Chương 114: Đại An hoang đường lời nói ( canh hai đưa đến! )

Bởi vì Dương Nhược Tình muốn dành thời gian làm đậu hủ, nên bữa cơm tối đơn giản trôi qua.

Nghe nói Dương Nhược Tình làm đậu hủ, Đại An, Tiểu An đều không ngủ được, ăn cơm tối xong tất cả đều xúm lại phòng bếp, lẽo đeo theo sau Dương Nhược Tình như hai cái đuôi.

Dương Nhược Tình không vội, trên mặt nở cười, đầu tiên là đem cối xay đá của thúc Trường Canh rửa sạch.

Tiếp theo, nàng bắt đầu thảo luận với Tôn thị.

“Nương, trước tiên, chúng ta phải xay đậu nành thành sữa đậu nành trước. Con sẽ xay, nương ở bên cạnh giúp con cho một ít đậu vào cối nhé.” Dương Nhược Tình nói.

Tôn thị lắc đầu: “Nương khỏe hơn, để nương đẩy cối xay cho, Tình Nhi, con thêm đậu đi.”

“Nương, tỷ, hai người đừng có tranh làm nữa. Con là nam tử, để con tới đẩy cho!” Đại An vỗ ngực nói.

Dương Nhược Tình bật cười, nhéo má Đại An “Đệ so với ta còn muốn thấp hơn nhiều, vậy mà lại nói chủ nghĩa đại nam tử sao!”

Đại An không phục, “Đệ so với tỷ thấp hơn, đó là vì đệ còn nhỏ tuổi, chờ đệ trưởng thành, chắc chắn sẽ cao hơn tỷ.”

Dương Nhược Tình liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng! Nhưng hiện tại đệ vẫn còn chưa có lớn, sức lực cũng không đủ. Hay là thế này, Đại An tới cho đậu còn tỷ và nương sẽ luân phiên đẩy cối xay, được không?”

“Được ạ!”

Khởi công thôi!

Đại An theo lời Dương Nhược Tình dặn dò, thừa dịp thay đổi tốc độ của mỗi một vòng quay, sẽ xúc lấy một muỗng đậu nành ngâm cho vào.

Sau đó, Dương Nhược Tình đẩy cối xay kia quay vòng quanh.

Hết vòng này đến vòng khác, nàng cảm thấy mình giống như một con lừa chăm chỉ vậy. Tuy nhiên, cũng rất thú vị!

“Tình Nhi con nghỉ ngơi đi, để nương đổi tay cho!” Tôn thị đi tới, cầm lấy tay đẩy bên cạnh cối xay đá.

Dương Nhược Tình lui qua một bên, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển.

Lần này, nàng ngâm một cân đậu nành, không tốn nhiều công, có thể xay xong trong thời gian ngắn.

Vốn dĩ nàng định xay một ít đậu phụ để ăn ở nhà, nhưng vì thời đại này chưa có đậu phụ nên nàng đã đổi ý.

Một cân đậu phụ này, ngày mai nàng sẽ mang đến chợ ngói ở trấn Thanh Thủy để bán, nếu thị trường tốt, nàng sẽ quay lại làm với số lượng lớn!

Nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm thấy cánh tay của mình gần như đã hồi phục, Dương Nhược Tình đi qua mạnh mẽ yêu cầu Tôn thị đổi tay.

“Nương, để cho con làm đi cánh tay con nhiều mỡ, đẩy cối xay nhiều, sẽ giúp cánh tay trở lên đẹp hơn!”

Tôn thị và đám Đại An đều bị lời nói của Dương Nhược Tình chọc cười.

Tôn thị trừng mắt liếc Dương Nhược Tình một cái nói: “Khuê nữ ngốc, con đang nói cái gì vậy, nữ hài tử béo mới tốt, người ta lấy vợ đều chọn cô nương trắng trẻo mập mạp để cưới!”

Trắng trẻo mập mạp mới dễ sinh đẻ!

Chỉ là, những lời sau này, Tôn thị không dễ nói ra trước mặt con gái.

Tuy nhiên, Dương Nhược Tình là ai? Làm sao có thể không hiểu những ẩn ý đằng sau của Tôn thị?

Dương Nhược Tình cong môi cười, vừa muốn lên tiếng, Đại An đang đứng thêm đậu bên cạnh cối xay đá lại thu hồi cái muỗng, lớn tiếng nói: “Nương, ngài chớ có lo lắng, tỷ của con nếu thật sự gả không được, còn có con và Tiểu An, chúng con sẽ nuôi tỷ tỷ cả đời! Tiểu An, ngươi nói đúng không?”

Tiểu An không hiểu hết ý của Đại An nói, vẻ mặt ngây thơ đi theo gật đầu: “Ca ca nói thế nào thì thế đó ạ!”

Dương Nhược Tình rốt cuộc nhịn không được, bật cười thành tiếng.

Tôn thị lại dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn Đại An: “Con đúng là cái đồ tiểu tử ngốc, con đang nói cái gì vậy? Dù con và Tiểu An có tốt thế nào đi chăng nữa thì vẫn là em trai. Nếu con thật sự muốn tỷ tỷ của mình được tốt, còn phải dựa vào tỷ phu tương lai của con!”

