Chương 122: Bánh bao ( canh một )

Dương Nhược Tình vạch giấy dầu ra, cầm lấy một chiếc bánh bao, bẻ một miếng đang định bỏ vào trong miệng, ngón tay chợt dừng lại.

Nhân bánh bao là rau hẹ?

Nàng lại thử bẻ hai chiếc bánh bao khác xem thử, là nhân thịt!

Chợt nhận ra điều gì, nàng cầm bánh bao đi đến trước mặt Lạc Phong Đường.

Bánh bao trong tay hắn chỉ còn dư lại một miếng cuối cùng.

Quả nhiên cũng là nhân rau hẹ!

“Ta không ăn được nhiều như vậy, chúng ta mỗi người một nửa nhé!”

Nàng cầm lấy một chiếc bánh bao nhân thịt đưa cho Lạc Phong Đường:

“Ngươi ăn cái này đi!”

“Tình Nhi, ta ăn no rồi, ngươi ăn đi!” hắn chậm lại nói.

“Ta đang muốn giảm cân, ngươi lại ép ta ăn nhiều như vậy, là sau này định tuyệt giao với ta đúng không?” nàng hỏi.

Lạc Phong Đường hắc tuyến đầy đầu .

“Bánh bao thịt ngươi giữ lại ăn đi, ta thích ăn rau hẹ!” hắn nhỏ giọng nói.

Dương Nhược Tình ngẩn ra, nhìn bánh bao trong tay.

Nàng không có ngốc.

Đường Nha Tử muốn nhường nàng ăn bánh nhân thịt! Tiểu tử này còn biết đau lòng cho người sao!

Trong lòng nàng thấy thật ấm áp, trên mặt lại cố tình lộ ra một nụ cười tà.

Nàng nhón chân lên, cường ngạnh nhét chiếc bánh bao nhân thịt trong tay vào miệng hắn, đồng thời làm mặt quỷ nói: “He he, ăn rau hẹ tráng dương, các ngươi là tiểu tử bản thân hỏa lực nhiều, đừng có ăn quá nhiều rau hẹ, kẻo không lại chảy máu mũi nha!”

Lạc Phong Đường: “……”

Khuôn mặt nghiêm nghị của nam hài đỏ bừng bừng!

Hắn vùi đầu ăn bánh bao thịt trong tay, không dám nhìn Dương Nhược Tình đối diện!

Nhìn bộ dáng hắn thẹn thùng, quẫn bách, Dương Nhược Tình cảm giác thật thú vị.

Nàng cầm bánh bao vui vẻ ăn.

Ai chà, hôm nay bánh bao, thơm và ngon quá!

Ăn xong bánh bao, Dương Nhược Tình vừa lòng ợ lên.

Nàng vỗ vai Lạc Phong Đường, nói: “Ăn no chưa? Chúng ta đi thôi!”

Lạc Phong Đường gật đầu, khom lưng xách thùng gỗ và con chó trên mặt đất lên.

Tuy rằng, hai bánh bao đối với hắn mà nói dù sao cũng chỉ no được ba phần mà thôi.

Nhưng, trong lòng lại tràn đầy thỏa mãn, cả người giống như có nguồn năng lượng vô tận!

“Tình Nhi, thùng gỗ này của ngươi đựng gì vậy?” Đi ở trên đường, hắn tò mò hỏi.

Dương Nhược Tình quay đầu nhìn hắn, , rồi nhìn vào thùng gỗ mà hắn ta đang mang.

Tiểu tử này xách một đường, thế nhưng còn không biết hắn đang xách cái gì, nàng cũng chịu thua hắn!

“Ngươi thử mở ra xem không phải sẽ biết sao?” nàng cười nói.

Hắn quả thực dừng lại, nhấc tấm che bụi trên thùng lên, nhìn vào bên trong.

“Ồ, đây là cái gì? Trông trắng như tuyết.”

“Ngươi chưa thấy qua sao?” nàng cười hỏi.

Hắn thành thật lăc đầu.

“Đây là đậu phụ, làm từ đậu tương. Về cách làm, đây là bí phương của ta, không truyền ra ngoài!” nàng nói.

Hắn nhoẻn miệng cười, khuôn mặt chất phác, chân chất nhưng trong mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ.

“Tình Nhi ngươi thật giỏi!”

“Đương nhiên!” Dương Nhược Tình mỉm cười.

Thấy hắn cứ đứng ngốc lăng tại chỗ nhìn nàng cười ngây ngô, nàng liền tức giận trừng hắn một cái, giơ tay đấm nhẹ lên bờ vai rộng lớn rắn chắc của hắn.

“Tiểu tử ngốc đừng ngẩn ra nữa, chúng ta hãy đi tìm tửu lầu lớn nhất, bán Hắc Hổ lấy tiền đi!”

“Được rồi!”

Hai người bước nhanh về phía tửu lầu lớn nhất trên trấn……

Sau thời gian một chén trà, hai người đã đứng phía trước một tửu lầu hai tầng.

Dương Nhược Tình ngẩng đầu, nhận ra ba ký tự mạ vàng lớn bên cạnh cửa tửu lầu: Tụ Vị Hiên!

“Wow, phóng nhãn ra toàn trấn Thanh Thủy, cũng tìm không ra tửu lầu nào khí phái hơn!” Dương Nhược Tình tấm tắc nói.

