Chương 97: Một bát đồ ăn

Tiền viện, trong đông sương phòng Dương gia.

Lão Dương nhìn đống thức ăn thơm ngào ngạt trong bát gốm đất trước mặt, vừa có rau vừa có thịt, vừa cay lại vừa ngon.

Nều là bình thường, với bát đồ ăn như vậy, lão Dương phải chén được ba bát cơm đầy!

“Vợ lão tam, tay nghề nấu ăn thật tốt. Từ khi tam phòng phân ra, thức ăn trong nhà giao cho vợ lão tứ xử lý, ta chưa từng được ăn một bữa cơm ngon, haizzz!”

Lão Dương thở dài, ngồi bên cạnh bàn cúi đầu hút thuốc.

Đàm thị sau khi rửa chân cho lão Dương xong, liền tự rửa chân mình một cách qua loa.

Sau khi ra sân đổ nước rửa chân, bước vào cửa cũng thấy bát đĩa trên bàn.

Đàm thị đi tới nhìn vài lần, nhịn không được chua chát nói: “Tam phòng mỗi ngày đều ăn sung mặc sướng. Đồ ăn trong rừng, trong suối đều có đủ cả, đúng là có năng lực!”

Lão Dương nhồi thuốc lá sợi, lắc đầu, khịt mũi coi thường nói: “Ham ăn tục uống không thể gọi là có năng lực!”

“Vậy gọi là gì?” Đàm thị hỏi.

“Tham ăn, không có tiền đồ!” lão Dương nói.

“Vậy bát đồ ăn này tính sao?” Đàm thị lại hỏi.

“Gửi trả lại cho họ đi! Ta cũng không qua bên kia uống rượu cùng Lão Tôn, nhưng lại ăn chén đồ này thì cũng không tốt!” lão Dương nói.

“Không cần sao?” Đàm thị nhìn chén đồ ăn cao có ngọn, có chút do dự.

“Làm sao, ngươi thèm à?” lão Dương nhìn Đàm thị, giọng nói không vui. Lão bà trước giờ đều rất biết kiềm chế, sao hôm nay thấy đồ ăn lại không kìm lòng được như vậy?

Lão Dương vừa định mắng Đàm thị, thì bà đã đã mở miệng trước.

“Cha của Mai nhi , hay là đừng đưa trả lại, lão nhị từ trên trấn gửi tin về, nói rằng ngày mai Mai nhi sẽ về nhà.”

“Cái gì? Mai nhi ngày mai về tới nhà sao?” lão Dương hỏi.

Sinh liên tục năm nhi tử, mãi mới có một cô con gái út là Dương Hoa Mai.

Của càng ít càng quý! Trong một gia đình toàn đàn ông, chỉ có một cô con gái là Mai Nhi, nên được lão Dương và Đàm thị yêu thương chiều chuộng nuôi lớn!

Đàm thị gật đầu: “Đúng vậy, sáng mai Mai nhi sẽ về tới nhà, lão nhị là cái loại sợ vợ, vợ lão nhị lại keo kiệt bủn xỉn như vậy, đoạn thời gian trước Mai nhi ở nhà bọn họ, sợ là cũng không được ăn miếng ngon nào.”

“Bát đồ ăn tam phòng đưa tới, vừa có lươn, vừa có thịt gà rừng, đều là những món ít được ăn. Chúng ta giữ lại cho Mai nhi, nàng nhất định rất vui!” Đàm thị dùng giọng cầu xin nói với lão Dương.

Sự bướng bỉnh và kiêu ngạo trên khuôn mặt của Lão Dương Đầu lúc này đã giảm đi đáng kể.

Hắn lặng lẽ thở dài và gật đầu.

Bộ dáng bất đắc dĩ thỏa hiệp rất giống kiểu một người anh hùng hào kiệt khi tới tuổi xế chiều, vì ba đấu gạo mà phải khom lưng cúi đầu!

“Vậy thì bà đem xuống bếp cất đi, cẩn thận kẻo bị chuột ăn mất!” Lão Dương dặn dò.

Đàm thị liên tục gật đầu, cầm bát đi thẳng đến phòng bếp.

Trong căn phòng cách vách của lão tứ Dương Hoa Minh và Lưu thị.

Căn phòng tối đen như mực, hai khuê nữ đã ngủ rất say, bị Dương Hoa Minh đẩy tới sâu bên trong giường. Hắn tự mình chiếm hơn nửa giường bên ngoài, nằm đó, hai tay đặt trên chiếc gối đầu,cằm gối lên trên tay, rầm rì nói.

“Mẹ kiếp, ngươi không ăn cơm à? Sao tay lại yếu như vậy? Dùng sức một chút đi!”

“Được, được, em sẽ dùng sức, sẽ dùng sức!”

Lưu thị vác chiếc bụng to, chật vật ngồi quỳ ở một bên, trong bóng đêm, chỉ nhờ ánh trăng từ bên khe cửa sổ hắt vào, đấm bưng, bóp vai cho nam nhân nhà mình.

Đột nhiên, cánh cửa phòng bên cạnh cọt kẹt mở ra.

Một bóng người vụt qua cửa sổ của họ.

