Chương 240: Phải cho ngươi hứa nhà chồng ( canh ba )

Nàng quay đầu nhìn Lạc Phong Đường đứng bên cạnh mình, trong mắt hắn cũng đồng dạng có chút mê hoặc.

Tiếp theo, Chu đầu bếp lại một lần nữa kẹp lên một khối hương cay, liên tục ăn vài miếng.

Một bộ dáng không dừng lại được.

Thấy như vậy, Dương Nhược Tình âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhàng.

Đợi đến khi Chu đầu bếp một hơi ăn hết hai chén đậu phụ khô trước mặt, còn thỏa mãn ợ lên một cái, Dương Nhược Tình sau đó mới thư thái cười.

“Chu đại thúc, như thế nào? Tửu lầu có bán đậu phụ khô này không?” nàng hỏi.

Chu đầu bếp hướng Dương Nhược Tình giơ ngón tay cái lên.

Ông nói: “Nói đơn giản thế này, đầu lưỡi ta đã hưởng qua mỹ thực vô số kể!”

“Bay trên bầu trời, chạy trên mặt đất, bơi trong nước, đều là những nguyên liệu nấu ăn cực tốt.”

“Nhưng rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời lãnh hội đến, đậu tương nho nhỏ thế nhưng lại có thể làm ra món ăn trân quý mỹ vị tới như vậy!”

“Tuyệt diệu!”

Được Chu đầu bếp khen một hồi như vậy, mặt Dương Nhược Tình hơi hơi đỏ lên.

Nàng nhìn Lạc Phong Đường, phát hiện đáy mắt hắn cũng mang ý cười.

Nam hài đứng ở nơi đó, lưng thẳng tắp, vẻ mặt đầy tự hào.

Dương Nhược Tình thu hồi tầm mắt, tiếp tục giới thiệu với Chu đầu bếp chế phẩm đậu tương này, cùng với tính toán sau này của chính mình.

“Lần này thời gian vội vàng, cháu chỉ làm hai loại mùi vị này.”

“Lần sau, cháu còn muốn làm tàu hủ ky, đậu phụ cuốn nhi, đậu phụ phao nhi, đậu phụ thúi, chao……”

“Chế phẩm của đậu phụ, không quan tâm là xào, nấu canh, nấu lẩu, hay là trộn rau đều ngon.”

“Chay mặn đều có thể ăn được, có thể làm nguyên liệu cho các món chính, cũng có thể làm bữa phụ cho sáng và tối, tùy ý phối hợp.”

Âm thanh của nàng rất êm tai, thuần triệt không có nửa điểm tạp chất.

Nói chuyện trật tự rõ ràng, rành mạch từng chữ.

Đặc biệt là khi miêu tả các món ăn rất sống động.

Làm Chu đầu bếp cùng Lạc Phong Đường đều có loại ảo giác phảng phất như nhìn thấy các món ăn kia đang được đặt trước mắt, ngửi thấy mùi hương mê người của chúng……

Đợi cho nàng nói xong, ánh mắt Chu đầu bếp đã sớm phát ra ánh sáng kích động.

Ông đã có thể đoán trước được rằng, có một loạt chế phẩm đậu tương kia, sinh ý Tụ Vị Hiên khẳng định có thể nâng lên một tầng cao mới!

“Một cân đậu tương, đại khái có thể làm ra bao nhiêu cân đậu phụ khô?” Chu đầu bếp hỏi.

Dương Nhược Tình suy nghĩ một chút, “Còn phải tùy vào đậu tương cũ hay mới.”

“Nếu là đậu tương mới thì một cân ước chừng có thể làm ra một cân rưỡi đậu phụ khô.”

“Nếu là đậu tương cũ thì chỉ có thể làm ra một cân đậu phụ khô.”

Chu đầu bếp gật gật đầu, cân nhắc: “Dương cô nương, hay là thế này, đậu phụ khô còn có đậu da, đậu cuốn nhi mà cháu nói tửu lầu chúng ta thu mua theo cân.”

“Vẫn là quy củ cũ, ba ngày đưa một lần, mỗi loại khẩu vị của đậu phụ khô, đậu da, đậu cuốn nhi, đậu phao, giao 50 cân.”

“Sáu văn tiền một cân, như thế nào?”

Sáu văn tiền một cân?

Giá mua vào của đậu tương là ba văn tiền một cân.

Củi lửa, nhân lực, nước chát, dầu hạt cải, một cân sau khi trừ đi có thể kiếm lời hai văn tiền.

Một cân kiếm được hai văn cũng không nhiều.

Nhưng tửu lầu của bọn họ yêu cầu số lượng lớn, như thế tính xuống, một chuyến giao hàng thì thu vào vẫn thực khả quan.

Dương Nhược Tình vui vẻ gật đầu: “Được!”

Nói miệng không bằng chứng, cần lập chứng từ.

Hai bên ký kết khế ước, từng người ấn dấu tay lên.

Dương Nhược Tình lấy đậu phụ khô hương cay và hương nước mật mang tới đây ra cân.

Lần này tổng cộng làm mười cân đậu phụ khô, đêm qua trong nhà xào mấy khối nếm mới mẻ, mới vừa rồi lại làm miễn phí cho Chu đầu bếp hai khối.

Chỗ đậu phụ khô còn dư lại là chín cân.

Tính 54 văn tiền.

Còn có 400 văn bán đậu phụ, tổng cộng là 454 văn tiền!

