Chương 56: Trần Gia Huynh Đệ

Dương Nhược Tình vỗ vỗ tay, xách lên thùng gỗ bên chân đựng giun con, chuẩn bị về thôn.

Còn chưa đi được vài bước, đối diện liền chạy tới mấy đứa trẻ hùng hổ, đi phía trước là hai tiểu tử tầm15-16 tuổi, trông giống nhau như đúc, đi theo phía sau bọn họ, là Trần Cẩu Đản và nhóm tiểu tuỳ tùng vừa chạy trốn toán loạn.

Nhìn thấy Dương Nhược Tình đang xách thùng gỗ đi chậm rãi từ xa, ánh mắt Trần Cẩu Đản sáng lên, chỉ về phía nàng hét lớn: “Đại ca, nhị ca, Mập Mạp ở bên kia!”

“Mấy người các ngươi đi qua chặn nàng lại, đừng để nàng trốn từ bên cạnh!” Một người trong đám nam oa ra lệnh, vung tay lên, những người khác vội vàng chạy lên bọc cánh, bản thân hắn đầu tàu gương mẫu chạy tới trước mặt Dương Nhược Tình.

“Mập Mạp ngươi đứng lại!” Hắn so với Dương Nhược Tình cao hơn nửa cái đầu, mở ra hai tay ngăn trở đường đi của nàng, tầm mắt từ trên cao trịnh thượng nhìn xuống đánh giá nàng.

Dương Nhược Tình ngước mắt lên quan sát đám người đang vây quanh mình. Nhìn thoáng qua nàng đã nhận ra hai người con trai lớn nhất chính là hai ca ca sinh đôi của Trần Cẩu Đản, Trần Hổ cùng Trần Hùng.

Hai anh em này lưng hùm, vai gấu, dáng người đen nhẻm, rắn rỏi như tất cả những thanh niên trong làng.

“A, hóa ra là cứu binh của khỉ con à? Sao? Cả đám con trai cùng nhau đi bắt nạt một cô gái yếu đuối như tôi sao? Có xấu hổ không?” Dương Nhược Tình cười tủm tỉm hỏi.

Cậu bé cản đường của Dương Nhược Tình là ca ca của cặp song sinh, tên Trần Hổ, cậu bé bên cạnh đang nắm tay tỏ vẻ khinh thường chính là đệ đệ Trần Hùng.

Nghe thấy những lời nói của Dương Nhược Tình, đệ đệ Trần Hùng đoạt trước ca ca hắn, gân cổ lên mắng nàng: “Nha đầu thúi, ngươi cho rằng không còn ngốc, liền có thể khi dễ Cẩu Đản nhà ta! Ngươi chán sống phải không?”

Dương Nhược Tình nghiêng mặt đi, ánh mắt khinh miệt nhìn Trần Hùng: “Ha hả, nhà các ngươi không biết dậy dỗ con cháu, ta liền thuận tay giúp cha mẹ các ngươi giáo huấn Cẩu Đản một chút. Như thế nào, ngươi cũng là vội vàng muốn được ta dậy dỗ sao?”

Trần Hùng tức giận đến nổi gân xanh trên trán “Nha đầu thúi, ngươi tìm chết sao?”

Hắn hướng tới mặt Dương Nhược Tình tung một quyền.

Dương Nhược Tình hơi hơi híp mắt, một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua mắt, ngón tay cầm thùng gỗ khẽ nhúc nhích,vừa định ra tay, đột nhiên, nắm tay Trần Hùng cách gương mặt nàng hai tấc liền dừng lại.

Dương Nhược Tình nhìn thấy một bàn tay to mảnh khảnh bắt lấy nắm đấm của Trần Hùng.

“Không được bắt nạt nàng!”

Một giọng nói truyền đến từ đỉnh đầu nàng, đôi mắt nàng nhìn dọc theo bàn tay to mảnh khảnh, sau đó liền thấy rõ người đứng bên cạnh mình.

Khuôn mặt gọn gàng, các đường nét trên đó đều sắc nét, góc cạnh, sống mũi thẳng tắp và đôi môi cũng rất ưa nhìn.

Hắn mặc một bộ quần áo vải thô có vài miếng vá, một chiếc áo ghi lê da thỏ, trên vai vác một bộ cung tên, một tay xách theo bao đựng tên. Tay kia thoạt nhìn như tùy ý đỡ lấy nắm đấm của Trần Hùng, nhưng mặc cho hắn giãy giụa đến mặt đỏ, cổ nổi gân, cũng chưa nửa điểm buông lỏng.

Lạc Phong Đường?

Lạc Phong Đường rũ xuống ánh mắt, nhìn đôi mắt đang mở to của Dương Nhược Tình.

Cô bé này tuy rằng ngũ quan tròn trịa, đôi mắt nhỏ xíu, nhưng ánh mắt kia, lại cực kỳ thanh triệt, sáng ngời.

Bị một đám tiểu tử hung thần ác sát bao quanh như vậy, nếu đổi thành một nữ oa khác ở trong thôn, e rằng đã sớm sợ tới mức khóc thét lên.

Tuy nhiên, trước mắt, nàng lại một bộ dáng thong dong trấn định, tựa hồ một chút đều không sợ. Lạc Phong Đường nhớ lại những sự tình ở bờ sông mà hắn đứng trong rừng cây nhìn thấy.

Nàng dám ấn đầu Cẩu Đản xuống sông, sự quyết đoán và dũng khí ấy hơn hẳn các nữ oa trong thôn!

“Đường Nha Tử?” Trần Hổ nhìn đến người đột nhiên xuất hiện, cản lại nắm đấm của Trần Hùng, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, đồng thời, đáy mắt cũng có chút kiêng kị.