Một thoáng kinh hoàng đi qua, Lưu thị vẫn kịp nhận ra bóng dáng Đàm thị, trong tay mẹ chồng dường như đang bưng một cái bát!

“Đồ chết tiệt, sao lại ngừng lại……”

“Suỵt!”

Trong bóng đêm, Lưu thị ghé hai lỗ tai, nghe tiếng bước chân của Đàm thị.

“Lão tứ, nương hình như đang đi đến phòng bếp, em thấy ngài vừa đi qua, trong tay còn bưng một cái bát to!” Lưu thị đè thấp thanh nói với Dương Hoa Minh.

“Thì sao?” Dương Hoa Minh lười biếng hỏi.

“Anh ngốc à, hôm nay ông ngoại Mập Mạp đến đây, buổi tối còn mời cả Trường Canh, Đại Ngưu qua ăn cơm, nấu một bàn toàn đồ ăn ngon!”

Lưu thị hưng phấn nói, trong bóng đêm, Dương Hoa Minh không thấy rõ mặt nàng, chỉ thấy một đôi mắt sáng còn hơn mắt chuột!

“Được rồi, tam phòng dù có ăn thịt rồng, cũng không chia cho chúng ta đâu! Tam ca tam tẩu mặc kệ mọi chuyện, Mập Mạp mới là người làm chủ gia đình! Nha đầu chết tiệt kia, rất ranh mãnh và xảo trá, lần trước ăn của nàng một bát sủi cảo, thiếu chút nữa khiến lão tử đi ngoài đến chết!”

Dương Hoa Minh nhắc lại chuyện này, trong lòng vẫn còn sợ hãi!

Nhưng Lưu thị lại nói: “Nhìn anh kìa, đúng là không có tiền đồ, có phải nam nhân không vậy! Lần trước là lần trước, lần này là lần này!”

“Là sao?”

“Tối nay, Đại An lại đây mời cha qua uống rượu, cha ta không đi. Lúc sau ông ngoại Mập Mạp tới, nhưng cũng không mời được.” Lưu thị nói.

“Cha ta thật là ngu ngốc, đồ ăn đưa đến bên miệng còn từ chối!” Dương Hoa Minh nói.

“Tiếp theo tam tẩu liền tới, chắc là đưa đồ ăn.” Lưu thị lại nói tiếp: “Mới vừa rồi nương đi phòng bếp, em phát hiện ra nơi nương giấu đồ là chỗ để phòng chuột, đặt chiếc bát vào trong một chiếc nồi rất to!”

“Hì hì, còn chờ gì nữa, chúng ta đi lấy thôi!” Dương Hoa Minh thúc giục.

Lúc này, tiếng bước chân từ phòng bếp bên kia truyền đến, hai vợ chồng che miệng im lặng.

Mãi cho đến khi tiếng bước chân vào sương phòng cách vách, tiếng đóng cửa truyền lại, hai người mới buông tay.

Dương Hoa Minh đã ngồi dậy, dùng chân quờ quạng trên mặt đất để tìm giày.

“Lão tứ, anh thật sự muốn đi trộm bát đồ ăn kia sao?” Lưu thị túm chặt Dương Hoa Minh hỏi.

“Đồ ăn tới bên miệng mà không ăn, đó là đồ ngốc, cha ta ngốc, nhưng ta thì không!” Dương Hoa Minh không cho là đúng nói.

“Nghe nói sáng mai Mai Nhi sẽ về nhà, đồ ăn kia chắc chắn là nương lưu lại cho Mai Nhi, nương mà trách tội xuống dưới, ta chịu không nổi!” Lưu thị có hơi chút kiêng kị.

Gả vào Dương gia đã nhiều năm, nàng liền biết, trong nhà này, cô em chồng Dương Hoa Mai, chính là quả tim trong lòng cha mẹ chồng.

Ngoại trừ trưởng tôn Dương Vĩnh Tiên của đại phòng đang đi trên trấn đọc sách, được cả Dương gia toàn lực bồi dưỡng, thì cô em chồng Dương Hoa Mai, chính là tâm can bảo bối trong nhà!

Đồ ăn ngon, uống ngon, vui vẻ gì, cha mẹ chồng đều dành cho nàng, mấy đứa con trai đều bị gạt sang một bên!

Mới đầu Lưu thị khó hiểu, còn nghĩ rằng đây là nề nếp của Dương gia, quý trọng khuê nữ không quý trọng nhi tử.

Nhưng sau khi nàng một hơi sinh liền hai khuê nữ, mới hiểu được, vợ chồng lão Dương cực kỳ trọng nam, khinh nữ, Dương Hoa Mai, là ngoại lệ trong ngoại lệ!

Cùng là người nhưng không cùng mệnh! Lưu thị ghen ghét với cô em chồng Dương Hoa Mai muốn chết!

Bên này, Dương Hoa Minh đã nhanh nhẹn đeo xong giày xuống đất.

“Mai Nhi mấy ngày này ở trên trấn với nhị ca, nhị tẩu, chắn chắn đã được ăn không ít đồ ngon, cũng không thèm một chút đồ này!”

Dương Hoa Minh nói, quay người đi tới cạnh cửa, lặng yên không một tiếng động mở ra.

Thân hình chợt lóe, biến mất sau cánh cửa, nhanh như chớp đi tới phòng phòng bếp……