Đại An nhăn chặt mày, nhìn Dương Nhược Tình, lại nhìn Tôn thị, im lặng.

Tôn thị cũng không đi để ý tới Đại An, chỉ cho là lời nói vui đùa của tiểu hài tử.

Tuy nhiên, Dương Nhược Tình cười xong, trong lòng lại thấy rất ấm áp.

Tuy là lời trẻ con nói, nhưng nàng lại rất vui vẻ!

Bên kia, Đại An đã im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng một lần nữa.

Hắn nhỏ giọng nói: “Nương, vì sao con và Tiểu An không thể nuôi tỷ tỷ cả đời ạ? Vì sao thế nào cũng phải tìm tỷ phu cho tỷ tỷ?”

Tôn thị sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Đại An: “Tiểu tử ngốc, con hỏi gì lạ vậy? Tỷ tỷ của con là nữ nhi, nữ nhi sớm hay muộn cũng phải xuất giá gả chồng!”

Đại An nhấp môi, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang suy nghĩ những gì Tôn thị nói.

Bộ dáng này của hắn, làm cho Tôn thị và Dương Nhược Tình đều kinh ngạc.

Tôn thị cùng Dương Nhược Tình đưa mắt nhìn nhau, hai mẹ con đều không hiểu ra sao.

Đại An lại nói tiếp: “Tỷ đệ chúng con, cứ như thế này, sống với nhau cả đời, hiếu kính và phụng dưỡng cha mẹ, không tốt sao? Vì sao nương, cha, còn có ông ngoại, vì sao người lớn đều nghĩ phải tìm tỷ phu cho tỷ tỷ của con?”

Tôn thị lại sững sờ, trợn tròn mắt," Đại An, tối nay con làm sao vậy? Sao con lại nói nhảm cái gì vậy? Ta , cha con và ông ngoại, không có như vậy……”

Tôn thị nói câu này, có chút khẩn trương nhìn Dương Nhược Tình, chột dạ.

Đại An hơi bực mình, đặt chiếc thìa trên tay xuống cối đá.

“Nương, ban đêm đi ngủ, con đã nghe được cha và ông ngoại ở bên kia tâm sự, nói Phong Đường ca ca cái gì tốt với không tốt. Người lớn các người khẳng định đã thông đồng với nhau muốn bắt mối tỷ tỷ của con và Phong Đường ca ca có đúng không?”

Thiếu niên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ, hơi hơi đỏ lên.

Bởi vì tranh chấp, trên cổ và trán nổi lên gân xanh, trong mắt lộ ra vẻ tức giận cùng ngoan cố.

“Tỷ tỷ là của con, là của con và Tiểu An, chúng còn chưa có ở với tỷ tỷ được bao lâu, người lớn lại muốn thảo luận đem tỷ của con đưa cho Phong Đường ca ca! Con không đồng ý!” Đại An nói, siết chặt nắm tay.

“Phong Đường ca ca dù có tốt, cũng không phải người nhà ta. Đã không phải người nhà ta, không chừng sẽ ức hiếp tỷ tỷ. Con không đồng ý, kiên quyết không đồng ý!” Đại An lớn tiếng nói.

Tiểu An ở bên cạnh bị Đại An lây nhiễm, cũng nâng đầu lên, cất âm thanh non nớt nói: “Con cũng không đáp ứng!”

Thấy thế, Tôn thị hoàn toàn ngây người.

Đại An tên tiểu tử thúi này, ban đêm giả bộ ngủ, nghe lén người lớn nói chuyện cũng liền thôi, còn đem kể hết những việc này trước mặt tỷ tỷ của hắn?

Không xong, không xong, Tình Nhi chắc chắn sẽ rất ngượng ngùng! Chuyện này, lộ ra quá sớm, nhiệt lượng còn chưa đủ, có lẽ sẽ bị thất bại!

Đều do Đại An, Tôn thị đang chuẩn bị đuổi Đại An ra khỏi phòng bếp, không cho phép hắn nói bậy nữa, lại bị Dương Nhược Tình giữ lấy cánh tay.

“Nương, để con nói chuyện với Đại An cho.”

Dương Nhược Tình chớp chớp mắt cười với Tôn thị, xoay người đi đến bên Đại An.

Một chút đều không có ngượng ngùng, hoảng loạn như Tôn thị lo lắng. Bộ dáng nàng tự nhiên, hào phóng, giống như vai chính trong chuyện này không phải là nàng vậy.

Phản ứng của con gái như vậy, có đúng không?

Tôn thị rối rắm, cảm thấy cả khuê nữ và nhi tử, tối nay đều đặc biệt khác thường!

Bên này, Dương Nhược Tình đi tới trước mặt Đại An, đầu tiên là ôn nhu tươi cười với hắn, tiếp theo, đôi tay đặt trên vai Đại An, hơi hơi cúi người, nói:

“Đại An, đệ không cần quan tâm người lớn thảo luận những gì, tỷ cho đệ một viên thuốc an thần.”

“Thuốc an thần là cái gì? Tỷ có phải là tỷ đáp ứng sẽ ở cùng đệ và Tiểu An cả đời không gả chồng không?” Đại An gấp không chờ nổi hỏi.