thằng bé nhìn con kìa, nhìn con kìa!"

Bà Bạch ghét bỏ, trợn trắng mắt liếc cô con dâu thứ, "Đi đi, bên ngoài nhiều việc như vậy, cô đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay."

Bạch Ngọc ngây ngốc hỏi: "Có việc gì đâu mẹ ?"

Bà Bạch lười nhìn cô ta, đầu óc không cứu nổi! Lúc trước cưới cô ta vào cửa đúng là nhìn lầm, may là cô ta chưa sinh con, không thì cháu bà lại giống mẹ nó đều là kẻ ngu xuẩn. Nếu vậy chắc bà sẽ bị tức chết mất!

Bà Bạch trực tiếp ôm đứa bé ôm về phòng của bà, không thèm quan tâm đến việc mẹ của đứa bé chưa nhìn thấy hắn một tý nào. Đứa cháu trai này, bà quyết định muốn tự tay nuôi nấng. Bà cũng đã nghĩ xong nên lấy cái cớ gì, con thứ 3 không ở nhà, Lưu Anh phải ở cữ, còn phải chăm sóc hai đứa trẻ, làm gì có thời gian cùng tinh lực chăm nom đứa bé này. Vẫn là người làm bà nội này vất vả chút, giúp con dâu chăm con.

Bà Bạch ôm đứa trẻ vào phòng, bạn già liền theo sau bà đi vào.

Bạch Tam Triều không nói gì, chỉ là nhìn bà Bạch từ trên xuống dưới. Bà Bạch không kiên nhẫn, phất tay đuổi "Đi đi, ông đừng đứng đây cản tôi cùng cháu trai tình cảm."

Bạch Tam Triều râu mép dựng ngược quát, "Bà già này, không có tôi, bà đào đâu ra cháu trai ngoan. Trước hết, bà cho tôi nhìn Quang Thự một chút."

Lúc này, Bà Bạch mới bất đắc dĩ nhường ra một chỗ, bà đem tã lót kéo xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thự.

"Ây da, không hổ là cháu trai của Bạch Tam Triều tôi, vừa liếc mắt thôi đã thấy giống tôi, giống tôi hơn với cha nó cùng các bác nó nhiều! Sinh quá tốt!" Bạch Tam Triều vuốt râu cười ha ha. Râu ông cũng không dài, cũng chỉ mọc ra được chút xíu!

Đôi mắt đen lay láy của Bạch Thự đảo qua lại nhìn ông nội, bà nội của kiếp này, hắn ngửi được mùi đàn hương toả ra từ lồng ngực của bà nội, cảm nhận được giọng nói từ ái của ông nội, cảm giác ấm áp chưa bao giờ được cảm thụ, nổ tung trong lòng hắn, truyền khắp toàn thân.

Hắn từ tận thế tới. Thế giới kia, không có hi vọng, tất cả mọi người chỉ vì một chút thức ăn mà phấn đấu. Đứa trẻ ra đời đều là do quốc gia nuôi dưỡng, bởi vì chúng dễ bị giết chết, ăn thịt người tại thế giới kia là việc hết sức bình thường. Tuy người có thể sinh con ngày càng ít, trong mạt thế để tồn tại, những người còn sống sót đều là bước ra trong biển máu.

Trong tận thế, hắn cũng lớn lên giống bao đứa trẻ khác, từ khi có ký ức, hắn nhớ được sẽ ở bên trong trại tập trung: lên lớp, ăn cơm, ngủ, lên lớp... Mỗi ngày đều là như vậy. Mãi cho đến khi hắn thành niên, quốc gia muốn từ trong nhóm

người bọn họ chọn ra người ưu tú nhất để lưu lại. Người bạn thân nhất của hắn tìm tới, mong hắn không tham gia lần chọn lựa này. Hắn đồng ý, cuối cùng bạn thân ở lại làm việc cho chính phủ, còn hắn chỉ cõng một bao quần áo, ở trong mạt thế bắt đầu giãy dụa. Mười lăm năm, hắn từ từ quen với cuộc sống vô tình, đẫm máu trong mạt thế, cũng sắp quên đi những kí ức trong trại tập trung. Nhưng cuối cùng hắn và kẻ địch vẫn phải đồng quy vu tận.

