Chương 49: Lá Gan Nghịch Thiên

Dương Nhược Tình tiếp nhận con dao phay Tôn thị đưa qua, hướng cổ con rắn đen cắt một lỗ.

“Roẹt……”

Sau một tiếng như xé lụa, nàng vứt dao trong tay xuống, dùng hai tay nắm lấy miếng da rắn đã mở ra, kéo xuống.

Giống như là cởϊ qυầи áo vậy, toàn bộ da rắn cứ như vậy bị lột xuống dưới.

Toàn bộ động tác được thực hiện liền mạch lưu loát, nước chảy mây trôi, không có nửa điểm cẩu thả.

Vung tay trái một cái, da rắn bị nàng ném ra sau người, vừa vặn rớt trên mu bàn chân Lưu thị, da rắn mới vừa lột xuống, vẫn còn mấp máy co rút lại, khiến Lưu thị sợ tới mức thét chói tai một tiếng, dậm chân liên tục lui lại phía sau.

“Ai nha, Mập Mạp ngươi làm cái gì vậy? Cẩn thận chút coi!” Lưu thị nhíu mày, hướng Dương Nhược Tình kêu lên chói tai.

Dương Nhược Tình nghiêng khóe mắt liếc Lưu thị một cái: “Ai bảo ngươi đứng đó? Đáng đời!”

“Ai, ngươi……”

Lưu thị chán nản, đang muốn cùng Dương Nhược Tình lý luận, bị Dương Hoa Minh bên cạnh nàng âm thầm kéo kéo tay, Dương Hoa Minh hướng Lưu thị đưa mắt ra hiệu, không cho nàng nháo.

Chốc nữa còn mong chờ được chia canh rắn, cũng không thể đắc tội Mập Mạp.

Bên kia, Dương Nhược Tình lại lần nữa cầm con dao lên, mổ bụng rắn, moi nội tạng ra, rửa sạch bằng nước giếng, dùng dao chặt thành từng khúc rồi cho vào nồi sắt đã chuẩn bị sẵn bên cạnh. Con rắn đen bị lột da lộ ra phần thịt trắng nõn, sau khi chặt thành từng khúc cho vào nồi sắt, do phản xạ thần kinh bản năng của cơ thể, nó vẫn còn vặn vẹo và lồm cồm bò ra bên ngoài cái nồi. Khiến Tôn thị và Lưu thị đang xem ở bên cạnh sợ hãi đến mức biến sắc, che miệng lùi lại. Ngay cả Dương Hoa Minh cũng có vẻ khẩn trương.

Về phần Dương Nhược Tình, nàng không chê phiền phức nhặt toàn bộ các phần trở lại nồi, miệng còn lầm bầm lầu bầu: “Ai, bọn này thật đúng là không nghe lời nha!”

“Mập Mạp, sao lá gan ngươi lớn như vậy hả? Ngươi không sợ sao?” Lưu thị nhịn không được hỏi.

Dương Nhược Tình lười trả lời nàng, ngồi xổm nơi đó làm việc của chính mình, chỉ chìa cho Lưu thị một sống lưng lạnh nhạt.

Không bao lâu, con rắn đen đã được chế biến sạch sẽ, Dương Nhược Tình đứng dậy bê vào phòng bếp, Lưu thị và Dương Hoa Minh muốn đi theo xem, nhưng bị Dương Nhược Tình trực tiếp chặn cửa lại.

“Chỗ ngồi trong nhà bếp nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy đi vào.”

“Được được, chúng ta sang căn phòng bên cạnh nói chuyện với tam ca, đã mấy ngày rồi không ở cùng nhà.” Dương Hoa Minh túm lấy Lưu thị người vẫn đang nhòm đầu vào nhà bếp, chui vào phòng của Dương Hoa Trung.

Dương Nhược Tình lắc lắc đầu, nàng thật sự không nói lên lời đối với cặp đôi này, háu ăn đến mức bất chấp tất cả, da mặt dày vô đối.

Xoay người vào nhà bếp, chuẩn bị món canh rắn đen.

Tôn thị đứng yên ở một bên, một đôi mắt không dám nhìn vào trong nồi.

“Tình Nhi, con học làm cái này từ khi nào vậy? Trời ơi, nương nhìn cũng không dám nhìn, nha đầu này, lá gan con đúng là nghịch thiên!” Tôn thị tấm tắc nói, trong tay cũng không trì hoãn làm việc hàng ngày.

Theo hướng dẫn của Dương Nhược Tình vừa rồi, cắt gừng và tỏi thành những miếng nhỏ, để chúng sang một bên để sử dụng sau.

Dương Nhược Tình híp mắt cười, không có cùng Tôn thị giải thích quá nhiều, lấy tới một chiếc nồi khác đặt lên bếp nhỏ, sau khi đun nóng xong, cho một thìa dầu hạt cải vào.

Tiếng dầu tách tách truyền đến, nàng đem tỏi đã băm nhỏ cho vào dầu nóng, xào nhanh tay một lúc, sau khi phi thơm rồi trút rắn đen đã làm sạch vào nồi.

Những miếng thịt rắn chạm vào nồi nóng phát ra tiếng nổ giòn tan

Một số miếng vẫn đang cố gắng nhảy ra ngoài, nhưng Dương Nhược Tình đã nắm lấy nắp nồi đè ép đi xuống, thêm một ít củi vào đáy bếp, lửa ngay lập tức trở nên mạnh mẽ.