Chương 124: Chu đầu bếp

“Tình Nhi để ta tới!”

Lạc Phong Đường trầm giọng nói khuôn mặt trầm xuống, trong mắt đầy sương lạnh.

Hắn đem nàng bảo vệ sau lưng, một đôi cánh tay cường kiện mà hữu lực, triển khai trận thế.

Năm này tháng nọ ở trong núi sâu, rừng già, chiến đấu với lũ thú hung tàn, thị huyết, vô số lần bò lăn lộn bên bờ vực sinh tử.

Sự mạnh mẽ, cuồng dã, khí thế sát phạt quyết đoán trên người hắn trong chớp mắt hiện ra.

Sâu sắc chấn nhiếp đám người ở đây!

Hắc Hổ đang nằm trên mặt đất, lúc trước vẫn luôn giãy giụa, vùng vẫy.

Nó cảm nhận được khí thế này đầu tiên, sợ tới mức không dám lên tiếng, cái đuôi kẹp chặp giữa hai chân, thân thể không nhịn được run rẩy.

Đám tiểu nhị càng không dám tiến lên.

Ngay cả Dương Nhược Tình, dù bản thân vốn là một điệp viên, nhưng giây phút này cũng bị khí thế cuồn cuộn không ngừng phóng xuất ra từ trên người hắn chấn nhiếp.

Bản thân Tống tiên sinh kỳ thật cũng bị khí thế của Lạc Phong Đường dọa sợ. Híc, tiểu tử này hình như là khối xương cứng, có chút khó gặm.

Nhưng hắn nghĩ tới, đây là địa bàn của chính mình, dù xương cốt có cứng thì cũng chỉ là một cậu nhóc nhà quê mười lăm, mười sáu tuổi mà thôi!

"Các người đang làm gì vậy? Mau bắt tên nhóc đó đi!"

Tống tiên sinh nhảy dựng lên, gào thét với đám tiểu nhị.

Mấy tiểu nhị ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám tới trước.

Cảnh tượng nhất thời dừng lại.

“Ban ngày ban mặt không làm việc, tụ tập trong sân làm gì? Các ngươi đều nhàn quá sao? Nhàn quá thì cút đi!”

Một thanh âm từ cửa viện bên kia vang lên, ngay sau đó, một người đàn ông béo thở hổn hển bước đến.

Dương Nhược Tình còn chưa kịp nhìn thấy diện mạo của người kia, một bóng người đã vèo một tiếng chạy ra đón.

Là Tống tiên sinh.

Tống tiên sinh cúi người, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Chu đầu bếp, ngài trở về vừa đúng lúc, ta đang chuẩn bị phái người đi báo cáo với ngài!”

“Báo cáo gì?” Chu đầu bếp liếc nhìn Tống tiên sinh trước mặt, tức giận hỏi.

Tống tiên sinh chỉ vào Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường đang bị bọn tiểu nhị bao vây xung quanh: “Hai đứa nhãi nông thôn này đến bán một con chó, con chó đã ngắc ngoải, ta không đồng ý mua, bọn họ còn ăn vạ không chịu đi, đứng ở đây gây rối !”

Tống tiên sinh một bên nói, một bên âm thầm quan sát phản ứng của Chu đầu bếp.

Làm việc cùng nhau mấy năm, hắn hiểu rõ tính tình của Chu Béo.

Nấu ăn rất giỏi, là trụ cột của tửu lầu, cũng là huynh đệ kết nghĩa của chưởng quầy.

Chưởng quầy thường quản lý Tụ Vị Hiên tửu lầu ở huyện thành, tại chi nhánh ở trấn Thanh Thủy này, Chu béo chính là nửa chưởng quầy, định đoạt trong ngoài.

Chu béo này, tính tình nóng nảy, nói một không nói hai, hắn ghét nhất người ngồi dưới đất với mình mà tăng giá!

Hehe, tốt nhất khơi lên lửa giận của Chu Béo, rồi để Chu Béo xử lý hai thằng nhà quê này!

“…… ta khuyên can mãi, cũng đã mòn cả miệng, mà hai tên nhãi này vẫn ngang ngược, vô lý. Ta không có cách nào khác, chỉ đành bảo đám tiểu nhị khuyên họ đi ra ngoài, nhưng bọn họ ăn vạ không đi, đứa bé gái kia còn la lối khóc lóc om sòm. Hai người ồn ào đòi gặp chưởng quầy thương lượng giá. Chu đầu bếp ngài trở về thật đúng lúc, mong ngài tới chủ trì công đạo……”

Chu đầu bếp nhìn theo hướng Tống tiên sinh chỉ.

Hắn trước tiên liền thấy được Lạc Phong Đường đang giương cung bạt kiếm.

Chu đầu bếp nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia phiền chán.

Ngay khi định giơ tay để mấy tiểu nhị đem người đuổi đi, một cái đầu nữ oa oa thò ra từ đằng sau lưng nam oa!

Rõ ràng là nam oa vẫn luôn che chở cho nữ oa.

Nữ oa chỉ vừa thò cái đầu ra, rất nhanh đã bị nam oa kéo trở lại, thân thể nam oa cao lớn, cường tráng, rắn chắc, đem nữ oa bảo vệ kín mít sau lưng.

Vừa thấy khuôn mặt của nữ oa, Chu đầu bếp liền giật mình.