Cầm biên lai Chu đầu bếp đưa cho, Dương Nhược Tình vui vui vẻ vẻ đi đến phòng thu chi phía trước để nhận tiền!

“Đường Nha Tử, chia hoa hồng!”

Bên chân tường ngoài tửu lầu , Dương Nhược Tình đưa 182 văn tiền được xuyên bằng dây thừng cho Lạc Phong Đường.

Chính mình, để lại 272 văn tiền.

Lạc Phong Đường đem phần của mình đẩy lại cho Dương Nhược Tình: “Nhà ta vẫn còn mười lượng bạc, tiền này ta cũng không cần dùng tới, không cần chia cho ta!”

Dương Nhược Tình cười lắc đầu nói: “Không dùng tới? Tiểu tử ngốc, có ai ngại nhiều tiền đâu, mau cầm lấy đi!”

Lạc Phong Đường nói: “Tiền để nhà ta mua ruộng và sửa lại nhà đều đã đủ rồi, tiền này ngươi cứ cầm để tiêu đi!”

Dương Nhược Tình vẫn không đồng ý: “Đây là tiền chia hoa hồng của ngươi, ngươi nên cầm.”

“Hơn nữa, đại bá ngươi không phải đang giúp ngươi tích cóp tiền cưới vợ sao? Ngươi tích cóp nhiều tiền, sau này cũng có thể cưới được tức phụ càng xinh đẹp hơn nha!”

Nàng cười hì hì trêu ghẹo nói.

Không phải lần đầu tiên nàng trêu ghẹo hắn.

Nhưng lúc này, không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác chua lòm.

Dương Nhược Tình không hiểu được vì sao nàng lại có cảm giác này, theo lý thuyết, anh em tốt tích cóp tiền cưới lão bà, nàng phải thay hắn cao hứng mới đúng.

Nhưng nàng không cao hứng nổi, còn có chút khó chịu.

Mặt Lạc Phong Đường hơi hơi đỏ lên.

Hắn giơ tay gãi gãi đầu, “Tình Nhi ngươi lại trêu ghẹo ta, tức phụ với cả không tức phụ cái gì, đó là đại bá ta lo lắng suông thôi.”

“Ta chỉ thích cùng ngươi làm đậu phụ!” hắn nhỏ giọng nói.

“Cái gì?”

Dương Nhược Tình cho rằng chính mình nghe lầm, mở to hai mắt.

“Ngươi cái tên tiểu tử ngốc này, làm đậu phụ chẳng lẽ còn quan trọng hơn so với cưới vợ sao?” nàng hỏi.

Lạc Phong Đường lại rất nghiêm túc gật đầu.

Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt ngạnh lãng của nam hài , làm tôn lên nét anh khí bức người cùng chân thành tha thiết của hắn.

Khóe môi Dương Nhược Tình cong lên, tia khó chịu trong lòng kia tức khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nàng giơ tay đấm nhẹ lên bả vai Lạc Phong Đường : “Tiểu tử ngốc, lại đang nói lời ngốc nghếch gì đó, làm đậu phụ quan trọng, cưới vợ cũng cần gấp.”

“Hai ta cùng nhau làm đậu phụ, ngươi tích cóp tiền cho lão bà, ta tích cóp tiền để làm của hồi môn. Chúng ta cùng nhau làm giàu phát tài!”

“Của hồi môn?”

Lạc Phong Đường kinh ngạc.

“Tình Nhi, tam thúc bọn họ muốn tìm người hứa hôn cho ngươi ư?”

Âm thanh hắn lộ ra một tia nôn nóng.

Dương Nhược Tình lắc đầu: “Nói gì vậy, ta còn chưa đến tuổi cập kê, hứa hôn cái gì?”

“Vậy ngươi vừa nói……”

“Thuận miệng nói thôi. Tương lai ta còn dài, nam cưới nữ gả, đây là chuyện thường tình của con người!” Dương Nhược Tình không cho là đúng nói.

“A.” Lạc Phong Đường nhỏ giọng kêu, cụp mắt xuống.

Cảm xúc nháy mắt chìm xuống.

Dương Nhược Tình muốn đi chợ ngói mua đồ ăn, buổi trưa trong nhà còn phải chiêu đãi khách nhân.

Nàng túm cánh tay Lạc Phong Đường : “Đường Nha Tử, ngươi mau cất tiền đi, chúng ta đi chợ ngói sau đó nhanh chóng về nhà!”

“Ừ!”

Hắn lên tiếng, trở tay nắm lấy tay Dương Nhược Tình, mạnh mẽ nhét vào trong tay nàng 182 văn tiền kia.

“Chỗ tiền này, ngươi giúp ta bảo quản, khi nào ta cần dùng sẽ bảo ngươi đưa cho ta!” hắn nói.

Dương Nhược Tình ngạc nhiên.

“Ta không phải vợ ngươi, sao có thể giúp ngươi bảo quản tiền được!” nàng cười trêu ghẹo nói.

“Ta mặc kệ, dù sao, ngươi phải bảo quản cho ta!”

Nói xong những lời này, Lạc Phong Đường buông tay ra, đẩy xe cút kít đi về phía trước.

Phía sau, Dương Nhược Tình sững sờ đứng tại chỗ.

Tiểu tử ngốc này, lại bị làm sao vậy?

Được rồi, bảo quản liền bảo quản đi!

Nàng vội vàng cất tiền đi, kêu tên của hắn chạy chậm đuổi theo.

Hai người vừa rời khỏi chân tường kia, sau lưng hai bóng người từ hậu viện Tụ Vị Hiên đuổi tới.