Chương 68: đáng yêu có mị lực

Dương Nhược Tình đánh giá còn hơn một canh giờ nữa mới đến trưa, thay vì ngồi xổm ở đây đợi ngũ thúc đến, nàng có thể đi dạo một vòng quanh chợ ngói.

Lúc này, mặt trời đã lên cao, chợ ngói vẫn còn rất đông người.

Mọi người từ mười dặm, tám thị trấn đều tập trung ở đây, âm thanh rao hàng trộn lẫn với nhau, thổ sản vùng núi, thủy sản, nông sản, cái gì cũng có.

Trên đường đi, còn có một số người khẩu âm vùng khác rao bán cao chó. Mục tiêu mời chào đều là lão ông, lão bà đã lớn tuổi.

Thật sự rất giống với cảnh chợ nông sản hiện đại, Dương Nhược Tình cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía trước.

"Ủa? Người đó sao lại quen thế?"

Dương Nhược Tình dừng lại nhìn kỹ hơn.

Lạc Phong Đường?

Ngay sau đó, nàng lại nhìn thấy một con hươu bào bị trói chân tay để dưới chân Lạc Phong Đường!

Nàng liền rõ ràng. Hôm nay là ngày 25 hàng tháng, chắc hắn ta đến chợ ngói để bán con mồi.

Dương Nhược Tình đứng đó, quan sát Lạc Phong Đường từ xa.

Lạc Phong Đường đang ngồi xổm ở đó, dùng hai tay ôm đầu gối, đầu rũ xuống.

Mỗi khi có một đôi chân xuất hiện trước quầy hàng, hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn những khách hàng đứng đó, khóe môi hơi mở, như đang ngượng ngùng không biết nên nói gì để thu hút khách hàng.

Mà khi đôi chân kia rời đi, trên mặt hắn liền lộ ra một tia thất vọng, lại tiếp tục cúi đầu xuống.

Lặp lại như thế vài lần, các quầy hàng bên cạnh hắn đều đã bán được vài món đồ, nhưng con hươu bào của hắn vẫn không có người hỏi thăm.

Dương Nhược Tình âm thầm lắc đầu, với phong cách hành xử như vậy, có bán đến sang năm, cũng không bán nổi!

Vốn dĩ muốn rời đi, nàng không có hứng thú để ý đến chuyện của người khác, nhưng khi ngón tay theo bản năng chạm vào số tiền trĩu nặng trong lòng ngực, Dương Nhược Tình lại chần chờ.

Số tiền bên trong, có một bộ phận thu được từ việc bán thỏ.

Mà con thỏ kia là Lạc Phong Đường đưa đến!

Quên đi, liền giúp một lần vậy!

Lạc Phong Đường đang ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, trong tay cầm một cành cây vẽ những vòng tròn trên mặt đất

Thình lình, bả vai bị người vỗ một cái.

Hắn ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khuôn mặt bầu bĩnh đang cười cười đến cong đôi lông mày.

“Mập Mạp?”

Lạc Phong Đường kinh ngạc mở to hai mắt, vạn không nghĩ tới ở chợ ngói còn có thể gặp được người quen.

“Đường tiểu tử, ngươi đến chợ ngói bán hươu từ lúc nào thế?” Dương Nhược Tình hỏi.

Lạc Phong Đường vứt nhánh cây trong tay đi, xoa xoa một chút đứng lên, có điểm câu nệ nói: “Mới đến…… không, không phải mới, độ nửa, …nửa canh giờ đi……”

Nói chuyện còn ấp a ấp úng, được hai câu mặt đã đỏ ửng lên?

Dương Nhược Tình quét biểu cảm của Lạc Phong Đường vào mắt mình, âm thầm trợn trắng mắt.

Bộ dáng này thật sự không thể làm buôn bán được!

“Ồ, thảo nào khi mới đến ta đã không gặp ngươi!” Dương Nhược Tình nói.

“Sao? Mập Mạp ngươi cũng là tới bán đồ ư?” Lạc Phong Đường hỏi, nhìn trên tay Dương Nhược Tình đang xách hai cái giỏ tre rỗng.

“Đồ của ngươi đâu?” Hắn hỏi.

“Bán hết rồi, chỉ còn hai cái giỏ này thôi, ta không bán, đợi lát nữa dùng để đựng đồ mua cho nhà.” Dương Nhược Tình nói.

Đã bán hết? Lạc Phong Đường âm thầm kinh ngạc, Mập Mạp thật là quá lợi hại!

Ngược lại, chính mình thật vô dụng, chỉ một con hươu bào, đều bán không được!

Dương Nhược Tình liếc xung quanh sau đó quay lại nhìn Lạc Phong Đường: “Đường Nha Tử, nếu ngươi chỉ ngồi không như thế sẽ không bán được hàng, ngươi phải hét lên!”

Lạc Phong Đường gãi gãi đầu, cười ngượng ngịu.

Như thế thì thật xấu hổ!

“Có gì mà xấu hổ?” Dương Nhược Tình trừng hắn một cái, giống như có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn.

“Vậy mọi khi ngươi bán đám thú hoang dã săn được như thế nào?” Dương Nhược Tình lại hỏi.

Lạc Phong Đường nói: “Ta thường trực tiếp đưa đi tửu lầu trên trấn.”

“Ra vậy.” Dương Nhược Tình gật gật đầu, “Vậy hôm nay con hươu bào này, ít nhất cũng phải 60 cân đi? Sao không mang đến tửu lầu bán?”

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Lạc Phong Đường trở nên ảm đạm.