Lạc Phong Đường gật gật đầu.

“Đường Nha Tử, bình thường ngươi đều mang thú hoang đến bán cho tửu lâu này sao?”

Dương Nhược Tình hỏi lại.

Nàng nhớ rõ con hươu bào lần trước của Lạc Phong Đường bị tửu lầu ép giá.

Ép tới hắn chịu không nổi, mới giận dỗi đem hươu bào khiêng đi chợ ngói để bán.

Lạc Phong Đường lắc đầu nói: “Không phải tửu lâu này, là một nhà khác, quy mô không bằng nhà này!”

“Vậy vì sao ngươi không mang tới bán cho nhà này?” Dương Nhược Tình có hơi chút khó hiểu.

Tửu lầu ở trấn Thanh Thủy, cũng không phải chỉ có một nhà, tại sao cứ phải ‘thắt cổ trên một cây’?

“Ta lần đầu lên trên trấn bán đồ, không rõ đông tây nam bắc, còn suýt nữa bị lừa, chính bọn họ giúp ta thu mua. Từ đó về sau, ta vẫn luôn đem thú hoang qua đó bán.”

Lạc Phong Đường trầm giọng nói, đôi lông mày rậm có chút ngỗ nghịch của hắn hơi cau lại.

“Người thu mua trước đó đối với ta cũng không tệ lắm, giá mua cũng phù hợp, nhưng sau hắn không may bị bệnh chết, người tiếp nhận thu mua mới lại không ra sao!”

“Điều này gọi là ‘người tốt không trường mệnh, tai họa để lại ngàn năm’!” Dương Nhược Tình nói.

“Đường Nha Tử, nếu Tụ Vị Hiên này ra một cái giá hợp lý, sau này thú hoang của ngươi cứ dứt khoát đưa đến đây đi!”

Lạc Phong Đường cười, đáy mắt lại ánh lên một tia chua xót.

“Cứ từ từ, chuyện của ta không vội, trước mắt, chúng ta bán được con chó này đi mới là quan trọng!” hắn nói.

“Được!”

Hai người vào Tụ Vị Hiên.

Tửu lầu kinh doanh vào buổi trưa và tối, trong thời gian này quán chưa mở cửa.

Đại sảnh trống trơn, hai tiểu nhị đang bày biện bàn ghế.

Nhìn thấy một đôi tiểu nam nữ tiến vào, nam oa đi ở đằng sau còn xách theo thùng gỗ, trên vai khiêng một vật to được bọc bằng chiếu trúc, phía dưới chiếu trúc một cái đuôi lông xù rũ xuống.

Tiểu nhị kia liền hoảng sợ, lớn tiếng hỏi: “Này, hai ngươi định làm gì?”

Dương Nhược Tình mỉm cười tiến lên giải thích mục đích đến đây với tiểu nhị kia.

Tiểu nhị thế mới biết đó là chó, thở phào nhẹ nhõm.

“Hóa ra là tới bán chó? Các ngươi đi theo ta!”

“Được!”

Dương Nhược Tình vẫy vẫy tay với Lạc Phong Đường, Lạc Phong Đường liền đi tới.

Tiểu nhị đưa hai người Dương Nhược Tình tới một tứ hợp viện ở mặt sau tửu lầu.

“Các ngươi đứng ở đây chờ, ta đi vào thông báo một tiếng.”

“Làm phiền huynh!”

Tiểu nhị vào một gian phòng ở phía trước.

Dương Nhược Tình quan sát tứ hợp viện, phỏng đoán đây chắc là hậu viện phòng bếp của Tụ Vị Hiên.

Trong sân có một cái giếng, cạnh giếng có nhiều bể xây bằng đá để rửa.

Bên hông có đá mài và một số dụng cụ chuyên nghiệp để khử trùng thịt, gà, cá trong nhà bếp.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa đằng kia mở ra, một người đàn ông trung niên cao gầy bước ra, người tiểu nhị đi theo sau dẫn đường.

Dương Nhược Tình nhìn xiêm y trên người nam nhân này, suy đoán người này chắc là quản sự của tửu lầu, người phụ trách việc thu mua.

Nàng đưa mắt ra hiệu cho Lạc Phong Đường, mỉm cười đi qua.

Tiểu nhị từ bên cạnh giới thiệu: “Tống tiên sinh là quản sự thu mua của tửu lầu chúng ta, các ngươi muốn bán gì, phải lọt vào mắt của tiên sinh, làm tiên sinh vừa lòng mới được.”

Dương Nhược Tình gật đầu, thầm nghĩ trách không được vị Tống tiên sinh này quần áo rất ngăn nắp, hóa ra là người phụ trách thu mua của tửu lầu, đây chính là công việc béo bở!

Bên này.

Tống tiên sinh từ trong phòng ra tới, liếc nhìn quần áo của Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường, ngay sau đó liền dời ánh mắt đi.

Thay vào đó, ánh mắt ông dừng trên chiếu trúc mà Lạc Phong Đường đang khiêng trên vai, hơi hơi nheo lại mắt.

“Chúng ta Tụ Vị Hiên nói chung không thu hàng hóa không rõ lai lịch, nhưng thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ, còn tùy thuộc vào hàng hóa trên tay ngươi có tốt hay không!” Tống tiên sinh chắp tay sau người, nói.