Trần Hổ phi thường rõ ràng chính mình ở trong thôn dựa vào là cái gì, đó chính là huynh đệ nhà mình rất đông, trừ bỏ đệ đệ ruột Trần Hùng cùng Cẩu Đản, anh em họ của các thúc, các bá càng là một cái sọt (càng nhiều).

Trần gia là dòng họ lớn nhất Thôn Trường Bình, huynh đệ Trần gia là vua trong đám trẻ, thấy ai không vừa mắt liền có thể bắt nạt!

Nhưng cho dù như vậy, Trần Hổ vẫn không dám đi trêu chọc Đường Nha Tử của nhà Lạc Thiết Tượng trong thôn!

Vì sao?

Đường Nha Tử tuy rằng không có dù nửa cái huynh đệ, tỷ muội giúp đỡ, tuy nhiên, hắn từ nhỏ đã dùng cung tên, dao phay xông pha trong núi rừng, là một người dám chống lại sói hoang và gấu rừng, một thân cứng cáp, mạnh mẽ. Trêu chọc hắn khẳng định là không có chỗ tốt!

Nghĩ vậy, trên mặt Trần Hổ nở một nụ cười như hổ rình mồi, liếc nhìn bàn tay to của Lạc Phong Đường đang nắm chặt chẽ nắm đấm của Trần Hùng.

Trần Hùng ở kia đang giãy giụa đến mặt đỏ, tai hồng, mồ hôi đổ đầm đìa, nhưng Lạc Phong Đường người ta lại mặt không đổi sắc!

“Đường Nha Tử, chúng ta cùng ngươi, xưa nay nước giếng không phạm nước sông. Chuyện hôm nay, là việc riêng của người Trần gia cùng nha đầu thúi này, không có quan hệ gì với ngươi, ngươi chớ có nhúng tay!”

Đám tiểu tử bên cạnh chỉ cần không ngốc, đều có thể nghe ra được vài cái ý tứ ẩn hàm bên trong lời nói của Trần Hổ.

Dương Nhược Tình khóe môi kéo kéo, Trần Hổ này, đang muốn lấy toàn bộ gia tộc Trần thị ra để uy hiếp Lạc Phong Đường sao?

Không thể tưởng tượng nổi ở Thôn Trường Bình, lại tồn tại chuyện ỉ đông hiếp yếu này sao? Nhưng dù gì cũng có thể lý giải, trong xã hội nông nghiệp cổ đại, nhà nào nhiều lao động là đàn ông hơn thì sẽ có sức răn đe hơn trong làng.

Người Dương gia cũng không ít, từ trên xuống dưới mười mấy hai mươi thành viên, tuy nhiên so với Trần gia thống lĩnh toàn bộ thôn, liền có vẻ có chút đơn bạc.

Mà họ Lạc, cũng chỉ có hai người là Lạc Phong Đường và đại bá của hắn.

Liệu Lạc Phong Đường có bị uy hiếp không? Có hối hận vì đã xuất đầu lộ diện giúp nàng không?

Dương Nhược Tình lặng lẽ ngước mắt lên, đánh giá Lạc Phong Đường đang giằng co với huynh đệ Trần gia.

Đối mặt với lời nói uy hiếp của Trần Hổ, Lạc Phong Đường chỉ lạnh lùng ném cho hắn một ánh mắt, thanh âm thực bình tĩnh, khí phách nói ra từng câu từng chữ.

“Các ngươi nhiều người như vậy bắt nạt một nữ hài tử, ta nhìn không được!”

Lạc Phong Đường nói, ngón tay buông lỏng, Trần Hùng lảo đảo lùi lại vài bước, xoa bàn tay đau nhức, khuôn mặt tức tối đến vặn vẹo.

“Ý ngươi là gì? Ngươi muốn chống đối lại chúng ta sao?” Nụ cười của Trần Hổ lạnh xuống, đôi mắt nheo lại tối tăm, lạnh nhạt.

“Đại ca, cùng tiểu tử tạp chủng này nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Chúng ta cùng xông lên, đánh cho hắn sưng thành đầu heo!” Trần Hùng nhịn không được, trực tiếp rít gào lên, vung lên một nắm đấm hướng mặt của Lạc Phong Đường đánh đến.

Lạc Phong Đường hơi quay đầu sang một bên, dễ dàng tránh được cú đấm của Trần Hùng. Trên khuôn mặt nghiêm nghị hiện lên vẻ tức giận, trở tay một cái định đánh trả, thì đột nhiên, một cánh tay đầy thịt đè lại cánh tay hắn.

Hắn quay đầu lại thì thấy người ngăn hắn chính là Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình nhẹ nhàng mỉm cười với Lạc Phong Đường, giọng nói rõ ràng: “Đường Nha Tử, oan có đầu nợ có chủ, đây là việc riêng của ta cùng huynh đệ Trần gia, không phiền ngươi nhúng tay vào. Ngươi đứng sang một bên, để ta chính mình tới giải quyết!”

Trần gia là đại tộc ở thôn Trường Bình, ngay cả lí chính cũng là họ Trần. Lạc Phong Đường nếu cùng huynh đệ Trần gia nổi lên xung đột, chỉ sợ hắn cùng đại bá sinh hoạt ở trong thôn càng thêm khó khăn!

(Hi mọi người, mình có làm thêm cả bản audio và post lên youtube, nếu ai muốn nghe lại có thể truy cập đường link sau nhé: https://www.youtube.com/channel/UCrdpqyHRXd0CFzmE92omPZg)