Đôi mắt hắn sáng lên.

Hô hấp trong phút chốc trở nên dồn dập, đến nỗi lớp mỡ trên má hắn ta co giật vài cái vì phấn khích.

Trước mặt, Tống tiên sinh vẫn còn đang lải nhải, Chu đầu bếp không kiên nhẫn đem Tống tiên sinh đẩy ra, bước nhanh hướng tới vòng vây bên kia!

Tống tiên sinh hồi phục lại tinh thần, quay đầu nhìn Chu đầu bếp, sửng sốt!

Phía bên này, Chu đầu bếp đẩy hai tiểu nhị ra, đi đến trước mặt Lạc Phong Đường.

Khuôn mặt mập mạp của hắn tươi cười, đầu tiên là đối Lạc Phong Đường chắp tay, sau đó ánh mắt hướng phía sau Lạc Phong Đường xem xét.

“Tiểu cô nương, là ta. Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở chợ ngói. Ngươi đừng sợ, ra ngoài nói chuyện đi!” Chu đầu bếp kích động nói.

Dương Nhược Tình nghe được mắt trợn lên.

Cô nãi nãi nàng sợ lúc nào đấy?

Dù sao, âm thanh này có hơi chút quen thuộc!

Vì thế nàng từ phía sau Lạc Phong Đường đi ra, liếc nhìn người đàn ông béo đang cười trước mặt nàng.

Ánh mắt sáng lên, nàng cũng cao hứng cười.

Lần trước bán hàng ở chợ ngói, vị khách quý vừa mua thỏ hoang, mua lươn và mua luôn cả thùng gỗ không phải chính là người đàn ông trước mặt này sao!

“A, đại thúc? Hóa ra thúc là đầu bếp của tửu lầu này sao?”

Chu đầu bếp gật đầu liên tục: “Ta đã làm ở tửu lầu này nhiều năm! Hôm nay không phải là ngày cúng lễ quần áo mùa đông sao, lại đúng mùng một đầu tháng, ta mới từ ở nhà qua đây, đang chuẩn bị qua tửu lầu để dặn dò một chút chuyện xong sẽ đi chợ ngói tìm ngươi!”

Dương Nhược Tình ngẩn ra, “A? Tìm cháu làm gì ạ?”

Chu đầu bếp cười nói: “Hắc hắc, tiểu cô nương ngươi thật là dễ quên, chúng ta lần trước ước định, mới qua mấy ngày, đã quên sạch sẽ sao?”

Lần trước ước định…… Dương Nhược Tình bừng tỉnh.

Nàng cười nói: “Không thể quên, sao có thể quên đâu. Cháu đang tính toán bán chó xong lại đi chợ ngói ngồi chờ đại thúc ngài!”

Lạc Phong Đường bên cạnh ù ù cạc cạc nghe hai người nói chuyện.

Đặc biệt là khi Chu đầu bếp nhìn Tình Nhi , ánh mắt nóng rực dường như rất vui mừng.

Người đàn ông béo này có phải là người thân của gia đình Tình Nhi không?

Lạc Phong Đường nghiêng đầu, thầm nghĩ.

Bên kia, Chu đầu bếp kinh ngạc, “Bán chó?”

Ánh mắt chuyển động, rơi vào Hắc Hổ trên mặt đất đằng kia, Chu đầu bếp sờ sờ cằm, hài lòng gật đầu.

"Con chó này không tệ!"

Dương Nhược Tình đi đến nói: “Đại thúc, tửu lầu của ngài có mua con chó này không? Nó vẫn còn sống, có thể hầm một nồi to! Nhưng trước đó đã nói, nếu là một trăm văn tiền, cháu hiện tại liền khiêng đi!”

Chu đầu bếp đang muốn há mồm, Tống tiên sinh đang bị vắng vẻ một bên vội vàng chạy tới.

“Đầu bếp Chu, con chó này không đáng, hai người này đòi giá trên trời ……”

Chu đầu bếp trừng mắt nhìn Tống tiên sinh một cái: “Ta cùng tiểu khách nhân nói chuyện mua bán, không tới phiên ngươi khoa tay múa chân!”

Tống tiên sinh nghẹn đỏ cả mặt, cười cười giải thích: “Chu đầu bếp, ta không phải ý kia. Ta dù sao cũng làm thu mua nhiều năm, biết rõ giá thị trường, việc mua bán này không thể làm, không có lời……”

Chu đầu bếp cười lạnh một tiếng, thu hồi lại khuôn mặt tươi cười vừa dành cho Dương Nhược Tình khi nãy.

Quay lại nhìn Tống tiên sinh với ánh mắt khinh thường: “Mọi người đều biết ngươi từ đâu đến. Việc mua bán ở bếp Chu béo ta có quyền định đoạt!”

“Nhưng……”

“Không nhưng nhị gì hết, hai vị này, là khách nhân của ta, ngươi nên làm gì thì làm đó đi, tửu lầu trả tiền cho ngươi, là để làm việc, không phải để chơi!”

“Vâng, vậy ta đi làm việc……”

Tống tiên sinh oán hận trừng mắt nhìn Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường, chật vật rời đi.

Mấy tiểu nhị kia cũng đã sớm biến mất ngay khi Chu đầu bếp cùng Dương Nhược Tình hàn huyên.