Lưu thị đau đến nhe răng trợn mắt, ôm bụng một lúc mới đỡ đau.
Dương Hoa Minh tức giận đến mức suýt nữa thì bật dậy khỏi ghế đẩu, dùng chân đá chậu nước trên mặt đất, toàn bộ nước rửa chân bị tạt lên người Lưu thị.
“Lão tử còn tưởng rằng ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì, hóa ra lại là mấy lời thối hoắc láo toét! Nhận con nuôi? Tại sao ta phải nhận con người khác làm con nuôi? Lão tử không tự sinh được à?”
Lưu thị sợ tới mức cúi gằm xuống, không dám nhìn tới Dương Hoa Minh, ngập ngừng nói: “Cha Hà Nhi, anh đừng cáu giận quá, em cũng vì anh mà suy nghĩ thôi, nếu…… nếu không phải một hơi sinh liền hai đứa con gái, hiện tại, cái thai trong bụng nếu vẫn là con gái, em thật không có mặt mũi nhìn anh……”
“Có mặt mũi hay không cái gì, ngươi nếu thật cảm thấy không mặt mũi nhìn ta, thì hãy cố gắng lên, sinh cho ta một đứa con trai. Ta cũng không tin, các ca ca đều có thể sinh nhi tử, ta lại không thể!”
Dương Hoa Minh đỏ mặt tía tai, nhìn hai đứa con gái trên giường Hạ Hà cùng Đông Mai bị dọa đến tỉnh giấc, thì càng giận sôi máu.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Ngủ đi, nếu còn nhìn nữa lão tử sẽ đánh các ngươi một trận!”
Hai đứa nhỏ sợ tới mức suýt khóc ra tiếng, vội vàng kéo chiếc chăn chắp vá lên đắp, trốn phía dưới chăn run bần bật!
Ngoài cửa sổ, vang lên tiếng gõ lớn, ngay sau đó, tiếng quát mắng của Đàm thị truyền đến.
“Nửa đêm nửa hôm, các ngươi trong phòng kêu gào cái gì? Nếu mà không ngủ được thì đi ra ngoài quét sân cho ta!”
Dương Hoa Minh trên mặt hoảng hốt, hung hăng trừng mắt với Lưu thị. Lưu thị sợ tới mức vội vàng che miệng, không dám hé răng nửa lời. Dương Hoa Minh đi chân trần đến bên cửa sổ, nhìn Đàm thị đang đứng bên ngoài, cười cười xin lỗi: “Do Lưu thị đánh đổ nước rửa chân nên nhi tử dậy dỗ vài câu, đánh thức nương, là nhi tử đáng chết……”
“Hừ, cái loại gà mái chỉ giỏi ăn không giỏi đẻ, chân tay vụng về, đừng nói dậy dỗ, đánh chết cũng xứng đáng!” Đàm thị nhổ nước bọt, trở về phòng. Đến khi phòng cách vách truyền đến tiếng đóng cửa “Kẽo kẹt”, trong phòng bên này, Dương Hoa Minh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn xoay người lại, trừng mắt nhìn Lưu thị vẫn đang ngồi trên mặt đất gạt lệ, tức giận nói: “Còn không đứng dậy? Chờ lão tử mời ngươi à?”
“Dậy, dậy, em dậy ngay!” Lưu thị giơ tay lau hết nước mắt trên mặt, cúi đầu xuống gian nan bò dậy, cẩn thận thu dọn bồn rửa chân và khăn trên mặt đất. Đến khi nàng thay xong xiêm y bị dơ, lại xoa bóp cái eo đau nhức trong chốt lát, xoay người đến bên mép giường, Dương Hoa Minh đã nằm dạng chân hình chữ X, tiếng ngáy rung trời.
Lưu thị lại đưa mắt nhìn hai đứa con gái đang cuộn tròn cạnh nhau ở bên mép giường, cả hai đều gầy đến không nhìn ra hình dáng, âm thầm thở dài, vỗ vỗ chiếc bụng nhô cao của mình, trên mặt che phủ một mảnh mây đen, sương mù.
Tối nay hứng một đạp của trượng phu, đến bây giờ nàng vẫn còn đau, nhưng lại không dám than trách cha Hà Nhi nửa lời.
Muốn trách, liền trách chính mình mệnh không tốt, gả đến Dương gia đã mười năm, sinh liên tục hai khuê nữ. Cái thai này đã được ba tháng, nàng có trở về nhà mẹ đẻ, nhờ mẹ đi hỏi bà cốt ở thôn phụ cận. Bà ta nói thai này vẫn là con gái, còn nói mệnh nàng không có con trai.
Chuyện này, nàng giấu chặt trong lòng, không dám cùng cha Hà Nhi nói nửa lời! Nếu cha Hà Nhi biết được, sợ là sẽ bỏ vợ ngay lập tức!
Một đêm, cứ như vậy chậm rãi trôi qua. Đến khi phía đông lộ ra một tia sáng, gà trống trong chuồng nơi hậu viện cũng bắt đầu gáy lên. Một ngày mới lại vén màm đêm đi ra……
Dương Nhược Tình nằm mơ. Trong mơ, nàng thấy chính mình giống một con vật, bị trói chặt tay chân, nhét vào trong một chiếc túi vải bố chuyên dùng để đựng hạt.
