Chương 58: Đến đòi nợ

Tiếng chuông không những khiến cái xác mở đôi mắt đỏ sọc mà còn nhe răng với tôi, điều còn đáng sợ hơn chính là sau khi cái xác ngồi dậy, nó còn muốn nhảy ra khỏi quan tài.

Khi đó cũng không biết là ai cho tôi lá gan, tôi vô thức muốn ấn cái xác đó xuống, bởi vì nó mà nhảy ra khỏi quan tài thì chết chắc. Mộ tổ nhà họ Đới mà toi, bao vất vả của tôi cũng đổ sông đổ bể.

Tôi vừa đè vừa gọi với ra ngoài, cái xác này rất khỏe, tôi không đè được lâu, hơn nữa nó mà cắn tôi cái thì chết.

Nhưng cho dù tôi gọi thế nào thì vẫn không ai giúp, như bên ngoài không hề có ai.

Chẳng lẽ lại là ảo giác? Tôi tự véo mình, đau đến muốn chảy nước mắt, hoàn toàn không phải ảo giác, chắc là có người giở trò ở ngoài rồi.

"Rốt cuộc là ai? Ai đang giở trò?" Tôi quát vọng ra ngoài huyệt mộ.

Đúng lúc này, tiếng chuông dừng lại, có người nhô đầu ra nói với tôi: "Nhóc con, ta không hề muốn lạm sát người vô tội, nhưng mi lại tham tiền mà dám nhúng tay vào gây rối, tối nay mi bắt buộc phải chết!"

Quả nhiên không ngoài dự liệu của lão thiên sư, người nói chính là quản gia, chuông cũng là ông ta lắc.

"Lại là ông? Hai lần trước cũng là ông gây chuyện phải không?" Tôi hỏi.

Quản gia gật đầu: "Xem ra mi đã phát hiện ra ta từ trước rồi."

"Nói thừa, lúc xăm chu tước chính là ông xuống huyệt mộ trước, trừ ông ra thì còn ai có thể vứt chân mèo vào nữa? Rốt cuộc ông là ai? Bây giờ ông muốn làm gì? Mọi người bên ngoài sao rồi?" Tôi hỏi một tràng.

Quản gia bảo tôi yên tâm, ông ta sẽ không lạm sát người vô tội đâu, chỉ có một mình tôi ngáng đường nên diệt trừ tôi là được, còn những vấn đề khác, tôi xuống đó hỏi Diêm Vương đi.

Nói xong, quản gia lại lắc nhanh cái chuông trong tay, cái xác kia càng trở nên điên cuồng, nó không những muốn nhảy ra ngoài mà còn tấn công tôi.

Bàn tay lạnh ngắt của cái xác bóp cổ tôi, nó rất khỏe, chẳng mấy chốc tôi đã bị ngộp thở, hơn nữa còn không thể giãy ra được.

"Á..."

Cái xác bỗng kêu lên một tiếng đáng sợ, nó ngửa đầu phun ra một hơi thi khí, sau đó hai cái răng nanh dài nhắm thẳng về phía cổ tôi.

Đúng lúc này, một bóng đen nhoáng qua trong huyệt mộ, sau đó cái xác không động đậy nữa, cho dù cái chuông kia lắc điên cuồng, nó vẫn không hề có phản ứng.

Tôi chửi một tiếng rồi vội vàng đẩy cái xác ra, nó nằm lại xuống quan tài rồi mới phát hiện, trên trán nó có thêm một tấm bùa vàng.

Chẳng trách cái xác này ngừng thi biến, hóa ra là bị tấm bùa vàng kia trấn rồi.

Trừ cái này ra, dưới huyệt còn thêm một người nữa, lão thiên sư đứng bên cạnh tôi, mỉm cười với quản gia đối diện.

"Quả nhiên mi vẫn không nhịn được, cuối cùng vẫn tự mình nhảy ra." Có vẻ lão thiên sư đã dự đoán được từ trước.

Tôi nhân cơ hội mà nhảy ra khỏi huyệt mộ, phát hiện tất cả đám Hưng lùn và Đới Khiết Doanh đều đã ngất xỉu, bên trên này còn có một thứ mùi thuốc chưa tan hết, chắc là họ bị quản gia đánh thuốc mê rồi.

Trừ lão thiên sư ra, một nhóm người đi từ trong bóng đêm ra, đó chính là Đới lão gia và người nhà họ Đới, chẳng mấy chốc đã vây kín bưng quản gia.

Xem ra lão thiên sư đã liên hợp với người nhà họ Đới từ trước, chỉ chờ quản gia tự mình nhảy ra "tự thú".

"Quản gia, nhà họ Đới này đối xử với ông không bạc, vì sao lại muốn hại nhà ta?" Đới lão gia chất vấn.

Lúc này lão thiên sư khẽ điểm chân nhảy lên, nhảy ra khỏi huyệt mộ.

"Mọi người cẩn thận, hắn ta không phải quản gia, quản gia thật đã chết từ lâu rồi, hắn ta chỉ là một con ác quỷ mà thôi." Lão thiên sư nhắc nhở mọi người.

"Quỷ..."

