Tôn thị nhìn Dương Nhược Tình đặt tay cầm chén lên đùi, lại lấy chiếc chén không bên cạnh, đem hơn nửa đồ trong chén của mình sẻ sang chiếc bát kia, đưa đến trước mặt Tôn thị, chớp chớp mắt: “Nương, nương cũng ăn đi.”
“Gì?” Tôn thị nhìn đồ ăn được đưa đến trước mặt mình, ngẩn ra một lúc, hốc mắt tức khắc liền đỏ lên: “Nương không đói, lúc làm cơm dưới bếp nương đã ăn rồi. Đây là phần của con. Con ăn mau cho nóng!”
Đều nói, con gái là áo bông tri kỉ của nương, lời này thực không giả. Con gái vừa mới thanh tỉnh, liền biết lo lắng cho nương.
“Nương không ăn, Tình Nhi cũng không ăn, Tình Nhi muốn nương ăn cùng.”
Dương Nhược Tình cố ý xụ mặt, bắt trước theo hành vi trong kí ức của nguyên chủ, bẹp miệng, một bộ dáng Tôn thị không ăn, nàng cũng không ăn.
“Nương thật sự đã ăn rồi……” Tôn thị vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng lại là vô vàn ấm áp.
Dương Nhược Tình giả vờ không quan tâm.
Trước kia nàng ngốc, rất nhiều chuyện không rõ. Dương gia không có chia nhà, cả gia đình mười mấy người đều chung một nồi cơm, Đàm thị chủ quản gia đình.
Bằng thái độ trước đây của Đàm thị với mình, nơi nào bao dung cho nàng một chén cơm đầy có ngọn như vậy? Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Tôn thị tiết kiệm từ khẩu phần ăn của chính bà để bù lại cho con gái.
“Tình Nhi, con hiếu thuận nương thấy rồi, nhưng nương thật sự đã ăn, không gạt con.”
“……”
“Được rồi, nương ăn, ăn còn không được sao?” Tôn thị chung quy vẫn là thỏa hiệp, khẽ thở dài một hơi, bưng chén trước mặt lên.
Dương Nhược Tình lúc này mới giãn mặt, lộ ra ý cười, cầm lấy đôi đũa được làm từ cây tre trên tay, dùng lực một cái, “Răng rắc!” Một tiếng giòn vang, đôi đũa bị bẻ gãy thành hai.
Dương Nhược Tình đem nửa đôi đưa cho Tôn thị đang trợn mắt, há mồn, cười hì hì: “Ăn thôi, không ăn nhanh sẽ lạnh mất.”
Tôn thị tiếp nhận đôi đũa, nhìn chỗ bị bẻ gẫy, âm thầm tặc lưỡi.
Đôi đũa này, chính bà một người trưởng thành cũng rất khó bẻ gãy, sao con gái mới sốt dậy cả đêm, lại vẫn có khí lực bẻ được? Từ trước đến giờ, sao bà không biết con gái khỏe đến vậy?
“Đúng rồi, Tình Nhi muốn cầu xin nương một chuyện”
Gắp mấy ngụm thức ăn, Dương Nhược Tình như đột nhiên nghĩ đến cái gì, dùng sức nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn Tôn thị.
Tôn thị đang cầm đũa trong tay cũng thả xuống, liếc mắt nhìn Dương Nhược Tình, có điểm buồn cười nói: “Đứa ngốc này, nói chuyện với mẹ ruột, còn phải dùng đến từ “cầu” sao? Nói đi, là việc gì?”
Dương Nhước Tình suy nghĩ một chút, lại liếc mắt nhìn về phía cửa phòng, lúc này mới tỏ ra vẻ mặt nghiêm túc, đối với Tôn thị nói: “Việc con thanh tỉnh, trước mắt đừng nói ra ngoài, trừ bỏ cha ra, những người, tạm thời đừng cho họ biết.”
“Vì sao?” Tôn thị vẻ mặt khó hiểu, “Đây là chuyện tốt mà……”
Nghĩ đến con gái mình nhiều năm như vậy, ở trong thôn luôn luôn bị mọi người coi như trò cười, giễu cợt, đến cả đám trẻ con nhỏ hơn cũng dám bắt nạt nàng.
Là một người mẹ, bà cảm thấy đau nhói trong lòng nhưng lại đành bất lực. Bà còn phải xuống đất làm việc, còn phải lo liệu đồ ăn cho cả gia đình, bên dưới vẫn còn hai đứa con nhỏ phải chiếu cố, thực rất khó quan tâm hết được.
Hiện tại con gái đã thanh tỉnh, đã đến lúc có thể ngẩng cao đầu, vì sao phải giấu diếm? Tôn thị không hiểu nổi.
“Nương, con khi còn mơ mơ màng màng, trong mộng có gặp một vị trông giống như Bồ Tát, bà nói hồn phách con vừa mới quy tụ về, còn chưa quá vững chắc. Nếu quá nhiều người biết, bị kinh động, sẽ trở về ngốc như trước.”