Sau đó bị gia đình Dương gia hợp lực bê lên một chiếc xe bò, đi qua vài đỉnh núi, bị bán vào một cái thôn xó xỉnh bên trong núi sâu rừng già, bán cho một lão già góa vợ. Người này con cái đầy nhà, toàn để chân trần chạy nhảy trên mặt đất. Đứa con cả so với nàng còn cao lớn hơn, tiến đến gần nàng gọi “mẹ”.
Ban ngày nàng phải xuống đất cật lực làm việc, nấu ăn cho cả nhà, giặt một chậu quần áo lớn, tới đêm, vừa lên giường nằm, lão già goá vợ vẫn còn sung sức liền đè nàng ở dưới thân, đối xử với nàng như với xúc vật, dùng sức tàn phá cơ thể nàng.
Nàng bản lĩnh đầy mình, lúc này không hiểu sao lại không vận dụng được, đẩy hắn ra thôi cũng không nổi. Nhưng nàng còn có cái trán, còn có hàm răng sắc bén. Nàng dùng đầu húc, dùng răng cắn, phát điên giãy giụa, đánh, đá……
Sau đó, “Phịch”!
Một tiếng lớn vang lên, trên trán liền bị thương, Dương Nhược Tình mở to mắt, phát hiện mình đang ngồi thở hổn hển dưới nền đất, trên người vẫn đang mặc chiếc áo ngủ đơn sơ. Chỉ là chiếc áo đã sớm bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi!
Thì ra là một giấc mộng, làm sợ bóng sợ gió một hồi!
Thở ra một hơi nhẹ nhàng, nàng bò lại lên giường, đột nhiên liền nghe ở sương phòng cách vách của cha mẹ, truyền đến âm thanh ầm ĩ, có tiếng chửi bậy đầy nhịp điệu của Đàm thị, có âm thanh cãi cọ của ngũ thúc Dương Hoa Châu, có tiếng hòa giải của đại bá, còn kèm theo cả tiếng khóc của Tôn thị.
Dương Nhược Tình cả người chấn động, khẳng định là Dương Hoa Trung đã tỉnh dậy. Nghe nói đám người Đàm thị muốn bán nàng, vì thế liền hướng Đàm thị cầu xin, khiến Đàm thị bị chọc giận?
Nếu thật là như vậy, liệu có thành công không?
Cảm giác bất lực, tuyệt vọng ở trong mơ đột nhiên hiện lên rõ ràng, giống như thủy triều lạnh băng từ bốn phương tám hướng xông đến. Đang buồn ngủ tức khắc hoàn toàn tỉnh táo, Dương Nhược Tình vội vàng lấy quần áo đang để ở một bên góc giường lên, lung tung khoác lên người, cũng không rảnh xem dưới chân đã xỏ giầy hay chưa, cứ như vậy đầu tóc tán toạn, chạy ra khỏi phòng.
Tại cửa phòng của Dương Hoa Trung cùng Tôn thị, đại bá Dương Hoa An đỏ mặt tía tai túm lấy ngũ thúc Dương Hoa Châu, vừa kéo vừa quát lớn:
“……Mới đầu buổi sáng lão ngũ ngươi phát điên cái gì? Cha mẹ đã quyết định, chúng ta là con cái chỉ có thể nghe theo. Là ai cho ngươi lá gan đi chống đối nương? Ngươi không sợ sét đánh chết hay sao?”
“Ta mặc kệ! Tóm lại không thể bán Tình Nhi! Ta là người đầu tiên không đáp ứng!” Dương Hoa Châu thở hổn hển nói.
Dương Hoa An khinh thường cười lạnh một tiếng, “Ngươi không đáp ứng? Ngươi nghĩ chính mình là ai? Nhà này do ngươi làm chủ chắc? Buồn cười!”
“Đại ca sao có thể nói chuyện tuyệt tình như vậy? Tình Nhi không phải chất nữ của anh sao? Thời điểm tam ca còn khỏe mạnh, anh không thiếu nhờ anh ấy giúp việc. Giờ anh làm sao lại máu lạnh như vậy?” Dương Hoa Châu tức giận lớn tiếng chất vấn Dương Hoa An. Dương Hoa An vừa nghe lời này, tức giận đến trợn ngược mắt.
“Ai nói ta máu lạnh? Đêm qua ta cũng một đêm không chợp mắt, đều vì cân nhắc chuyện của tam phòng. Nhưng đây không phải do cùng đường sao. Con gái, sớm muộn gì đều phải xuất giá. Nhà chồng Tình Nhi đã nói rõ là không cần nàng. Nếu còn không bán, thì sớm hay muộn cũng đều phải gả chồng hay sao? Mấu chốt là nếu xuất giá, nàng còn có thể giúp cha nàng kiếm chút tiền chữa bệnh, cũng coi như không lỗ! Lão ngũ ngươi đầu gỗ không thông suốt, trách không được đã 22 tuổi rồi, còn không có khuê nữ gia đình nào nhìn trúng ngươi!”
“Hừ, lão tử dù cả đời không lấy được vợ, cũng tốt hơn ngươi loại người tâm can đen tối, máu lạnh tuyệt tình!” Dương Hoa Châu dùng sức đẩy Dương Hoa An ra, quay đầu định đi, trước mắt lại thấy Dương Nhược Tình, hắn liền dừng lại. Ngực đang dồn dập thở phì phò, trên mặt cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu tan, tuy nhiên ánh mắt kia lại nhu hòa đi vài phần.