“Bọn họ đem giá cả ép tới quá thấp, ta thật sự không chấp nhận được, liền giận dỗi không làm ăn với họ nữa, khiêng con hươu bào tới chợ ngói thử thời vận……”

Nói đến việc này, trong lòng Lạc Phong Đường thực sự bực bội.

Mấy món hoang dã này, hắn không mất phí tổn, chỉ cần trả giá chút sức lực, vậy nên dù giá thấp hơn thị trường hắn cũng bán.

Trong vài năm qua, hắn đã dựa vào những giao dịch bất lợi này để nuôi sống bản thân và đại bá.

Bán cho tửu lầu, dù giá cả hơi thấp, nhưng tốt xấu gì cũng là nguồn tiêu thụ ổn định, món ăn hoang dã không đến mức lưu lại trong tay hắn.

Tuy nhiên lúc này, tửu lầu bên kia được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn ép giá của hắn.

Nếu là bình thường, hắn cũng liền nhịn. Tuy nhiên, đêm qua đại bá lại phát bệnh. Hắn đang trông cậy vào tiền bán con hươu bào này để đi dược quán trên trấn bốc thuốc cho đại bá!

Trong cơn tức giận, hắn khiêng con hươu bào tới chợ ngói, nào ngờ hươu bào không bán được, còn mất không năm văn tiền thuê chỗ ngồi!

“Mập Mạp, ngươi bán cái gì vậy? Sao lại nhanh như vậy? Có kinh nghiệm gì không? Dạy ta với!"

Lạc Phong Đường cắn răng một cái, bất cứ giá nào, hỏi Dương Nhược Tình một chút kinh nghiệm mua bán.

Dương Nhược Tình cười khúc khích, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.

Lạc Phong Đường sửng sốt một chút. Tuy rằng Dương Nhược Tình nhìn không được đẹp, vai to đến mức có thể phi ngựa trên đó, nắm đấm cũng có thể đánh người ta đến tối tăm mặt mũi, nhưng nàng khi cười lên thật sự rất đáng yêu!

Nhận ra mình đang nghĩ gì, mặt Lạc Phong Đường lại đỏ bừng.

Hắn âm thầm tự mắng chính mình hai câu, vội vàng quay đầu sang một bên không dám nhìn Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình chỉ cho rằng Lạc Phong Đường đỏ mặt là do hắn câu nệ.

“Đường Nha Tử, có mang theo dao không?” Nàng tiện đà lại hỏi.

“Ta có, sao vậy?”

“Còn thùng đựng đồ linh tinh thì sao?”

“Cũng mang theo.” Lạc Phong Đường nói.

“Được rồi, ngươi hiện tại có thể xẻ thịt hươu không?”

“Cái gì? Vì sao vậy? Để nó sống thì mới tốt chứ!” Lạc Phong Đường không hiểu ra sao.

“Đồ ngốc!” Dương Nhược Tình kiễng chân lên, giơ tay chọc nhẹ vào trán Lạc Phong Đường.

“Mấy chục cân hươu bào, ngươi trông cậy vào nhà ai có thể một ngụm nuốt vào? Ngay cả nhóm phú hộ địa chủ trên trấn, dù ít khi được ăn món ăn hoang dã, cũng chỉ muốn mua mấy cân về nếm thử mà thôi!”

Dương Nhược Tình nói: “Đây không phải là tửu lầu, đây là chợ ngói, lui tới đây phần đông là những hộ gia đình sinh hoạt bình thường!”

Lạc Phong Đường dường như hiểu ra một chút, nhưng sau đó lại trở nên lo lắng.

"Gϊếŧ thì không có vấn đề gì, nhưng nếu tôi gϊếŧ nó mà không bán được thì sao? Con hươu bào với bộ da lông của nó cũng phải nặng tầm 70 cân. Ngay cả khi bỏ hết gan, phổi, sợ là cũng phải tới 50 cân. Nếu bán không hết, ta cũng không thể khiêng về được! "

“Đường Nha Tử, ngươi nếu tin ta, hãy gϊếŧ nó đi. Ta có biện pháp giúp ngươi bán hết.”

Lạc Phong Đường rơi vào mâu thuẫn cùng giãy giụa……

“Được, ta tin ngươi một lần.”

“Dứt khoát, như vậy mới đúng là đại trượng phu!” Dương Nhược Tình búng tay một cái.

Vì vậy, Lạc Phong Đường rút con dao đang mang theo bên mình, gϊếŧ thịt hươu một cách gọn gàng, còn Dương Nhược Tình bưng thùng gỗ của hắn lên, hứng đầy tràn một thùng máu hươu.

Tiểu tử này, đao pháp thật đúng là lưu loát thành thạo. Giơ tay chém xuống, con hươu bào bị gϊếŧ một cách dứt khoát không có nửa điểm thống khổ!

“Lột da hươu, sau đó moi hết nội tạng ra.” Dương Nhược Tình ở bên cạnh chỉ huy.

Lạc Phong Đường cúi đầu làm theo.

Dương Nhược Tình đứng nhìn.

Tay áo của hắn ta được xắn lên cao, để lộ bắp tay khỏe mạnh màu lúa mì.

Sườn mặt cương ngạnh, mày rậm như kiếm, ánh mắt chuyên chú, sống mũi thẳng tắp, hắn mím chặt môi thành một đường thẳng, những hạt mồ hôi lăn dài trên trán, khuôn mặt, sáng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.

Người ta nói rằng nam nhân khi nghiêm túc làm việc rất có mị lực, lời này thật sự không giả.