“Nương, ngài đem nồi to nấu cơm trước, con sẽ đem hai con gà rừng này cân thử!”
Trong phòng bếp, Dương Nhược Tình cầm lấy cái cân, đem cân từng con gà rừng vừa bắt được buổi chiều.
Con to hơn có trọng lượng cả lông gần năm cân. Con nhỏ hơn ba cân rưỡi!
“Nương, tối nay chúng ta vặt lông con bé hơn này, hầm nồi nước, được không ạ?” Dương Nhược Tình hỏi ý kiến Tôn thị.
Tôn thị nói: “Được, gà rừng ít có được, đem nấu canh sẽ rất ngon! Con ba cân rưỡi là đủ cho tất cả mọi người ăn rồi!”
Dương Nhược Tình gật đầu.
Tôn thị lại nói: “Con to kia, có phải con muốn đem đi thị trấn bán đúng không? Chắc là có thể bán không ít tiền nhỉ?”
Dương Nhược Tình gật đầu nói: “Gà rừng và lươn giá tương đương nhau, đều là 30 văn một cân, con gà rừng này nặng năm cân, có thể bán được 150 văn tiền !”
“Tình Nhi nhà ta thật là giỏi quá!” Tôn thị khen, một bên nhanh nhẹn vo gạo cho vào nồi.
Ăn gạo trắng tinh là quá xa xỉ đối với các hộ gia đình ở nông thôn.
Theo thường lệ, Tôn thị trộn lẫn với rau dại.
Bên kia, Dương Nhược Tình lắc đầu, nói: “Con gà to này sẽ không bán, con muốn để cho ông ngoại mang về Tôn gia, cho bà ngoại, mợ cả, còn có các biểu tỷ, biểu muội nếm thử!”
Tôn thị ngẩn ra, ngay sau đó liền vui mừng nhìn Dương Nhược Tình: “Tình Nhi nhà ta thật hiếu thuận!”
Dương Nhược Tình cười: “Đó là việc nên làm mà! Nương, chúng ta chia nhau ra làm, ngài tới cắt tiết gà, còn con đi ra giếng nước làm sạch lươn!”
“Được rồi, để mẹ thêm củi vào bếp xong sẽ làm!”
Hai mẹ con phân công nhau làm việc.
Tôn thị đem con gà cắt tiết, nhổ lông, lấy lòng mề ra đặt một bên, sau đó lại rửa sạch thịt gà.
Cắt thành từng miếng từng miếng, cho vào một chiếc nồi sành, thêm vào vài miếng gừng tươi, đậy nắp, đặt lên bếp.
Loại nồi sành, chịu được nhiệt độ cao, thường được dùng để hầm.
Chờ đến khi cơm chín, gà hầm cũng đã mềm. Món hầm được ninh trong nồi sành này có mùi thơm đặc biệt, mềm mềm, ăn vào khiến người ta nhớ mãi!
Tôn thị mới vừa đặt nồi sành lên bếp, Dương Nhược Tình cũng làm xong lươn và đem vào phòng.
“Tình nhi, gà rừng đã đặt lên bếp, tim gà, gan gà, ruột gà, nương đều theo lời con nói để sang một bên, con nhìn xem nên làm như thế nào?”
Tôn thị chỉ một đống lòng gà trên mặt đất, hỏi Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình buông con lươn trong tay, nói với Tôn thị: “ ’Sơn nhân tự có diệu kế’, nương cứ để đó cho con!”
“Vậy để nương đi xào lươn nhé?” Tôn thị hỏi.
“Vâng, nương nhớ cho thêm nhiều tỏi và ớt nhé, sẽ rất ngon!” Dương Nhược Tình hỏi.
“Nương biết rồi, ngươi nha đầu này, khẩu vị nặng, thích ăn cay!”
Tôn thị cười nói, đốt lửa ở bếp nhỏ bên ngoài, cho vào nồi một ít dầu chuẩn bị nướng lươn.
Bên này, đầu tiên Dương Nhược Tình đi lấy một nắm ngô do lão Tôn mang đến, ngâm vào nước trong. Sau đó lại đi lấy một nắm đậu phộng, để sang một bên.
Tiếp theo nàng xắn tay áo, ngồi trên mặt đất xử lý chỗ lòng gà.
Rửa sạch tim gà, gan và trứng gà, cắt thành từng lát mỏng.
Lột sạch chất bẩn trong ruột gà, sau đó dùng đũa cắm vào rồi lật ngược lại, cẩn thận chải nhiều lần. Đảm bảo không có mùi hôi, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ.
Băm nhỏ hành, gừng, tỏi và ớt khô để dùng.
“Nương, rau dưa ông ngoại mang đến ngài để ở đâu?” Dương Nhược Tình lại hỏi Tôn thị.
Hôm nay Lão Tôn lại đây, mang theo một bao tải đồ.
Trong đó có đậu nành, đậu phộng, hạt bắp, cũng như một ít bắp cải, rau muống, xà lách, ớt khô…
“Tại đây !”
Tôn thị dừng tay, quay lại lấy trong tủ ra một cái rổ tre đưa cho Dương Nhược Tình.
Rau dưa đều ở bên trong đó!
Dương Nhược Tình lấy ra một cây măng tây, bóc bỏ phần lớp da bên ngoài, để sang một bên để chút nữa cho con gà mái già duy nhất trong nhà ăn.
Tiếp theo nàng đem rửa sạch sẽ măng tây, cắt thành những lát mỏng để sang một bên.
