Hỏi đến mục đích xăm, Quỷ bà không nói, chị ta chỉ hỏi tôi, trong xăm quỷ có phải có một hình xăm âm tên là Cùng Kỳ hay không?
Tôi sững người, đúng là có một hình xăm âm như vậy, nhưng mà... hình xăm âm này có một câu như sau, mình xăm Cùng Kỳ, chắc chắn sẽ chết!
Cùng Kỳ là một trong tứ hung trong thần thoại Trung Quốc, được ghi chép lại trong "Sơn hải kinh".
Cuốn "Hải Nội Bắc Kinh" trong Sơn Hải Kinh có viết, Cùng Kỳ ngoại hình như hổ, có một đôi cánh, thích ăn thịt người, sẽ bắt đầu ăn từ đầu người trở đi, là một dị thú rất hung ác.
Tôi không biết hình xăm âm này có tác dụng gì, nhưng tôi biết xăm rồi thì chắc chắn sẽ chết, chẳng lẽ Quỷ bà này không sợ chết sao? Hay là chị ta không biết chuyện này.
"Rốt cuộc vì sao chị lại muốn xăm Cùng Kỳ? Đây là hung thú thượng cổ, xăm rồi chắc chắn sẽ chết, chị muốn chết à?" Tôi kinh ngạc hỏi, người như chị ta sao có chuyện không sợ chết chứ.
Quỷ bà nói đương nhiên là chị ta biết, chị ta biết tất cả về hình xăm âm này, nói chung là tôi không cần quan tâm, xăm cho chị ta là được, tiền trả đủ.
Tôi cau mày, bắt đầu do dự, rốt cuộc bà cô này muốn làm gì? Không được, chắc chắn không có chuyện gì tốt lành, ông tôi không xăm cho chị ta là có lý của ông tôi, vậy thì tôi cũng sẽ không xăm cho chị ta.
"Xin lỗi, tôi không làm được!" Tôi từ chối thẳng.
Quỷ bà hơi ngạc nhiên, chị ta không ngờ tôi lại từ chối, chị ta hỏi chẳng lẽ không sợ củ khoai bỏng Lâm lão gia kia à? Bây giờ chị ta là người bên gối Lâm lão gia, chỉ cần dùng chút mưu nhỏ thôi là đã đủ để khiến tôi và Lâm lão gia bất hòa rồi.
Tôi mà gồng lên thì ai cũng không sợ, nói chị muốn dùng mưu gì thì tùy, tôi hầu chị đến cùng, đừng có nghĩ đến chuyện xăm quỷ nữa, tôi sẽ không xăm cho chị đâu.
"Hừ!" Quỷ bà hừ lạnh một tiếng, chị ta đeo kính râm vào rồi đứng lên, "Vậy thì cứ chờ xem, ta đã cho cậu cơ hội rồi, thế này thì phải từ từ tính món nợ giữa chúng ta rồi."
Trước khi đi, chị ta đột nhiên ghé vào tai tôi mà nói nhỏ: "Lão súc sinh Lâm lão gia kia xấu xa hơn cậu nhiều, cậu nói xem nếu tôi mang thai đứa con của cậu rồi đi báo thù ông ta, có phải chuyện này sẽ thú vị hơn không?"
"Đồ điên!" Tôi khùng lên chửi, "Cút!"
"Ha ha ha ha..." Quỷ bà cười to, sau đó lắc cái mông to, đi ra đầu hẻm lái xe bỏ đi.
"Cậu chủ, bà cô đó nói nhỏ gì với cậu thế?" Hưng lùn hớn hở hỏi.
Tôi lắc đầu, đáp là không nói gì, chỉ là đánh rắm một cái thôi, kệ chị ta đi.
Quỷ bà này đúng là một con chó điên, hoàn toàn không biết chị ta muốn làm gì? Có phải Lâm lão gia hành hạ chị ta cả ngày lẫn đêm nên chị ta phát điên rồi không?
Cho dù chị ta thế nào, nếu thực sự bà cô này muốn giở trò thì tôi chết chắc, nhà họ Đới sẽ không che chở cho tôi, nếu Lâm lão gia làm khó tôi, vậy thì tôi sẽ khó lòng chống đỡ.
"Hưng lùn, mau tìm Quách Nhất Đạt đi, có lẽ chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy." Tôi nói.
Nói xong, tôi và Hưng lùn cùng tìm đến địa chỉ ghi trên bao thuốc lá.
Địa chỉ này nằm ở một ngôi làng trong thành phố Trung Hải, trong các dãy nhà nông dân, chúng tôi tìm thấy địa chỉ trên bao thuốc lá.
Căn nhà này đã cũ kỹ lắm rồi, chắc là đã xây rất nhiều năm, hơn nữa bên ngoài còn cực kỳ lộn xộn, trông như khu ổ chuột vậy, đây là nơi để ở hay sao?
Lên cầu thang, chúng tôi tìm đến căn số 303, Hưng lùn gõ cửa điên cuồng. Có một người đàn ông cao lớn đi ra, người cao tầm mét chín, tuổi nhỏ hơn Hưng lùn một chút, ông ta cởi trần, người toàn cơ bắp, đầu húi cua.
"Anh Hưng, sao anh lại đến đây?" Người đàn ông vừa trông thấy Hưng lùn liền vô cùng vui vẻ, còn muốn mời Hưng lùn vào trong, nhưng tôi thấy bên trong còn vừa bẩn vừa bừa hơn, thế nên không vào, ở ngoài hít không khí trong lành hơn.