Tất cả mọi người nghe thấy chữ này đều la lên thảng thốt, biến sắc rồi lùi hết ra ba mét, đến Đới lão gia cũng vậy.

Đám người này đúng là sợ quỷ! Có câu bình thường không làm việc khuất tất, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, tôi thì khác, tôi lùi xa tận bốn mét.

"Lợi dụng cơ thể đã chết của quản gia rồi làm việc thương thiên hại lý, tà thuật phong thủy cái gì cũng hay, là một quỷ hồn mà có thể đi lại tự do, sống như người bình thường. Nếu ta đoán không sai, sinh tiền chắc mi là dưỡng quỷ sư phải không!" Lão thiên sư to gan suy đoán.

Quản gia cúi người bày tỏ khâm phục: "Lão thiên sư đúng là lợi hại, thuật ta luyện khi còn sống chính là thuật dưỡng quỷ."

Ông tôi từng nói, luyện thi dưỡng quỷ đều là tà thuật bàng môn tà đạo, người này nuôi quỷ đến mức bản thân cũng thành quỷ luôn, đúng là nhân tài trong nhân tài.

"Ta thấy đạo hạnh của mi không thấp, vì sao sau khi chết lại hóa thành lệ quỷ, hại nhà họ Đới?" Lão thiên sư hỏi.

Quản gia hừ lạnh một tiếng: "Lão thiên sư, ác có ác báo, ác duyên do nhà họ Đới tạo ra, chẳng lẽ không nên trả sao? Chuyện này ông không quản được đâu, ông cũng không giết được ta, nhiều nhất ta chỉ mất đi thân xác này rồi lại đi tìm một xác phàm khác thôi. Nhà họ Đới không diệt, oán khí trong ta không tan, ai cũng đừng hòng giết được ta."

Đới lão gia bên cạnh hỏi ngay: "Nhà họ Đới ta có mối thù không đội trời chung gì với mi, mà khiến mi hận nhà ta như thế?"

Nhắc đến chuyện này, trên mặt quản gia lập tức xuất hiện vẻ tức giận, ông ta chửi rủa: "Tên khốn Đới Hiền đó, chính là tên súc sinh đó, tiểu thư nhà ta cứu hắn ta một mạng, còn cho hắn thức ăn để không phải chết đói trên đường đi thi, còn hắn thì sao? Lấy oán báo ơn, dẫn đám sơn tặc đó đến chà đạp tiểu thư nhà ta, còn hại tiểu thư nhà ta mất mạng. Ông trời không có mắt, để loại người này giàu có, một bước lên mây. Tiêu Sơn ta không phục, cũng không cam tâm, ta nhất định phải khiến nhà họ Đới các người phải tàn lụi, đoạn tử tuyệt tôn."

Đới Hiền chính là vị tổ tiên mà Đới lão gia nói đến, ông nội này cũng không phải hạng người tốt lành gì. Ông ta đói xỉu trên đường đi thi, nếu không nhờ tiểu thư nhà người ta cứu mạng thì ông ta đã chết từ lâu rồi. Sau đó để giữ mạng mà ông ta dẫn sơn tặc đi hại người ta, vị tiểu thư đó bị sơn tặc chà đạp rồi giết chết, như thế thì ai mà chịu được, đúng là thiên lý khó dung.

Nhưng tôi lại tò mò về Tiêu Sơn này, ông ta nhắc đến tiểu thư? Chẳng lẽ ông ta là quỷ từ mấy trăm năm trước?

Lão thiên sư nghe Tiêu Sơn nói xong, lập tức thay đổi sắc mặt. Từ trước đến nay, nợ thì phải trả, giết người đền mạng, có nhân ắt có quả, nghiệt duyên do nhà họ Đới mắc nợ, giờ người ta đến đòi rồi, cho dù Tiêu Sơn là ác quỷ thì lão thiên sư cũng không tiện xen vào.

"Tiểu thư? Mi là?" Đới lão gia cau mày, cảm thấy khó tin. Nếu Tiêu Sơn là con quỷ đã chết từ mấy trăm năm trước, sao vẫn chưa đi đầu thai? Chỉ vì báo thù mà cứ ở lại dương gian mấy trăm năm chịu khổ chịu sở?

Tiêu Sơn nói, tiểu thư của ông ta tên là Lý Thi Nhân, là con gái độc nhất của Lý viên ngoại Phúc thành khi đó. Lý viên ngoại là một thương nhân giàu có, nhưng ông rất thích làm việc thiện, Lý Thi Nhân được di truyền đặc điểm này của ông ấy, là một nàng thiên kim tiểu thư tốt bụng. Lần đó người cứu Đới Hiền chính là Lý Thi Nhân, còn Tiêu Sơn là hạ nhân được Lý viên ngoại nhận nuôi.

Tiêu Sơn là trẻ mồ côi, Lý viên ngoại thấy ông ta đáng thương nên đưa về Lý phủ làm người hầu, không đến mức phải chết đói. Lý viên ngoại và Lý Thi Nhân đều đối xử với ông ta rất tốt, Tiêu Sơn mãi mãi ghi nhớ đại ân đại đức của nhà họ Lý.

Nhưng Lý Thi Nhân gặp phải tên súc sinh Đới Hiền đã quyết định số vận bi thảm của nhà họ Lý!