Nhìn con lươn trong nồi, con lươn đã thấm nước tương nên có màu đỏ sẫm hấp dẫn, nước lèo sền sệt sôi lục bục như đang hát một giai điệu vui tai.
Dương Nhược Tình ước tính còn khoảng bốn năm phút nữa là nhấc nồi ra, nhân cơ hội này nàng lấy hai cây cải trắng và rau chân vịt đi đến giếng nước rửa sạch.
Khi nàng rửa sạch rau xong trở lại phòng bếp, lươn đã chín, mùi hương lượn lờ trong phòng bếp.
“Tình Nhi, kế tiếp chúng ta nấu gì?”
“Con sẽ xào nội tạng gà!” Dương Nhược Tình nói.
Món này kiếp trước nàng thích ăn, thơm, cay cay, ăn vô cùng ngon.
Tôn thị ngồi xuống bên bếp quạt cho lửa bùng lên .
Dương Nhược Tình đeo tạp dề, cho một chút dầu cải vào chảo đun nóng.
Đun nóng đến mức độ nhất định, Dương Nhược Tình đổ chỗ hành, gừng, tỏi, ớt khô băm nhỏ vào nồi, sau đó lại trút toàn bộ đậu phộng và ngô đã ngâm tốt vào cùng.
“Xèo xèo……”
Âm thanh vui tai vang lên.
Dương Nhược Tình cầm muôi vung vẩy cực điêu luyện, làm người hoa cả mắt.
Theo từng lượt đảo của nàng, ớt, hành, gừng, tỏi hòa quyện với nhau, dưới nhiệt độ cao có dầu hạt cải làm trung gian, hương thơm cay nồng lan tỏa ra cả phòng bếp!
“Hắt xì!”
Một tiếng hắt hơi đột ngột vang lên từ cửa phòng bếp.
Dương Nhược Tình nhìn lên, thấy một thân ảnh cao lớn đang đứng ở cửa bếp.
Bên cạnh hắn là hai nam hài cao thấp khác nhau.
Chính là Lạc Phong Đường , Đại An và Tiểu An!
“A? Đường Nha Tử, ngươi tới rồi sao?”
Tôn thị vội vàng chạy tới tiếp đón, ánh mắt tràn đầy vui mừng, ý cười đi thẳng từ ánh mắt đến tận đáy lòng.
“Tam thẩm.”
Lạc Phong Đường lúng ta lúng túng gọi Tôn thị một tiếng, nhưng đôi mắt, lại không tự kìm chế được mà bỏ qua Tôn thị, tìm kiếm bóng hình Dương Nhược Tình đang đứng trước bệ bếp.
Vòng eo không mấy duyên dáng của nàng đang đeo một chiếc tạp dề.
Trên bệ bếp có thắp một ngọn đèn dầu đậu nành, ánh đèn mờ ảo, nữ oa nhi đang múa may chiếc muôi trong tay.
Như biết hắn đang nhìn mình, nàng quay đầu lại, khuôn mặt đỏ bừng, mỉm cười với hắn, hàm răng trắng đều, đôi mắt sáng ngời.
Bộ dáng khi cô bé mập này xào rau đẹp quá!
“Đường Nha Tử, nơi này hơi cay, ngươi đến phòng cha của Dương Nhược Tình ngồi đi, trong chốc lát cơm sẽ nấu xong!”
Giọng nói của Tôn thị lại vang lên.
Lạc Phong Đường chợt tỉnh táo lại, phát hiện chính mình thất thố, hắn vội vàng cụp mắt xuống, không dám nhìn về phía bệ bếp bên kia nữa.
“Cái gì? Tam thẩm mới vừa nói gì ạ? Cháu không nghe rõ.”
“Ha hả, ta nói phòng bếp này hơi cay lắm, cẩn thận bị sặc đấy, sang phòng bên ngồi đi, tam thúc ngươi cùng ông ngoại Tình Nhi đều đang ở đó!” Tôn thị cười nói lại một lần nữa.
“A, vâng, vâng!”
Lạc Phong Đường quay người lại, khóe mắt lại không nhịn được liếc về phía bệ bếp bên kia một lần nữa.
Dưới chân không hiểu dẫm phải cái gì, hắn lảo đảo một chút, thiếu chút nữa té ngã.
May mắn hắn thân thủ nhanh nhẹn, bám được vào bên cạnh khung cửa.
“Đường Nha Tử, cháu không có việc gì chứ? Để ý dưới chân nha!” Tôn thị vẻ mặt lo lắng, quan tâm hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì!”
Lạc Phong Đường đỏ thẫm mặt, cúi gằm, xấu hổ chạy sang phòng bên cạnh.
Tôn thị đi theo pha trà.
Trong bếp, Dương Nhược Tình không nhịn được nữa, bật cười.
Tiểu tử này đúng là một con ngỗng ngốc nghếch!
Tiểu An chớp chớp đôi mắt, nghiêng đầu nói với Dương Nhược Tình: “Tỷ tỷ, vừa rồi đệ nhìn thấy, Phong Đường ca ca vì nhìn tỷ nên mới suýt vấp ngã!”
“Là đệ ngáng chân huynh ấy!” Đại An nhíu mày nói.
“Cái gì?”
Dương Nhược Tình sửng sốt, ngay sau đó nhìn về phía Đại An: “Tại sao đệ lại ngáng chân hắn?”
“Không có lý do!”
Đại An ngữ khí mang theo chút giận dỗi, nói xong những lời này liền quay đầu rời khỏi phòng bếp.
Lưu lại Dương Nhược Tình không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.