Tới nơi này, có thể thấy là một thời đại hoàn toàn khác.

Nếu như hắn vừa nãy không nhìn lầm, người mà hắn sẽ gọi là "Mẹ" là người nằm trong phòng có treo một tấm bằng: "Bằng tốt nghiệp" ở trên tường, trên đó viết:

"Bằng tốt nghiệp Đại học Hoa Bắc

Học sinh Lưu Anh hệ chính quy, hai mươi ba tuổi

Tốt nghiệp khoá thứ mười ba

Tốt nghiệp Chính Quy

Xác nhận tốt nghiệp

Hoa quốc năm thứ nhất, ngày 5 tháng 2

Hoa quốc năm thứ nhất? Chẳng lẽ đây là một quốc gia mới vừa thành lập không lâu?

"Không biết thằng ba bao giờ có thể trở về." Bà Bạch đột nhiên cảm thán, "Cháu trai ta cũng không thể vừa sinh ra lại không có cha."

Ông Bạch cũng mong nhớ con trai công tác bên ngoài: "Ngày hôm trước từ phía nam truyền đến tin tức, nói nó không cẩn thận nhiễm bệnh kiết lị, hiện tại đang ở trong bệnh viện dã chiến an dưỡng, tôi đã nhờ người gửi lời nhắn cho nó, bảo nó khỏi bệnh thì nhanh chóng trở về. Lưu Anh cũng viết thư cho nó, cũng cùng nhau gửi đi."

Đối với thằng ba sau khi khỏi bệnh có thể trở về hay không, ông cũng không nắm chắc. So với những đứa con khác, thằng ba là đứa tính tình mâu thuẫn nhất. Trong xương nhát gan sợ phiền phức, thế nhưng cố tình tính lại bướng bỉnh, cố chấp, táo bạo! Lúc trước, nó nói muốn theo lời Đảng, ra tiền tuyến, bọn họ cố ngăn cản đều vô dụng. Nhưng sau khi nó xuôi nam liền hối hận, lúc này mới khẩn cấp gửi tin cho người nhà, báo cho bọn họ biết tình huống của nó.

"Ông xem rồi làm đi, nó khỏi bệnh sẽ chuẩn bị trở về! Lấy tính cách nó, tôi cũng không tin lá gan nó lớn đến mức còn dám tiếp tục sống ở đó!" Bà Bạch nói một cách đầy tự tin, bà hiểu đứa con này! Hừ, lúc trước đi theo quân đã dùng hết dũng khí cả đời này của nó.

Bà nói xong, tiếp tục cúi đầu đùa với cháu, không muốn tiêu tốn thời gian trên người con trai.

"Mẹ!" Con dâu Bạch Ngọc đi vào, xoắn xuýt nói: " Em dâu không có sữa, phải làm sao bây giờ?"

Bà Bạch nghe tin này, nổi giận, âm thanh lớn đến mức cả nhà đều nghe được, "Tôi đã nói rồi, lúc mang thai phải biết giữ gìn, cô lại không nghe, thích nhảy thích chạy, hiện tại hay chưa, đầu tiên là khó sinh, giờ thì không có sữa cho cháu tôi! Cô có còn là mẹ không?"

Ông Bạch vội vàng ngăn lại, "Bà nhỏ giọng chút, mẹ không có sữa thì chúng ta cho uống sữa tươi. Bà lớn tiếng vậy cẩn thận doạ sợ Quang Thự!"

Bà Bạch nghe thế, nhanh chóng quay đầu lại xem Bạch Thự. Bạch Thự mở to đôi mắt đen láy, không nháy mắt nhìn bà, làm gì có bộ dáng sợ sệt. Bà liền nguôi giận, hạ giọng nói với Bạch Ngọc: "Cô trước tiên cầm bát đến chỗ chị dâu cả xin ít sữa về, tôi sẽ nghĩ biện pháp kiếm một con bò sữa về."