Khi màn đêm buông xuống, Dương Nhược Tình theo thường lệ ra khỏi nhà mang theo mấy chiếc ống bẫy lươn.
Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng chín âm lịch, ngày mai sẽ là ngày đầu tiên của tháng mười.
Mùng một hàng tháng, ba mươi dặm quanh trấn Thanh Thủy sẽ lại có một buổi họp chợ lớn.
Dương Nhược Tình dự định ngày mai sẽ đi chợ, mang những đồ mà Dương Hoa Trung đan được trong thời gian này đến thị trấn để bán.
Lần trước nàng đi họp chợ là ngày 25, như vậy khoảng cách giữa hai lần là 4 đến 5 ngày.
Trong bốn năm ngày qua, nàng đã đi bắt lươn hai lần. Con lươn bắt được vẫn luôn dùng để chiêu đãi cho ông ngoại và những người khác.
Dương Nhược Tình dự định tối nay sẽ thử vận may một lần nữa.
Ngoài ra, mai đi lên trên trấn sẽ chủ yếu là bán đậu hũ!
Tới cửa thôn, dưới màn đêm bao phủ, Dương Nhược Tình đem đặt toàn bộ ống bẫy lươn trong tay.
Sau đó, nàng bước nhanh trở về thôn, lúc đến hồ nước, nàng lại theo thường lệ ngồi xuống rửa tay.
Vừa mới lấy được một vốc nước, phía sau đột nhiên có người gọi nàng.
“Mập Mạp?”
Dương Nhược Tình quay đầu, chỉ thấy một thiếu niên thanh tú đang đứng phía sau lưng nàng.
Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh lam, phẳng phiu. Ánh trăng trên cao chiếu lên mặt hắn, đôi mắt đen láy sáng ngời, mang theo một chút hưng phấn cùng kinh ngạc.
“Mộc Tử Xuyên?”
Dương Nhược Tình ngay sau đó đứng lên.
Nhìn thấy hai chiếc thùng gỗ trên tay Mộc Tử Xuyên, nàng nhếch miệng cười: “Ha, trời tối lại ra gánh nước? Không sợ rơi xuống nước sẽ không có ai cứu sao?”
Mộc Tử Xuyên vừa nghe lời này, nhớ tới tình cảnh lần trước bản thân trượt chân rớt vào trong nước.
Trên mặt hắn lộ ra vài phần xấu hổ, quẫn bách.
“Cái hay không nói, toàn nói cái dở! Mất hứng!”
Mộc Tử Xuyên khẽ nhíu mày, nói thầm câu này, xoay người đi về phía trước.
Dương Nhược Tình cười, không để bụng, đứng ở tại chỗ, đôi tay khoanh trước ngực nhìn Mộc Tử Xuyên múc nước.
Hồ nước rất lớn, rất sâu, xung quanh là những phiến đá lớn nhỏ, được nhóm thôn phụ dùng để giặt quần áo.
Tại một nơi cách khu vực giặt giũ hơn mười bước chân là một bệ được xây dựng bằng các phiến đá xanh và đá lăn chuyên dùng để lấy nước.
Nước chảy từ trên cao kéo dài hai ba mét mới đến hồ, các thôn dân đều cảm thấy khoảng cách như vậy nước sẽ càng sạch sẽ, thích hợp để nấu ăn.
Dương Nhược Tình híp mắt, nhìn Mộc Tử Xuyên cẩn thận đi về phía trước dọc theo những bậc thang đá xanh trơn trượt..
Hắn xắn tay áo lên, hơi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt thùng gỗ trên tay xuống nước….
Múc nước, hai động tác đơn giản, nam nhân nông thôn khi thực hiện đều có chút thô thiển, khó xem.
Tuy nhiên, khi tiểu tử Mộc Tử Xuyên thực hiện, lại văn nhã khó tả thành lời!
Tiểu tử này bộ dáng khá đẹp trai, trắng nõn sạch sẽ, không giống hài tử nông thôn.
Nếu một ngày hắn thực sự trúng cử, khảo trúng tiến sĩ, bộ dáng đẹp như vậy, nói không chừng sẽ được các tiểu thư hiển quý của quan to nhìn trúng chọn làm hôn phu!
Đến lúc đó, sẽ là một Trần Thế Mỹ!
(*) Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong phim bao công. Khi thi đỗ công danh liền ruồng bỏ vợ con ở quê nhà, giả làm người vẫn còn độc thân để kết hôn với công chúa. Sau này bị bao công xử trảm.
Một câu chuyện xưa cẩu huyết như vậy, phần nhiều sẽ bị cuốn vào.
Dương Nhược Tình mừng thầm vì đã chuyển từ bị động thành chủ động, trước khi Mộc Tử Xuyên làm nên chuyện, một chân đem hắn đạp rớt.
Sau này cho dù hắn ta có đến phủ thừa tướng ở rể cũng không phải việc của Dương Nhược Tình nàng!
Bên này, Mộc Tử Xuyên múc đầy hai xô nước đặt ở bên chân, thùng gỗ chứa nước có chút nặng.
Hắn định một lần xách một thùng về nhà thôi. Tuy nhiên, khi hắn quay người, lại thấy Dương Nhược Tình đang đứng bên bờ hồ.
Dưới ánh trăng, nữ hài nhi khoanh tay trước ngực, mở to đôi mắt sáng long lanh nhìn về phía bên này.
