“Tình Nhi, cháu có mệt không, có đi nổi không?” Dương Hoa Châu quay đầu hỏi Dương Nhược Tình đang đi bên cạnh mình.
Trong đáy mắt người đàn ông, mang theo áy náy cùng đau lòng.
“Tình Nhi, là do thúc vô năng, không mượn được xe bò, khiến cháu phải đi bộ ba mươi dặm, thúc……”
“Ngũ thúc, thúc đang nói gì vậy? Tình Nhi cũng không phải tiểu thư thanh tú xuất thân từ gia đình địa chủ giàu có, mấy chục dặm này chẳng là gì cả!”
Dương Nhược Tình mặt mày sáng lấp lánh nói.
“Hơn nữa, Tình Nhi thích đi bộ, sẽ ra một thân mồ hôi, giúp cháu giảm bớt đống thịt thừa trên cơ thể này, thật quá là tốt nha!”
“Ách……” Dương Hoa Châu hắc tuyến đầy đầu, đây cũng coi như là lý do đi?
Ánh mắt của hắn lại nhìn Dương Nhược Tình một vòng, giống như phát hiện ra thứ gì đó, Dương Hoa Châu kinh ngạc nói: "Không nói không để ý, thúc cảm thấy cháu trong thời gian này đúng là có giảm cân, khuôn mặt đều nhỏ đi một vòng!"
“Thật sự sao thúc?”
Dương Nhược Tình nghe được lời này, vô cùng cao hứng, nàng đưa một tay lên sờ mặt mình vài lần.
Thành thật mà nói, nàng sờ vào nó mỗi ngày, nhưng không sờ ra cái gì.
Dù sao, nàng cũng tin tưởng Dương Hoa Châu không có lừa mình, mấy ngày nay nàng nhất định đã giảm cân.
Nàng không còn ăn khẩu phần của ba người như trước, cũng không còn vùi đầu ngủ vào ban ngày.
Sau khi xuyên qua, nàng làm việc và nghỉ ngơi khoa học, giảm khẩu phần ăn, tăng cường vận động, mỗi ngày không ngừng bận rộn việc trong nhà, ngoài ngõ.
“Thúc, Tình Nhi sẽ tiếp tục giảm cân, thành một nữ nhi có vóc dáng bình thường, ngài hãy chờ coi!” Dương Nhược Tình cười hì hì nói.
Dương Hoa Châu cười hắc hắc: “Chỉ cần thân thể khỏe mạnh, béo hay gầy quan trọng gì. Cháu hiện giờ trong mắt thúc đã rất đẹp rồi, làng trên xóm dưới tìm không ra nữ nhi nào đáng yêu như vậy, he he……”
Dương Nhược Tình hắc tuyến đầy đầu, cứ tưởng rằng ngũ thúc là một người đàn ông chất phác thật thà, không nghĩ rằng khi nói lời sủng nịnh, cũng thực là giỏi nha!
“Nào, treo cái giỏ của cháu lên đòn gánh đi!”
Dương Hoa Châu cảm thấy thương hại cho sức lực nhỏ bé của Dương Nhược Tình, nhất định muốn cầm lấy cái giỏ”
“Ái chà, con thỏ rất béo nha, chí ít cũng phải năm cân nhỉ?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy, nó nặng năm cân tám lượng!”
“Chà, cháu tính đưa con thỏ đi tửu lầu hay ra ngoài chợ bán?” Dương Hoa Châu lại hỏi.
“Ngũ thúc, đây là lần đầu cháu lên trấn trên buôn bán, giá cả không rành. Thúc nói trước cho cháu nghe đi!", Dương Nhược Tình nói.
Về quy củ mua bán thời cổ đại, điều kiện thị trường chung, kiếp trước Dương Nhược Tình đã từng đọc qua một số cuốn sách và bản ký lục.
Nàng cũng không quá mù mờ như nàng đã nói, tuy nhiên thế giới này cùng thế giới mà nàng đã biết trong sách vở có thể cũng khác nhau, nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn!
Dương Hoa Châu nghiêm túc suy nghĩ, sắp xếp ngôn ngữ, đem những điều mình biết về giá cả đồ sinh hoạt trên thị trường nói cho Dương Nhược Tình nghe.
Dương Nhược Tình sắp xếp lại thông tin mà Dương Hoa Châu cung cấp, rất nhanh trong lòng đã nắm rõ.
Trong thời đại này, bánh bao nhân thịt và trứng, có giá là một văn tiền một cái, thịt heo thì mười lăm văn tiền một cân.
Món ăn hoang dã như thỏ, lươn, giá so với thịt heo liền cao hơn một ít, 30 văn một cân.
Nếu so sánh với hiện đại thì một văn tiền tương đương với một nhân dân tệ. Một lượng bạc trắng là một ngàn văn tiền, cho nên, một lượng bạc tương đương với một ngàn nhân dân tệ!
"Con thỏ hoạt bát này nếu mang đến tửu lầu thì chắc chắn sẽ bán được ngay lập tức, nhưng giá thu mua của nhà hàng chắc sẽ thấp hơn ở chợ ngói. Nếu bán ở chợ ngói thì giá tốt hơn, nhưng sẽ không nhanh như vậy, còn phải chờ thì mới có khách! ”Dương Hoa Châu phân tích.