Đúng lúc này, một người phụ nữ chen từ bên trong ra, chị ta ăn mặc diêm dúa, ra ngoài rồi bèn giẫm trên đôi giày cao gót lắc mông nói với người đàn ông, tiền ngủ qua đêm tối qua nhớ chuyển qua wechat, lần này không được nợ nữa, không thì chị ta sẽ tìm người đến xử lý đấy.
Người phụ nữ đó đi rồi, người đàn ông cười toét miệng: "Thoải mái, đến bao nhiêu người cũng phải bò ra hết, hề hề, tiền nong có rồi khắc trả hết, còn sợ tôi ăn quịt chắc?"
Tôi kéo Hưng lùn sang một bên, hỏi chẳng lẽ người này chính là Quách Nhất Đạt? Cảm giác không được đáng tin cho lắm, gọi phụ nữ đến mà còn không trả tiền? Người gì vậy!
Hưng lùn cười gượng bảo tên nhóc này toàn thế thôi, hơn nữa sau khi ông tôi đóng cửa tiệm xăm, ông ta không còn việc làm nữa. Quách Nhất Đạt có tiền án, đi đâu cũng không ai nhận, chỉ có thể thỉnh thoảng ra công trường bốc vác gạch và xi măng. Nhìn ông ta thế này chắc bao năm nay sống cũng vất vả lắm.
Hưng lùn còn đỡ, ít nhất còn có công việc ổn định, cho dù phải cọ nhà vệ sinh thì vẫn có thể gắng gượng qua ngày, Quách Nhất Đạt đáng thương hơn, còn không có nổi việc làm, sao người làm cho ông tôi đều thê thảm thế nhỉ?
Tôi và Hưng lùn quay lại, Quách Nhất Đạt nhìn tôi rồi hỏi: "Anh Hưng, đây là..."
"Đây là cháu trai của ông chủ, Đường Hạo!" Hưng lùn giới thiệu.
"Cháu trai của Đường gia? Đường gia có ơn nặng như núi, cháu của ông ấy cũng là..."
"Ê ê ê, nói năng cẩn thận nha." Hưng lùn vội nhắc.
"Hề hề, cũng là gia của tôi, tiểu Đường gia, sau này cậu có việc gì thì cứ nói với tôi, Quách Nhất Đạt tôi có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không từ chối, mối ơn với ông nội cậu, tôi có trả cả đời cũng không trả hết." Quách Nhất Đạt vỗ ngực nói.
Tôi vội lắc đầu, nói lên núi đao xuống biển lửa thì nghiêm trọng quá, tiệm xăm mở cửa lại rồi, tôi chỉ đến mời ông ấy về tiếp tục giúp đỡ mà thôi.
Quách Nhất Đạt nghe vậy lập tức xúc động đến không nói nên lời, một lúc lâu sau ông ấy mới nghẹn ngào: "Hai mươi năm rồi, hai mươi năm đằng đẵng, cậu có biết tôi đã trải qua hai mươi năm này như thế nào không?"
Tôi đáp được rồi được rồi, Hưng lùn đã nói lời thoại này rồi, đừng có lặp lại nữa, ban nãy chú còn vừa gọi gái kìa, chú nói xem chú sống thế nào?
Lương như Hưng lùn, bao ăn bao ở, mau thu xếp đồ rồi đi theo tôi đi!
Quách Nhất Đạt mừng rỡ, vội vàng vào sắp xếp đồ đạc, còn nhắn tin cho người phụ nữ ban nãy, bảo ông ấy đã tìm được việc làm rồi, sau này chắc chắn sẽ trả tiền, có điều là giờ vẫn chưa có đồng nào đâu.
Thực ra Quách Nhất Đạt cũng không có đồ đạc gì để sắp xếp, cũng chỉ có vài bộ đồ cũ, dao cạo râu, những cái khác có bỏ cũng không sao.
Tìm chủ nhà trả phòng xong, ba chúng tôi cùng xuống lầu, nhưng vừa đến tầng một thì có bảy tám người đàn ông vây quanh chúng tôi.
"Quách Tử, mày ngủ với vợ tao mấy lần rồi? Lần nào cũng không trả tiền, thế thì không được đâu nhé!" Người đàn ông dẫn đầu để râu kẽm, mắt mày như ăn trộm, thấp hơn hẳn so với Quách Nhất Đạt.
Nghe người đàn ông nói vậy, tự nhiên tôi thấy hơi buồn cười, giỏi thật, để cả vợ ra bán thân, cũng ra gì đấy, hay là vị đây chính là chúa tể của những chiếc sừng?
Quách Nhất Đạt cười gượng nói, tiền ấy à, có phải là không trả đâu, ông ta là khách quen rồi, cứ nợ đó đã rồi sẽ trả một thể sau.
Người đàn ông cầm đầu nhìn đồ đạc trên tay Quách Nhất Đạt, nói Quách Nhất Đạt định bỏ chạy à, cho dù thế nào thì hôm nay cũng bắt buộc phải trả tiền.
Quách Nhất Đạt thực sự không có tiền, người đàn ông đó có nói thế nào cũng vô dụng, kẻ đó tức giận chửi, không có tiền mà cũng gọi gái, sau đó vung tay lên, đánh nó cho tao!