Mộc Tử Xuyên ngẩn ra một chút.
Mập Mạp chưa bỏ đi sao?
Nàng đứng ở đó làm gì? Xem ta xách nước à?
Trong ngực nam hài nhi ngay lập tức nổi lên một cảm giác tự hào.
Hắn cắn răng một cái, vươn hai tay xách hai thùng gỗ, dùng hết sức nhấc lên khỏi mặt đất.
“Ai chà, kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác! Mộc Tử Xuyên, sức lực ngươi khỏe lên không ít nha……”
Bên cạnh đó, tiếng vỗ tay của Dương Nhược Tình vang lên, còn kèm theo tiếng huýt sáo vang dội.
Mặt Mộc Tử Xuyên đỏ bừng, hắn cúi đầu, cắn răng, vận dụng hết sức xách hai xô nước di chuyển từng bước một, cực kỳ gian nan, hướng bên cạnh Dương Nhược Tình đi tới.
Cơ thể gầy gò của hắn chao đảo, nước trong thùng gỗ cũng sóng sánh dữ dội, đi một đoạn, sánh ra ngoài một đoạn.
“Mộc Tử Xuyên, ngươi có thể làm được không? Hình như ngươi đang bị quá sức đấy, sao không sử dụng đòn gánh để khiêng?” Dương Nhược Tình hỏi.
“Sử dụng đòn gánh cũng vậy thôi, dù sao đều là vận dụng sức lực!”
Mộc Tử Xuyên thở hổn hển nói.
“Ha ha, ta còn tưởng rằng trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh, hóa ra thư sinh ngươi cũng có một phần lực khí nha! Được lắm!”
Dương Nhược Tình giơ ngón tay cái lên với Mộc Tử Xuyên.
Mộc Tử Xuyên im lặng, mặt càng đỏ hơn.
Hắn đã đi tới trước mặt Dương Nhược Tình, mệt đến độ không thở nổi, cánh tay tê mỏi sắp không còn tri giác.
Nhưng hắn vẫn nghiến răng cố chấp.
Hắn không biết tại sao mình lại làm như vậy, hắn chỉ biết rằng hắn không thể mất mặt trước mặt Mập Mạp nữa!
Tuy nhiên, có một số việc, thường không được như mong muốn.
Không biết dưới chân hắn giẫm phải cái gì, liền loạng choạng ngã nhào về phía trước.
Hai xô nước trong tay hắn cũng bay ra ngoài ……
Mộc Tử Xuyên nhắm mắt lại, thầm nghĩ xong rồi, hiện tại lại xấu hổ.
Bên tai hắn vang lên tiếng “rầm!” của thùng gỗ rơi xuống đất.
Nhưng vai của hắn lại được một lực kéo lại.
Mộc Tử Xuyên mở mắt ra, phát hiện bản thân đang đứng vững chắc tại chỗ, trong khi tay Dương Nhược Tình mới từ trên vai hắn thu trở về.
Khi hắn hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặt hắn đỏ bừng, ảo não muốn tìm cái khe đất chui xuống!
Hắn cúi người nhặt hai thùng gỗ đang nằm lăn lóc trên mặt đất.
Thầm nghĩ xong rồi, quả này Mập Mạp chắc chắc cười đến chết, kiểu gì cũng lại trêu ghẹo hắn!
Một bàn tay đột nhiên vươn ra trước mặt, nắm lấy hai thùng gỗ trước hắn.
Mộc Tử Xuyên sửng sốt, quay đầu nhìn lại, Dương Nhược Tình đã xách theo hai thùng không, bước nhanh đến chỗ múc nước, bắt đầu vục thùng gỗ xuống……
Mộc Tử Xuyên hồi phục lại tinh thần, chạy mau trở về, còn không đi được mấy bước, cúi đầu phát hiện giày vải của hắn đã bị há mõm.
Thảo nào vừa nãy bị vấy, hóa ra là giày hỏng!
Bên này, Dương Nhược Tình xách theo hai xô nước đã đi tới trước mặt hắn.
Mộc Tử Xuyên vội vàng vươn tay tới: “Mập Mạp, không cần, để ta tới xách……”
“Không có việc gì, cứ để ta giúp ngươi xách một đoạn đi!” Dương Nhược Tình nói.
“Không được, không được!” Mộc Tử Xuyên lắc đầu.
Hắn là một nam hài tử lại phải nhờ một nữ hài tử hỗ trợ xách nước, nếu bị người khác thấy sẽ cười chết.
Mộc Tử Xuyên tiến đến giật thùng nước trong tay Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình có hơi bực mình.
Cô nãi nãi ta khó có được một lần đại phát thiện tâm giúp ngươi xách nước, nhưng ngươi lại không muốn?
“Được rồi, vậy ngươi tự xách đi!”
Nói xong, nàng đặt thùng nước trong hai tay vào tay Mộc Tử Xuyên
Nước tràn đầy cộng với trọng lượng của thùng gỗ, nhét vào trong tay Mộc Tử Xuyên, giống như hai tảng đá đột nhiên đè ép xuống!
Hắn nhất thời không kịp chuẩn bị, thân thể trùng xuống, hai đầu gối mềm nhũn, cả người và thùng gỗ khụy xuống mặt đất……