Dương Nhược Tình biết ở thời đại này, người người đều thờ phụng thần ninh, đôi mắt vừa đảo, một lời nói dối trơn tru đã được nàng thốt ra.
Về việc tại sao nàng muốn giấu giếm chuyện này, Dương Nhược Tình tự nhiên có tính toán riêng.
Tôn thị nghe được lời nói của Dương Nhược Tình, trong ánh mắt lộ ra một tia hoảng loạn, lại nhớ tới lời bà cốt ở thôn bên cạnh, hình như cũng có ý tương tự, bảo rằng hồn phách con gái bà không quy tụ đủ.
Vị Bồ Tát trong mộng của con gái chắn hẳn là người đưa linh hồn nàng về đúng vị trí của nó? Nghĩ đến đây, Tôn thị vội vàng đặt chiếc bát trong tay xuống, chắp tay vái lạy vài cái, hướng về một góc phòng vẻ mặt thành kính, trong miệng lẩm bẩm, tựa hồ đang nói những lời cảm tạ thần ninh.
Dương Nhược Tình rũ mắt xuống, âm thầm cười trộm. Thầm nghĩ vị nương này, thật đúng là lương thiện dễ gạt.
Bên này, Tôn thị từ tận đáy lòng cảm kích Bồ Tát xong, liền nhìn Dương Nhược Tình với ánh mắt khẩn trương: “Tình Nhi, con yên tâm, nương sẽ không nói, đối với ai đều không nói. Bao giờ Bồ Tát báo mộng cho nói thì nương mới nói! Chỉ cần con chuyển biến tốt là được!”
“Thôi, ăn cơm, ăn cơm!”
……
“Chờ ăn xong rồi, nương sẽ đi nhà bếp rửa chén bát, buổi trưa hôm nay ấm áp, đợi lát nữa nương đỡ con đi trong sân phơi nắng, tẩy sạch nấm mốc trên người.” Tôn thị đem đám đậu nành trong chén, lựa từng viên, từng viên, gắp tới chén Dương Nhược Tình, vừa gắp vừa nói.
“Vâng, được ạ.”
Từ sau khi xuyên qua, hơn nửa ngày vẫn nằm trong căn phòng ẩm ướt, âm u, nàng cảm thấy chính mình đều sắp mốc meo cả rồi.
Đi dạo trong sân cũng tốt, thư giãn gân cốt, thuận tiện cũng để nàng quen với hoàn cảnh.
Tôn thị bên kia mới vừa động chiếc đũa, Dương Nhược Tình bên này đã ăn sắp tới đáy bát, đem miếng cuối cùng nuốt nốt vào bụng. Nàng phát hiện trước kia mình cả ngày cũng chỉ ăn được một lượng cơm như vậy. Nhưng bây giờ hoàn cảnh thay đổi, lại thấy nhiêu đây thì chỉ vừa đủ nhét kẽ răng. Thân thể này ăn uống thật là khỏe, khỏe đến đáng sợ!
“Chắc ăn chưa no đúng không? Trong bát nương vẫn còn, con ăn đi!” Tôn thị nhìn bát cơm của Dương Nhược Tình, mỉm cười. Có ai rành con gái hơn mẹ, con gái bà khả năng ăn thế nào, bà không phải là biết rõ nhất sao?
Tôn thị nhấc tay, định đem khẩu phần ăn trong bát mình đổ sang bát Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình vội vã lắc đầu khiến đám mỡ quanh quai hàm đong đưa mấy vòng: “Nương, con đã ăn no rồi, nếu lại ăn thêm nữa thì bụng sẽ vỡ ra mất!”
Nàng theo bản năng đặt tay lên bụng mình, tùy ý nhéo nhéo một cái, chết tiệt, cái phao bơi này, thực là đáng sợ!
Gia đình nghèo như vậy, nguyên chủ làm thế nào có thể ăn thành bộ dạng này?
Một nàng nương gia, lại đối xử với ngoại hình của mình như vậy, thực quá tàn nhẫn!
Cần phải thay đổi hình thể ngay, không thể chần chờ!
Hai mẹ con ăn xong, Tôn thị xách chiếc ghế đẩu gẫy một chân trong phòng đi ra ngoài sân, dùng gạch đất chống bên bị gẫy, sau đó trèo lên phơi quần áo.
Làm xong mọi việc mới về phòng, đỡ Dương Nhược Tình lúc này đã mặc xong quần áo, đeo xong giầy đi ra ngoài cửa.
Tứ hợn viện của nông gia đơn giản, hai phía đông, tây có hai phòng, ở giữa là ba gian cạnh nhau. Phòng trên là phòng bếp kiêm nhà ăn, vách tường đều trát bùn vàng, trên tường có cọc gỗ, treo một ít mũ rơm vàng, rổ rá, sọt, sàng.
Trong sân trồng một cây lộc vừng cổ thụ, nhìn cây lộc vừng lá vàng úa, Dương Nhược Tình đoán bây giờ hẳn là đầu mùa thu, lịch cũ là tầm tháng chín.