Dương Nhược Tình nghĩ nghĩ, “Trước hết cứ đem ra chợ ngói thử thời vận xem sao!”
Hai thúc cháu tiếp tục lên đường, cách khoảng mười ba dặm, hai người liền dừng lại nghỉ ngơi một lúc, lấy trà do Tôn thị chuẩn bị ra uống, sau đó lại đi tiếp.
Ông mặt trời đỏ rực chậm rãi bò bên sườn núi phía đông, đến khi nhô ra được một nửa thân mình thì cũng là lúc những người dân trấn Thanh Thủy thức dậy sau một đêm ngủ say, bắt đầu một ngày mới bôn ba.
“Tình Nhi, phía trước là đến rồi.”
“Vâng!”
Dương Nhược Tình gật gật đầu, nhìn những ngôi nhà màu xám xanh nhấp nhô phía trước, đó là trấn Thanh Thủy . Nó hơi khác so với hình ảnh nàng tưởng tượng trong đầu, không có xe ngựa như nước, càng không có tửu lâu, quán trà cùng cửa hiệu cao lớn.
Con đường vừa đủ cho hai chiếc xe ngựa chạy song song, hai bên là những dãy nhà thấp tầng với biển hiệu được dựng lên ở các lối vào, một số có treo cờ, đánh dấu công việc kinh doanh của từng cửa hàng.
“Bánh bao lớn phương Bắc, màn thầu, báo bao vỏ mỏng nhiều nhân…mới ra lò… mau tới mua, mau tới mua ...”
Bên cửa một hàng bánh bao, một tên tiểu nhị vừa rao to, vừa đem ra một rổ bánh bao vừa lấy trong nồi ra, đặt trên mặt bàn gỗ dài hơn một mét.
Trên mặt bàn có một lỗ tròn lớn, dưới gầm bàn đặt một chiếc bếp than đun nước sôi sùng sục, toát ra hơi nóng.
Tiểu nhị đặt lồng hấp lên trên để giữ nóng, vừa nhấc nắp lồng lên, hơi nóng phả vào mặt, mùi thơm đặc trưng của bánh bao hấp thoang thoảng trong không khí.
Phía trước cái bàn đã sớm có một vòng người vây quanh, ngươi ba cái, ta hai cái hỏi mua.
Dương Nhược Tình bị mùi hương kia quyến rũ đến nuốt nước bọt ừng ực. Đêm qua tuy có ăn cháo rau dại, nhưng sáng nay lên đường sớm, nên trong bụng chưa có dù chỉ nửa hạt gạo.
Lúc này khi nhìn thấy đống bánh bao hấp xếp chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ, nàng cảm thấy đói đến mức ngực trước sắp chạm vào lưng.
“Tình Nhi, muốn ăn à? Thúc mua bánh bao thịt cho cháu nhé!”
Dương Hoa Châu nói, định buông đòn gánh trên vai xuống. Lại bị Dương Nhược Tình ngăn lại.
“Thúc, bây giờ đừng vội ăn, chúng ta trước tiên đi chợ ngói bán đồ đã.” Dương Nhược Tình nói.
Kế hoạch của nàng là bán ngay trong buổi sáng, dân chúng an cư lạc nghiệp, chợ ngói vào buổi sáng khẳng định cũng sẽ có nhiều người hơn những lúc khác.
Nàng không thể chậm trễ.
Hơn nữa, việc mua bán còn chưa bắt đầu, nàng không muốn phải tiêu tiền, dù là tiền của Dương Hoa Châu cũng vậy.
Tiền trên người ngũ thúc cũng không nhiều, tiêu một đồng liền ít đi một đồng!
Dương Hoa Châu đưa Dương Nhược Tình đi chợ ngói ở mặt bắt của thị trấn.
Trên đường đi,, Dương Hoa Châu lại tinh tế giảng giải cho Dương Nhược Tình tình hình liên quan đến chợ ngói.
Chợ ngói chỉ là một danh từ, đại lý là chỉ nơi trao đổi các mặt hàng có liên quan mật thiết đến sinh hoạt hàng ngày của người dân.
Bên trong có đủ loại quầy hàng lưu trú, chủ quầy hàng ở đây cũng phải định kỳ nộp thuế cho nhà nước, cũng có một số người hàng rong tạm bợ như Dương Nhược Tình, không có quầy hàng cố định và tương đối lưu động.
Những người bán rong này phần lớn đều là nông dân, ngư dân, thợ săn, v.v. ở gần thị trấn ...
Thỉnh thoảng họ sẽ tới chợ ngói để bán đồ, mỗi một lần đều phải giao nộp một khoản phí địa điểm nhất định. Tất nhiên, những địa điểm tạm bợ này chắc chắn không thể so sánh được với những sạp hàng cố định, nhân gia trường kỳ ở chỗ này, trả tiền thuê cao hơn, vị trí đắc địa hơn.
Đối với một người như Dương Nhược Tình, tạm thời đến bán hàng, có thể cho ngươi một góc liền không tồi!
Cũng may phí địa điểm không cao lắm, Dương Nhược Tình giao năm văn tiền, liền theo Dương Hoa Châu vào chợ ngói.
Đây là lần đầu tiên Dương Nhược Tình bước vào chợ ngói cổ, mọi thứ xung quanh đều rất mới lạ với nàng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là chợ nông sản thời xưa, rau củ, trái cây và gia cầm đều được bày bán đủ cả.